“Xin đa tạ đại ân đại đức của các vị!”
“Ơ này mọi người làm cái gì vậy?”_Bạch Ngân Hoa hốt hoảng nói rồi nhanh chóng chạy tới đỡ người đàn ông kia lên.
“Các vị không cần phải như vậy, chúng tôi là người tu tiên, bắt yêu diệt quái là nghĩa vụ. Các vị không cần phản ứng mạnh như vậy!”_Trần Khải Ngôn hạ giọng nói.
Lục Thừa Phong đứng phía sau cũng không thể im lặng mà vội vã kêu lên “Đúng vậy! Đúng vậy! Cho nên kể từ bây giờ “Lễ tế cô nhi” không còn nữa. Mấy cái lễ nghi ngày hôm nay cũng biến mất khỏi đất Nam Thị luôn ha!”
Những người dân Nam Thị nghe y nói xong, ai nấy đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bạch Ngân Hoa nghe thấy liên la lối phản đối “Không được! Không được! Cái điệu múa nước đó nhất định phải giữ lại!”
Từ trong đám đông, giọng nói run rẩy của một bà lão cất lên “Cô nương! Điệu múa đó là nhằm ý góp vui cho xà yêu đó. Nay xà yêu không còn, bọn ta giữ lại để làm gì nữa chứ?”
“Ta không biết!”_Bạch Ngân Hoa hạ giọng nói, trạng thái phấn khích bỗng nhiên biến mất. Nàng khó khăn lắm mới học được điệu múa thú vị như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ, như vậy nàng cảm thấy không đành lòng chút nào.
Đột nhiên lúc này Trương tỷ lên tiếng, ý kiến của bà cũng làm vơi đi tâm trạng của nàng “Ta có ý này. Hay là “Lễ tế cô nhi” đổi thành “An hội dân Nam”. Sau đó điệu múa hiến tế kia trở thành điệu múa cầu an, xem như là cầu phúc cho cả Thị trấn hướng Nam này. Mọi người thấy thế nào hả?”
Những người dân kia nghe xong liền bàn tán tán xôn xao, có người đồng ý, có người vì sợ gặp xui xẻo nên vẫn còn phân vân.
Bạch Ngân Hoa nghe xong liền chậm rãi nói “À mà… chúng ta giúp các ngươi trừ yêu, có phải là nên hậu tạ bọn ta thứ gì không?”
Trần Khải Ngôn nghe nàng nói liền thấy không hợp ý mà lên tiếng “Này sư muội! Muội thiếu tiền như vậy sao?”
Lục Thừa Phong vốn hiểu ý nàng liền nhanh chóng nhéo nào tay hắn rồi thì thầm vào tai “Huynh đừng lên tiếng, muội ấy chỉ là đang muốn tỏ ý đồng tình với Trương tỷ.”
“Cô nương, điều kiện của cô là gì vậy? Cô cứ nói đi, chúng ta sẽ làm với mọi điều kiện!”
“Thật ra thì ta cảm thấy ý kiến của Trương đại tỷ tỷ nói rất rất rất rất hay. Cho nên điều kiện của ta chính là Nam Thị các ngươi sẽ tổ chức “An hội dân Nam” hằng năm vào ngày này!”_Bạch Ngân Hoa tỏ vẻ quyết đoán nói.
Người đàn ông kia vội vã đáp lại nàng “Thật ra việc này không có vấn đề gì cả, chúng tôi đương nhiên sẽ nghe theo ý muốn của cô nương. Xem như là tỏ lòng biết ơn với ba người hoặc xem như cầu bình an cho toàn dân Nam thị vậy. Điều này vốn không có gì là không tốt! Đúng không mọi người?”
Nghe người đàn ông đó nói, tất cả những người phía sau liền không ngần ngại là đồng loạt vỗ tay tán thành. Tiếng vỗ tay, tiếng cười nói tràn ngập xung quanh, phá vỡ khung cảnh thanh tịnh vốn có lúc nửa đêm. Hỷ khí cũng tràn ngập khắp khu rừng ảm đạm ấy.
…—————-…
Trời sáng, địa hình thấp bé của Nam Thị làm cho khí hậu nơi này trở nên có phần oi bức. Lúc bấy giờ người dân Nam Thị đều háo hức mua sắm đồ mới, chuẩn bị đón lễ hội mới. Khung cảnh nhộn nhịp ở đây lại càng khiến cho không khí ở Nam Thị có hơi ngột ngạt đến khó thở.
Trong khung cảnh náo nhiệt ấy, một cô nương mặc một bộ y phục đỏ hồng kéo theo hai nam nhân một vàng một trắng đi hết quầy này tới quầy kia, không mua trang sức thì mua thức ăn, đồ chơi các thứ, tiền bạc cứ thế mà liên tục phát ra cho người bán hàng ở đây.
Ba người đi cùng nhau những mỗi người là mỗi sắc mặt khác nhau. Bạch Ngân Hoa thì biểu cảm luôn tươi cười rạng ngời, vui vẻ tiêu tiền từ quầy này đến quầy kia. Lục Thừa Phong vì không ngủ đủ giấc nên mắt chẳng thể nào mở nổi, mặt mày cũng theo đó mà chẳng tươi nổi theo nàng. Trần Khải Ngôn thì bất lực vì sự tiêu tiền như giấy của nàng, từ đó cũng chán nản vô cùng.
Lúc này Bạch Ngân Hoa nhìn thấy một bà áo mặc áo choàng đen một mình ngồi khuất vào một góc. Nàng tò mò đi tới hỏi thăm “Xin chào?”
Bà lão kia im lặng một hồi rồi lại lên tiếng làm cho nàng có hơi giật mình “Cô nương! Cô có muốn xem bói không?”
Trần Khải Ngôn nhìn thấy nàng có phần thích thú với bà lão liền lên tiếng hỏi “Bà lão à? Xem bói… bao nhiêu tiền?”
“Tùy ý các người. Nếu xem rồi tin thì đưa tiền, không tin thì thôi vậy.”
Lục Thừa Phong nghe thấy liền thắc mắc hỏi “Như vậy thì bà làm ăn được gì chứ?”
“Ta không làm ăn. Ta chỉ muốn khoe khoang với mọi người là ta có thể cho các người nói chuyện với trái tim, đoán trước tương lai và cho lời khuyên chuẩn xác nhất thôi. Haha”
Bạch Ngân Hoa nghe thấy liền hứng thú ngồi xuống đối diện bà “Vậy cái gì mà “nói chuyện với trái tim” của bà là như nào?”
“Cô thử rồi sẽ tự biết!”