Ra khỏi công ty Vu Ảnh, Mộng Uyển ở một bên nói: “Chị Uyển Ngưng, mấy ngày tới chúng ta đều có lịch đi chụp hình quảng cáo sau đó là đến tham dự tiệc đóng máy ở đoàn phim lúc trước.”
“Chị biết rồi, em cứ sắp xếp đi.”
Lên xe tiếng chuông điện thoại reo lên, Uyển Ngưng nhìn tên người gọi thì vội vàng bắt máy: “Alo, bác à không mẹ.”
Tư Ảnh nghe cô gọi như vậy thì cười nói: “Uyển Ngưng, trưa nay con rảnh không ghé sang Vu gia dùng cơm cùng mẹ và ông nội.”
“Dạ trưa nay con rảnh. Một lát con sẽ qua ngay.”
“Được được.” Bà vui vẻ cúp máy dặn dò nhà bếp chuẩn bị những món mà cô thích ăn.
Cúp điện thoại cô quay sang hỏi Mộng Uyển đang ngồi bên cạnh: “Em mau xem cho chị, chị mặc đồ này có ổn không?”
Mộng Uyển quay sang nhìn cô, nói: “Chị Uyển Ngưng dáng người chị mặc đồ gì cũng đẹp cả. Ngay cả bộ hiện tại cũng vậy nên chị không cần lo đâu.”
Uyển Ngưng nghe vậy thì thở phào vội chỉnh sửa lại nói: “Chị phải đi công việc nên em về trước đi.”
“Dạ được. Lịch trình ngày mai tối nay em sẽ gửi tin nhắn cho chị.” Mộng Uyển nói xong thì xuống xe.
Cô khởi động xe lái xe đi theo hướng tới Vu gia, trong lòng cô khá căng thẳng đây là lần đầu tiên cô dùng thân phận con dâu gặp bà mà bên cạnh lại không có Vu Dương. Ở phía trước là đèn đỏ cô dừng xe lại, nhấn số của Vu Dương gọi.
Vu Dương đang ở trong quân khu xử lý vài việc sau khi anh nghỉ phép. Tiếng chuông điện thoại reo lên, anh cầm lên nhìn là của Uyển Ngưng gọi tới. Anh bắt máy: “Alo.”
Tiếng giọng trầm khàn và vẻ mệt mỏi của anh được truyền tới, cô vừa lái xe vừa nói: “Alo, em đang làm phiền anh sao?”
“Không có. Có chuyện gì sao?”
“Chuyện là tuy em đã gặp qua mẹ anh một lần nhưng mà hôm nay em đến gặp một mình trong lòng có chút lo lắng.”
Vu Dương nghe vậy thì hiểu ra, hóa ra mẹ anh bà ấy gọi cô tới gặp. Lần này không có anh bên cạnh chắc chắn cô ấy rất căng thẳng, anh nói: “Đừng lo lắng, không sao đâu. Mẹ tôi rất quý em cho nên cứ thả lỏng đi.”
Cô nghe anh nói như vậy thì cũng nhẹ nhõm phần nào: “Được em biết rồi. Vậy anh làm việc tiếp đi.”
“Được.”
Một lát sau Uyển Ngưng tới trước cổng lớn Vu gia, quản gia đã đứng đó đợi sẵn cô thấy xe cô tới thì vội vàng mở cửa để cô lái xe vào. Bước xuống xe đã thấy người quản gia này chính là chú Dương hôm trước cô gặp ở sân bay, ông đi tới nói: “Bà chủ và lão gia đang ở bên trong đợi phu nhân.”
Cô mỉm cười đi theo sau ông: “Chú Dương, con đã nói chú cứ gọi Uyển Ngưng là được.”
“Trước giờ tôi luôn xưng hô như vậy nên cũng quen rồi.”
Cô cũng không nói về vấn đề này nữa, đi vào trong phòng khách đã thấy Tư Ảnh ngồi trên ghế cùng Vu Kiến An nói chuyện. Chú Dương đi tới nói: “Lão gia, bà chủ phu nhân đã tới rồi.”
Uyển Ngưng đi lên trước nhìn hai người nói: “Ông nội, mẹ.”
Tư Ảnh nở nụ cười dịu dàng đứng dậy kéo cô ngồi xuống: “Lái xe có mệt lắm không?”
“Dạ không đâu mẹ.”
Vu Kiến An cười hòa ái nhìn cô: “Vậy chắc con cũng đã đói bụng rồi mau vào trong dùng bữa đi.”
Tư Ảnh cũng gật đầu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Đúng đúng, mau vào trong dùng bữa thôi.”
Hai người đứng dậy, chú Dương đẩy Vu Kiến An vào trước, hai người theo sau. Ngồi xuống bàn ăn nhìn thấy những món ăn trên bàn khá là phong phú, Tư Ảnh ngồi đối diện cô nói: “Mẹ đã kêu nhà bếp chuẩn bị những món mà con thích ăn nhất. Con mau dùng thử xem có hợp khẩu vị không?”
“Dạ mẹ.” Uyển Ngưng cầm lấy đôi đũa gắp một miếng cá sốt chua ngọt bỏ vào miệng.
Tư Ảnh hỏi: “Thế nào? Có hợp khẩu vị không?”
“Ngon lắm mẹ, rất hợp khẩu vị con.”
“Thế thì tốt.” Bà gắp miếng thịt vào bát Vu Kiến An: “Ba cũng dùng thử đi.”
“Được rồi, các con ăn cơm đi.”
Dùng cơm xong Uyển Ngưng cùng với Vu Kiến An ở trong phòng khách chơi đánh cờ, Tư Ảnh bưng dĩa trái cây lên đặt trên bàn cười nói: “Hai ông cháu nghỉ tay một chút ăn trái cây đi.”
Vu Kiến An đặt quân cờ xuống, cô mỉm cười nói: “Ông nội thắng rồi.”
Ông cười vui vẻ nói: “Được rồi, ông nội đi nghỉ trưa lát hai người ngồi nói chuyện đi.”
Chú Dương đi tới đẩy xe lăn của ông đi vào phòng, phòng khách bây giờ cũng chỉ còn hai người họ. Tư Ảnh vỗ lên vị trí bên cạnh, nói: “Uyển Ngưng qua đây ngồi cạnh mẹ.”
Uyển Ngưng đứng dậy đi tới ngồi cạnh bà, bà nắm lấy tay cô nói: “Con lấy Vu Dương chắc là thiệt thòi rất lớn vì thằng nhóc đó ít khi về nhà ngay cả hôn lễ của hai đứa cũng chưa tổ chức.”
Cô mỉm cười lắc đầu: “Không đâu mẹ, trước khi lấy anh ấy con sẽ biết là như vậy nên không hề trách móc hay cảm thấy thiệt thòi đâu.”
“Uyển Ngưng à có một người con dâu như con thật tốt. Sau này rảnh về đây ăn cơm có biết không?”
“Dạ mẹ.”
Buổi tối khi về tới nhà, Uyển Ngưng tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái hơn rồi đi ra phòng khách cầm iPad lướt xem tin tức giải trí hôm nay có gì. Điện thoại của cô reo lên, cô cầm lên nhìn là Vu Dương gọi tới cô nhanh chóng bắt máy: “Alo.”
Vu Dương nghe thấy giọng cô thì hỏi: “Em đã về nhà chưa?”
“Em về rồi. Anh đã dùng bữa chưa?”
“Tôi dùng rồi.”
Lúc này cô nghe thấy loáng thoáng có người tới tìm anh chắc là lại có việc, anh nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya quá. Tôi có việc cúp máy trước đây.”
“Được, anh ngủ ngon.”
Mấy ngày sau Uyển Ngưng cũng không liên lạc với Vu Dương, có ngày rảnh một chút thì ghé sang Vu gia ăn cơm.
Lúc Mộng Uyển vào nhà Uyển Ngưng đi tới sofa thấy cô đang nằm dài trên đó, tay ôm gối, mái tóc dài tán loạn nằm ngủ say sưa. Mộng Uyển đi tới kéo rèm ra, để ánh sáng chiếu vào khiến cho cô đang nằm ở trên sofa nhất thời không thích ứng kịp, mở mắt ra nhìn.
Uyển Ngưng lầm bầm: “Mộng Uyển em làm gì vậy? Tới 2 giờ sáng chị mới đi ngủ đó.”
Mộng Uyển đi tới nhìn cô: “Em biết hôm qua chị đi dự tiệc đóng máy nên về trễ nhưng hôm nay chị có lịch đến chỗ đạo diễn Mã thử vai, chị quên rồi sao?”
Cô vỗ đầu của mình ngồi dậy: “Xém chút nữa là quên.”
“Vậy chị mau đi vào rửa mặt thay đồ đi, em đi hâm nóng lại đồ ăn sáng.”
Cô đi về phòng rửa mặt thay đồ bước ra đã thấy trên bàn đã có đồ ăn sáng. Mộng Uyển nhìn cô cười nói: “Chị Uyển Ngưng chị mau qua đây dùng đi.”
Uyển Ngưng đi tới kéo ghế ngồi xuống, nhận đũa rồi gắp lên ăn, nói: “Em đi lấy kịch bản cho chị đi.”
Mộng Uyển lấy kịch bản từ trên ghế sofa sang đưa cho cô: “Đây chị. Em nhớ chị đã đọc đi đọc lại kịch bản này rất nhiều lần rồi, bây giờ vẫn xem sao?”
