“Aaaaaa~ Phong ca ca mau cứu taaaa!”
Lục Thừa Phong nghe thấy sắc mặt liền biến đổi, khóe miệng động đậy, giọng nói trầm ấm nhẹ kêu lên “Không hay rồi!” vừa dứt lời y liền mau chóng bay lên rồi dùng hai tay đỡ lấy nàng.
Bạch Ngân Hoa sợ hãi nhắm chặt mắt, miệng không ngừng la hét đến khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Thừa Phong mới từ từ mở mắt ra.
Lục Thừa Phong nhíu mày lo lắng hỏi “Đừng sợ! Phong ca ca của muội ở đây!”
Câu nói đầy sự ấm áp đấy đã xoa dịu được nỗi sợ hãi của nàng. Nàng nhìn y, trái tim dường như có chút rung động mà đập không ngừng. Nàng chẳng biết bản thân bị gì, nhưng chỉ cần ở cạnh y với khoảng cách gần như thế này thì tim nàng dần trở nên bấn loạn.
Khoảnh khắc đó đến nhanh rồi cũng biến mất một cách nhanh chóng. Lúc này nàng ưỡn nhẹ người, lấy đà một cái rồi hai tay đặt lên vai y. Khóe môi nhếch lên một cái rồi đẩy y xoay vòng vòng vài cái rồi tiếp đất an toàn.
Chín người kia cùng nhau xoay vòng vài cái, nước theo đó tạo thành vòng xoáy rồi bắn tung tóe ra, Bạch Ngân Hoa đẩy Thừa Phong ra phía sau rồi cùng đồng đội tạo nên một màn kết đẹp mắt. Buổi biểu diễn kết thúc suông sẻ trong tiếng vỗ tay và những âm thanh hú hét vì phấn khích.
Đột nhiên gió bắt đầu nổi lớn, khung cảnh náo nhiệt bỗng trầm lặng. Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, bọn họ cúi người đến trán chạm đất. Tiếp đó tám, chín người đàn ông cao to bước lên hồ nước. Ai nấy đều đồng loạt lấy dây thừng ra, một người đô con đi lại chỗ Thừa Phong rồi đưa một sợi dây cho y, giọng nói khàn đặc cất lên.
“Chàng trai trẻ, giúp bọn ta một tay. Trói nó lại!”
Lục Thừa Phong nhìn theo hướng tay hắn chỉ thì thấy Bạch Ngân Hoa đang đứng nói chuyện với cô bé đứng bên cạnh. Y suy nghĩ một lúc, cảm thấy như vậy cũng khá ổn, lúc nàng cố thoát ra kết giới cũng dễ dàng hơn.
Lúc này Bạch Ngân Hoa chạy lại gần chỗ Thừa Phong, khóe miệng mở rộng cười tươi, giọng nói trong veo cất lên “Lục thiếu gia, đa tạ huynh lúc nãy đã cứu ta nhé!”
“Không cần khách sáo!”_Lục Thừa Phong ngang giọng đáp nàng. Vừa dứt câu thì y mau chóng hành sự.
Bạch Ngân Hoa thấy mình bị trói lại liền kêu lên “Này… này! Huynh làm cái gì vậy? Tại sao lại trói ta?”
“Muội nhìn chín người kia đi!”
Bạch Ngân Hoa nhìn tới nhìn lui nhận thấy những người khác cũng bị trói liền hiểu ý mà yên lặng.
Lục Thừa Phong liếc ngang liếc dọc rồi nhìn nàng nhắc nhở “Muội cẩn thận một chút! Muội còn nhớ tuyệt chiêu cởi trói nhanh mà lúc trước cha đã dạy cho hai chúng ta không?”
Bạch Ngân Hoa nghe xong liền đáp “Đương nhiên là còn!”
“Tốt! Ta giúp muội một chút.”_Lục Thừa Phong nói rồi thắc dây trói thành một hình nơ nhỏ sau đó đặt sợi dây là mánh khóe tháo nút vào tay nàng “Chút nữa khi sư huynh hô “Chạy” muội nhớ là phải giật sợi dây này đó. Sau khi được cởi trói thì phải mau chóng rời khỏi kết giới.”
