Tám giờ sáng, một chiếc Cadillac Escalade đen lao vun vút trên đường lớn Hong Kong. Tiếng động cơ rền vang như sấm, tựa hồ muốn xé toác con đường dưới chân. Bởi vì xe đi với tốc độ cao, thậm chí có cả tiếng gió quật lên kính xe, phát ra những âm thanh ‘u’, ‘u’ rợn người.
Thế nhưng mặc kệ những ồn ào ngoài kia, bên trong xe vẫn là một khoảng không gian yên tĩnh đến lạ thường. Hắc Ly ngồi ở ghế sau, bên cạnh đặt một chồng tài liệu dày cộp đã được xếp ngay ngắn. Hôm nay cô chỉ diện một chiếc đầm công sở trắng mang phong cách tối giản. Mái tóc dài đã được nhuộm lại thành màu đen ban đầu và được búi gọn lên cao, cốt là để thuận tiện cho công việc.
Ánh mắt chuyên chú cẩn thận quan sát một tập tài liệu khác trong tay. Đôi mắt hoa đào lướt nhanh trên từng con chữ được đánh máy rõ ràng, là thông tin về buổi họp chiều nay.
Bạch Trạch thì ngồi ở ghế lái, từ đầu tới cuối đều chỉ im lặng và tập trung lái xe. Phải rồi, nhiệm vụ mà Trình Đế Uy giao cho anh ấy chính là bảo vệ Hắc Ly mỗi khi cô ra ngoài. Điều đó đồng nghĩa với việc anh ấy luôn phải kè kè vị nữ chủ nhân tương lai của mình gần như 24/24.
Vậy mà nhoắng cái đã hai tuần có lẻ.
Đồng thời cũng đã được mười bảy ngày kể từ khi Bạch Trạch và Hắc Ly quen biết đối phương. Tính đến hôm nay thì là ngày thứ mười tám.
Tuy nhiên hai người dường như không mấy thuận lợi trong khi tìm chủ đề phù hợp để tán gẫu cùng nhau. Thông thường sẽ là Hắc Ly gọi điện nhắc Bạch Trạch đón cô, hoặc là Bạch Trạch đáp lời đầy cung kính. Số lần giao tiếp của cả hai, nói chẳng ngoa, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Có lẽ vì Hắc Ly hơi cố kỵ xuất thân sát thủ của Bạch Trạch, trong thâm tâm luôn cảm thấy anh ấy là một người lạnh lùng khó tiếp cận. Cũng có thể là do Bạch Trạch e dè thân phận của Hắc Ly. Người ta dẫu sao cũng là phu nhân, là nữ chủ nhân tương lai, tôn ti trật tự vẫn cần rõ ràng.
Thế nên mỗi lần hai người gặp nhau đều mang theo một bầu không khí im lặng đến mức khiến người khác chỉ muốn ngột ngạt hộ. Đơn giản là tôi làm việc của tôi, anh làm việc của anh.
[…]
Hắc Ly chậm rãi đặt tập tài liệu sang bên, theo thói quen đưa tay miết nhẹ ấn đường. Đôi mắt hoa đào vô tình ẩn ý liếc qua người đàn ông đang chuyên tâm lái xe ở phía trước. Dường như nghĩ tới điều gì, cô đột nhiên mở miệng: “Bạch Trạch này…”
“Vâng?”
“Anh đã đi theo Trình Đế Uy bao lâu rồi?”
Một câu hỏi ngoài dự đoán khiến cho người đàn ông đang lái xe không khỏi có chút bất ngờ.
Bạch Trạch muốn thông qua gương chiếu hậu thăm dò thái độ của Hắc Ly, nhưng lại chẳng phát hiện ra điều gì khác thường. Nếu như không phải vừa rồi còn nghe thấy cô gọi tên mình, chắc chắn anh ấy sẽ cho rằng bản thân bị ảo giác.
Bởi vì lúc này Hắc Ly đang ngả lưng vào ghế sau, hai tay mảnh khảnh khoanh lại trước ngực. Đầu cô hơi nghiêng, để cho ánh mắt hoa đào lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật bên đường không ngừng lướt nhanh trước mắt.
Dáng vẻ của cô, nào có giống một người đang muốn nói chuyện với người khác chứ?
“Sao vậy? Câu hỏi này khó nghĩ đến thế ư?”
Chất giọng dịu dàng của nữ nhân lại lần nữa cất lên, xen lẫn ý cười rất khẽ. Tầm mắt Hắc Ly quay qua, vừa vặn đối diện với ánh mắt người đàn ông qua gương chiếu hậu.
Bạch Trạch có hơi bất ngờ vì bị nhìn thấy. Thế nhưng trên mặt anh ấy không lộ ra quá nhiều biểu cảm, rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, sau đó khẽ ho một tiếng: “Tôi theo chủ nhân từ khi ngài ấy mới gia nhập Hoàng Ảnh Môn không lâu. Tính ra thì đã gần sáu năm rồi.”
“Ồ?”
Hắc Ly dường như có chút ngạc nhiên, hẳn là không nghĩ sẽ lâu như thế. Cô đột nhiên chống cằm, ánh mắt hứng thú nhìn bóng lưng Bạch Trạch.
“Vậy anh kể chút chuyện về Trình Đế Uy ở Hoàng Ảnh Môn cho tôi nghe được không?”
“Chuyện này…”
Lời đề nghị của Hắc Ly khiến Bạch Trạch hơi đắn đo suy nghĩ. Đây dẫu sao cũng là chuyện về chủ nhân. Anh ấy tiết lộ với người khác thì có ổn không? Nhưng người này lại là phu nhân.
Hắc Ly có lẽ cũng hiểu. Cô không kìm được mà khẽ cười một tiếng: “Vậy thì đổi cái khác đi. Nói sơ qua về các thành viên của Hoàng Ảnh Môn có liên quan tới Trình Đế Uy thì sao?”
Rồi không để Bạch Trạch có cơ hội từ chối, Hắc Ly tiếp tục bồi thêm một câu: “Dẫu sao sau này tôi và anh ấy cũng sẽ kết hôn, hