Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu

Chương 41



Khi Uyển Ngưng về tới nhà đặt túi đồ ăn sáng lên bàn, mở cửa đi vào bên trong phòng đã không thấy Vu Dương đâu. Cô nghe tiếng nước ở trong phòng tắm truyền tới thì biết anh đang ở bên trong, cô đi tới đặt túi xách lên bàn định xoay người ra ngoài thì thấy anh cũng từ phòng tắm bước ra.

Cô thấy anh chỉ mặc một quần dài ở phía trên thì lại để trần nhìn rõ được những múi cơ bụng và cánh tay rắn chắc của anh. Mặt cô đỏ lên vội quay sang nhìn chỗ khác, nói: “Sao anh lại không mặc áo vào?”

Anh nhìn biểu cảm của cô thì bật cười, nói: “Anh nghĩ em chưa về nên mới bước ra. Bên trong phòng tắm hết kem cạo râu rồi, em có mua cái mới chưa?”

“Bữa em đi mua siêu thị có mua rồi, để em đi lấy cho anh.” Cô đi tới bàn mở ngăn tủ cầm kem cạo râu rồi đi tới chỗ anh, một tay che mắt một tay cầm kem.

Anh nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy thì bật cười, nắm lấy tay cô kéo lại ôm vào lòng: “Cái gì cần làm cũng đã làm, cái gì nhìn thấy cũng đã thấy hết rồi. Sao em vẫn còn ngượng ngùng như vậy?”

Cô bất ngờ bị anh kéo vào trong lòng, cảm nhận được nhịp tim đập của anh truyền tới bên tai, hai da thịt kề sát vào nhau khiến gương mặt cô đỏ ửng lên. Nghe anh nói như vậy cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, đưa tay bịt miệng anh lại ý là cô không muốn nghe những lời này nữa.

Anh kéo tay cô xuống, khom người cúi xuống hôn lên môi cô, sau đó cắn nhẹ lên tai cô: “Vẫn còn sớm chúng ta nên làm chút chuyện để em bớt ngượng ngùng hơn.”

Cô nghe xong còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã được bế lên, cô nhanh chóng ôm lấy cổ anh. Anh đặt cô lên giường, cúi xuống hôn lên đôi môi cô nụ hôn này không còn sự dịu dàng mà thay vào đó là nụ hôn có chứa đựng dục vọng.

Lúc Uyển Ngưng ngồi ở bàn ăn sáng thì cũng đã 10 giờ trưa, cô nhìn bóng lưng anh đang hâm lại cháo thì tức giận nói: “Là do anh mà hại đồ ăn sáng đã nguội hết rồi.”

Vu Dương đi tới xoa đầu cô: “Được rồi là lỗi của anh.”

Lúc này tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô cầm lên nhìn người gọi tới là Châu Giác. Cô nhanh chóng bắt máy: “Alo Châu Giác.”

Châu Giác ở đầu dây bên kia nói: “Ngưng bảo bối, chiều này mình sẽ bay đến chỗ cậu đó.”

Cô nghe vậy thì kinh ngạc: “Cậu sang đây công tác sao?”

“Không phải, là mình nhớ cậu đó Ngưng bảo bối. Chẳng lẽ cậu không nhớ mình sao?”

Cô đã biết thừa cô ấy đây mà lý do cái gì: “Nói thật.”

Châu Giác nghe vậy thì ỉu xìu, bĩu môi: “Được rồi, mình đang đi trốn một người. Tới đó mình sẽ kể cho cậu. Bây giờ mình lên máy bay đây.”

“Được.”

Cúp máy, Vu Dương bưng chén cháo ra đặt trước mặt cô hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cô múc muỗng cháo lên thổi ăn, nói: “Bạn em đang tới đây. Nghe nói là đi trốn ai đó nhưng cụ thể là ai thì em không rõ.”

Anh vừa ăn vừa nói: “Chắc là vướng vào chuyện tình cảm chẳng hạn.”

“Anh nói cũng có lý, sao em lại không nghĩ ra sớm hơn.”

Anh lắc đầu: “Được rồi, ăn nhanh đi anh đưa em tới bệnh viện cho Vân Hi xem lại vết thương của em.”

Cô nghe vậy thì nói: “Vết thương em đỡ nhiều rồi cũng sắp lành không cần phải vào bệnh viện đâu.”

Anh nhíu mày nhìn cô: “Phải vào xem thử thế nào. Không được cãi lời, ăn xong vào bệnh viện xem thử.”

Cô biết có cãi cũng sẽ không cãi lại nên đành ngoan ngoãn im lặng ngồi ăn cháo. Ăn xong cô vào phòng thay quần áo, khi đứng trước gương nhìn thấy dấu hôn ở trên cổ thì cô kêu anh: “Vu Dương.”

Vu Dương đang ở bên ngoài nghe cô gọi thì vội đi vào hỏi: “Làm sao?”

Cô chỉ trên cổ mình nhìn anh nói: “Dấu hôn của anh đó, em hôm nay còn phải quay phim ra ngoài nữa. Anh vậy mà lại để dấu hôn lên cổ.”

Anh thấy dấu hôn đó thì nở nụ cười đi tới hôn lên môi cô: “Được rồi cũng không phải là anh cố ý.”

Cô cầm lấy kem lên bôi lên cổ che đi vết hôn, lầm bầm: “Rõ ràng là anh cố ý.”

Lúc hai người tới bệnh viện thì cũng đã trưa, các bác sĩ cũng đã đi ăn trưa nhưng trước lúc tới đây anh có gọi cho Vân Hi nên cô ấy hiện tại vẫn còn ở phòng khám. Khi hai người bước vào nhìn thấy Vân Hi mặt mày tức giận nhìn người đàn ông đang ngồi ở đằng kia.

Uyển Ngưng gõ cửa khiến hai người họ phải chú ý đưa mắt sang nhìn. Vân Hi nhìn thấy cô thì cười nói: “Chị dâu, đội trưởng.”

Cô đi tới hỏi: “Không làm phiền hai người chứ?”

Vân Hi lắc đầu: “Không có, chị dâu mau ngồi xuống đi để em xem vết thương cho chị.”

Vu Dương đi tới chỗ Tư Nhuệ đang ngồi, hỏi: “Vết thương của cậu sao rồi?”

Tư Nhuệ lắc đầu: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”

Vân Hi nghe vậy thì tức giận nói: “Bị đạn bắn trúng mà là vết thương nhỏ sao?”

Tư Nhuệ nghe vậy thì vội vàng im lặng, Vu Dương thấy vậy thì đi tới chỗ Uyển Ngưng hỏi: “Vết thương cô ấy sao rồi?”

Vân Hi thay băng gạc khác cho cô, nói: “Không sao, anh đừng lo lắng. Chỉ cần bôi thuốc đều đặn sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”

“Được, tôi biết rồi. Tư Nhuệ cậu ấy giao cho cô, tôi đưa vợ tôi về trước đây.”

Anh nói rồi nắm tay cô rời khỏi phòng bệnh, Vân Hi lúc này mới đi tới chỗ Tư Nhuệ hốc mắt ửng đỏ. Anh ấy thấy vậy thở dài kéo cô ấy ôm vào lòng: “Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Đừng khóc.”

Vu Dương đưa Uyển Ngưng tới đoàn phim sau đó thì lái xe tới quân khu. Cô bước vào bên trong đã thấy Mộng Uyển ở đó đợi sẵn, thấy cô thì cô ấy chạy tới: “Chị tới rồi.”

Cô gật đầu: “Chúng ta mau vào phòng trang điểm thôi.”

Vào phòng trang điểm thì nhân viên trang điểm nhanh chóng đi tới trang điểm cho cô, cô nói: “Mộng Uyển, em bây giờ ra sân bay Thẩm Dương đón một người bạn của chị đi. Cô ấy em cũng biết tên là Châu Giác.”

Mộng Uyển nghe vậy thì kinh ngạc, hỏi: “Thật, thật sao chị?”

Cô gật đầu: “Thật.”

“Nhưng tới đó ít nhất cũng phải một tiếng, em đi rồi ai sẽ chăm sóc cho chị?”

“Không sao chị tự lo được. Việc đón bạn chị quan trọng hơn, em mau đi đi.”

Mộng Uyển cầm túi xách lên, nói: “Vậy em đi đây, sẽ tranh thủ về sớm.”

“Được.”

Sau khi Mộng Uyển rời đi thì cô cũng quay phim liên tục nên không chú ý đến thời gian. Cho đến khi được đạo diễn Mã cho nghỉ ngơi, lúc cô bước ra thì thấy Mộng Uyển bên cạnh còn có cô gái đeo kính râm, nhìn cũng đoán được là Châu Giác.

Uyển Ngưng đi tới hỏi: “Rước người xong rồi?”

Mộng Uyển gật đầu: “Xong rồi, hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.”

Châu Giác thấy cô thì bổ nhào tới ôm cô, cái vẻ ngoài chín chắn lúc nãy cũng bay đi: “Ngưng bảo bối mình nhớ cậu chết đi được.”

Cô đẩy cô ấy ra, nói: “Mình biết rồi nhưng ở đây đang có rất nhiều người, cậu đừng có mà ôm ôm mình.”

Lúc này Châu Giác mới chịu bỏ ra, cô nói: “Mình còn phải quay vài cảnh nữa mới xong. Cậu…”

Cô ấy vỗ vai cô: “Yên tâm, mình sẽ ở đây đợi cậu cho đến khi cậu xong việc.”

Cô gật đầu: “Vậy được, Mộng Uyển em canh chừng cô ấy đừng để cô ấy đi lung tung.”

Châu Giác nghe vậy thì nói: “Ngưng bảo bối, cậu nói vậy là không tin tưởng mình rồi.”

“Mình đi quay phim đây.”

Nói rồi cô đi đến chỗ đạo diễn Mã, Châu Giác nhìn bóng lưng cô sau đó quay sang nói: “Mộng Uyển, cậu ấy không tin tưởng tôi.”

Mộng Uyển chỉ biết cười cười chứ không biết nói gì, lúc nãy ở trên xe khi nhắc đến Uyển Ngưng thì thấy cô ấy như một con người khác vậy không còn vẻ chín chắn, lạnh lùng hay xuất hiện trên buổi phỏng vấn hoặc tạp chí.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.