“Được! Huynh mau xuống dưới đi. Chúng ta sẽ phải hành động sớm thôi!”
Lục Thừa Phong “Ừm” một tiếng rồi liền trở lại chỗ của Khải Ngôn.
Gió ngừng thổi. Bầu trời nổi sấm sét, con xà yêu kia lấp ló qua từng đám mây. Nó lượn vài vòng rồi dừng lại ở phía trên đó. Chân thân của nó lộ ra là một con rắn khổng lồ màu xanh ngọc, vảy của nó trông rất cứng cáp, phần đầu khác với loài rắn bình thường ở chỗ là có hai cái sừng nhỏ ở hai bên đỉnh đầu, đôi mắt đỏ rực tựa màu máu là đặc điểm nhận dạng. Từ hướng của quái thú, tiếng cười thánh thót và có phần ma mị thường thấy ở loài yêu nữ cất lên.
“Hahaha! Lão nương ta cuối cùng cũng đợi được ngày này. Một năm rồi nhỉ Nam Thị? Có gì cho ta đây?”
Từ trong đám đông, một người đàn ông bước ra đằng trước “Bẩm Ngải Xà đại nhân. Như mọi năm, Nam Thị chúng ta sẽ lại cống hiến cho ngài mười đứa trẻ từ mười lăm tuổi trở xuống. Mong ngài sẽ thích món quà này và giúp cho Nam Thị của chúng ta luôn mưa thuận gió hòa.”
Lục Thừa Phong nghe xong liền thấy tức cười mà thì thầm với Khải Ngôn “Ngải Xà đại nhân? Buồn cười thật! Vậy mà con xà yêu to xác đó vẫn để yên cho bọn họ gọi được sao?”
“Ta đã nói là nó ngu ngốc mà. Chân thân lớn thì sao chứ? không phải cũng là do ăn nhiều mà có sao?”_Trần Khải Ngôn nói giọng điệu mỉa mai đáp lại y.
Giọng nói kia lại vang lên thêm lần nữa, lần này nó lại có thêm một ít bất mãn và phẫn nộ lẫn lộn “Lại chỉ có mười đứa? Trẻ con ở Nam Thị các người chết hết rồi sao?”
“Vậy không biết Ngải Xà đại nhân đây là có ý gì ạ?”
“Ta muốn các ngươi nộp thêm năm người nữa, năm sau sẽ là hai mươi người sau đó cứ tăng dần như vậy. Các ngươi hiểu chưa? Bây giờ thì giao người ra đây mau!”
Bạch Ngân Hoa ở bên trong kết giới nghe xong liền nực cười mà hét lên “Này! Ngươi là Ngải Xà hay Ngải Lợn vậy? Ăn nhiều như vậy làm gì chứ? Không lẽ ngươi thật sự là lợn sao? Ahahaha…”
Bị nàng chọc giận, con ác thú kia liền nổi điên lên. Sấm chớp nổi lên liên tục, tiếng sấm hòa lẫn với giọng nói của nó tạo nên một âm thanh nghe vừa rùng rợn vừa chói tai “Nhóc con! Ngươi muốn chết sao? Dù sao hôm nay ngươi cũng mau chóng đi gặp tổ tiên của ngươi thôi. Để lão nương tiễn ngươi đi trước vậy!”
Nói rồi con rắn khổng lồ đó đột ngột lao tới với tốc độ cực nhanh nhưng vừa được một đoạn ngắn thì đầu nó tông phải kết giới được tạo từ trước mà choáng váng. Nó phẫn nộ chửi rủa “Mẹ kiếp! Nam Thị các ngươi không muốn sống nữa sao? Lại còn dám tạo kết giới chống đối ta? Được rồi! Ta xử lí con ranh hỗn láo đó trước sau đó sẽ thiêu trụi Nam Thị các ngươi!”