Cô kinh ngạc nhìn Quý Tư Hàn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng cô lại cảm thấy hắn khoan dung với mình lâu như vậy, ít nhất cô phải cho hắn một cái công đạo.
Cô do dự vài giây, lạnh nhạt nói: “Tống Tư Việt… là người đã từng hứa ở bên tôi một đời một kiếp.”
Quý Tư Hàn nhìn thấy ánh mắt của cô, sau khi nói xong những lời này, dần dần trở nên ảm đạm, tựa hồ rơi vào hồi ức.
Thần sắc của hắn chợt lạnh xuống: “Xem ra cô rất yêu anh ta.”
Thư Vãn thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nói: “Đã từng rất yêu anh ta.”
Quý Tư lạnh lùng hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Bây giờ?
Thư Vãn nhìn về phía Quý Tư Hàn, nhìn thấy hắn mím chặt môi mỏng, khuôn mặt như dao gọt, rất muốn trả lời một câu ‘Hiện tại người em yêu là anh’.”
Nhưng cô không có dũng khí nói ra miệng, cũng không có tư cách nói như vậy, cô không sạch sẽ, có yêu cũng không xứng với hắn.
Cô siết chặt lòng bàn tay, cười trái lương tâm nói: “Hiện tại ai cũng không yêu.”
Nói cách khác cô chưa từng yêu hắn.
Ngón tay kẹp điếu thuốc kia, khẽ run lên.
Quý Tư Hàn trực tiếp vò nát điếu thuốc, ném ra ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt khói rơi xuống đất, đôi mắt đỏ tươi của anh lập tức khôi phục lại sự lạnh lùng xa các vốn có.
Hắn mở cửa xe nói: “Xuống xe.”
Thư Vãn nhìn hắn một cái, tựa hồ nhận ra tâm tình mất mát của hắn.
Giờ khắc này, cô bỗng nhiên rất muốn nói cho hắn biết, thật ra cô rất yêu rất yêu hắn.
Nhưng tính tình cô bướng bỉnh, đàn ông không nói yêu mình trước, cô tuyệt đối sẽ không đem tình yêu đáy lòng bày ra.
Cô sợ bị tổn thương, cũng sợ sau khi dâng lên một trái tim chân thành, sẽ bị khinh thường sẽ bị cười nhạo.
Cô đã từng yêu Tống Tư Việt như vậy, cho rằng anh sẽ đối xử tốt với mình cả đời, nhưng kết quả đổi lấy được gì.
Ngoại trừ bị thương tổn, còn thiếu chút nữa mất đi một mạng.
Quý Tư Hàn là người đàn ông tôn quý hơn cả Tống Tư Việt, người không thể chạm tới như vậy, ngay cả tơ tưởng cũng không thể.
Cô biết rõ thân phận của mình, cũng tự mình hiểu lấy, tuyệt sẽ không tái phạm loại sai lầm này.
Thư Vãn thu hồi tầm mắt, đẩy cửa xuống xe, liền xoay người rời đi.
Chiếc xe phía sau, cũng dùng tốc độ cực nhanh, biến mất ở ga ra.
Sau khi xe rời đi, Thư Vãn dừng bước, quay đầu nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang ngày cách cô càng xa.
Cũng không biết Quý Tư Hàn biết mình sắp chết, sẽ có phản ứng như thế nào?
Cô cảm thấy hắn sẽ thờ ơ, người lãnh đạm như hắn làm sao có thể thương hại cô.
Thư Vãn rũ mi xuống, cảm xúc mất mát nhàn nhạt kéo tới, khiến cô không hiểu sao có chút khổ sở…
Thư Vãn lái xe thương vụ về nhà, nghĩ ngày mai đến công ty làm thủ tục giao nhận, sẽ cùng nhau trả lại.
Sau khi tắm xong, cô cầm điện thoại lên nhìn.
Dạ tiên sinh không trả lời wechat của cô, cũng không gọi điện thoại cho cô nữa.
Thư Vãn thở phào nhẹ nhõm, may là anh ta không tìm cô nữa, nếu không cô sẽ mệt chết.
Cô muốn để điện thoại xuống, lại chợt nhớ tới Quý Tư Hàn nói Cố Cảnh Thâm là con rể tương lai của Quý gia.
Suy nghĩ một chút, vẫn dùng di động tra tư liệu của Cố Cảnh Thâm.
Thì ra nửa năm trước, Cố gia đã có ý kết hôn với Quý gia.
Đối tượng đám hỏi là em họ của Quý Tư Hàn, cũng chính là em gái ruột của Quý Lương Xuyên, tên là Quý Ngữ Băng.
Quý Ngữ Băng du học ở Italy, sau khi tốt nghiệp sẽ về nước đính hôn với Cố Cảnh Thâm.
Lúc trước cô không đi tìm hiểu tin tức có liên quan đến Cố Cảnh Thâm, cũng không biết anh ta có đối tượng kết hôn.
Bây giờ biết được, nội tâm cũng không có bao nhiêu phập phồng, cô và Tống Tư Việt cũng không có khả năng trở lại quá khứ, anh ta cưới ai cũng không liên quan đến cô.
Thư Vãn để điện thoại di động xuống, theo thông lệ uống chút thuốc ức chế suy tim, đem đồng hồ báo thức chỉnh thành âm lượng lớn nhất, lúc này mới dám ngủ say.