Cô nhận lấy mở ra đọc, vừa ăn vừa nói: “Chuẩn bị kỹ một chút, chị không muốn xảy ra sai sót.”
“Dạ được.” Mộng Uyển cũng kéo ghế ngồi xuống dùng bữa sáng của mình.
Ăn sáng xong hai người họ tới phòng làm việc của đạo diễn Mã, đứng ở ngoài cửa văn phòng Uyển Ngưng nhìn quanh một lượt quả nhiên không có ai giống như Nhạn Di đã nói với cô vai này đã chốt sẵn là cô, thử vai chỉ là hình thức. Lúc này đạo diễn Mã bên trong nói: “Vào đi.”
Uyển Ngưng đẩy cửa bước vào trong thấy trong văn phòng ngoài đạo diễn Mã ra thì còn có một người đàn ông ngồi bên cạnh đeo kính râm và khẩu trang nên cô không biết rõ người đó là ai. Cô thu hồi tầm mắt nhìn ông nói: “Chào đạo diễn Mã.”
Đạo diễn Mã nhìn cô đánh giá một lượt: “Cô chính là Uyển Ngưng.”
“Dạ phải.”
“Tôi giới thiệu một chút người ngồi bên cạnh tôi là nam chính của bộ phim lần này Duệ Khải, cũng chung người quản lý với cô.”
Duệ Khải tháo kính râm và khẩu trang ra gật đầu nhìn cô, trong lòng cô kinh ngạc đây không phải là nam 8 trong bộ phim trước mà cô đóng sao và hình như còn là người đàn ông mà cô từng gặp trong nhà hàng. Đạo diễn Mã cầm lấy kịch bản chỉ một đoạn cho cô, nói: “Cô diễn thử đoạn này đi.”
Buổi diễn vai hoàn thành suôn sẻ, đạo diễn Mã nói: “Diễn tốt lắm. Bộ phim lần này nói về quân nhân, tôi có quen một người bạn ở quân khu cho nên tôi đã xin họ để cho mọi người vào tìm hiểu học hỏi để lấy kinh nghiệm trước khi bắt đầu quay. Ngày mai 7 giờ sáng ở sân bay, mọi người đều phải đến đó.”
Uyển Ngưng gật đầu: “Dạ được.”
“Cô có thể về rồi.”
“Vậy tôi xin phép về trước.”
Lúc cô từ trong phòng bước ra, Mộng Uyển vội hỏi: “Chị Uyển Ngưng sao rồi?”
Uyển Ngưng mỉm cười nhìn cô: “Qua rồi. Nhưng mà ngày mai đoàn phim sẽ đi đến quân khu học tập kinh nghiệm.”
Mộng Uyển nghe vậy thì nói: “Vậy chúng ta mau về nhà soạn đồ thôi chị.”
Ở trong bệnh viện quân khu, Vu Dương đi vào phòng bệnh thấy một người đàn ông nằm trên giường bệnh cười nói với một cô gái. Thấy anh thì người đó định đứng dậy thực hiện quân lễ nhưng nhớ tới vết thương trên người của mình thì xấu hổ cười trừ.
Vu Dương đặt giỏ trái cây lên bàn, hỏi: “Chí Vũ cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Chí Vũ được cô gái bên cạnh đỡ ngồi dậy, cười nói: “Đội trưởng yên tâm sức khỏe tôi tốt lắm nên mấy vết thương nhỏ này không là gì cả. Tôi sẽ sớm xuất viện thôi.”
Anh vỗ vai cậu: “Được rồi, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Giữ được mạng cho cậu thì phải biết quý trọng. Tôi có việc đi trước đây.”
Vu Dương xoay người rời đi, cô gái lúc nãy mới quay sang hỏi: “Anh hai, người lúc nãy là đội trưởng của anh sao?”
Chí Vũ gật đầu nhìn sang cô gái có gương mặt đỏ bừng nhịn không được nhắc nhở: “Chí Tâm anh khuyên em nên dẹp mấy cái ý tưởng lên người đội trưởng anh đi.”
Chí Tâm trừng mắt nhìn rồi đứng dậy: “Anh tự mà gọt táo đi.”
Trở về quân khu, Vu Dương thấy Cảnh Minh đã đứng đợi anh một lúc lâu. Anh bước tới hỏi: “Có chuyện gì?”
Cảnh Minh nhìn anh, nói: “Anh còn nhớ đoàn phim về quân nhân sắp quay ở đây không?”
“Còn nhớ.”
“Ngày mai họ sẽ đưa vài diễn viên tới học hỏi kinh nghiệm.”
Vu Dương gật đầu: “Vậy cậu đi sắp xếp đi.”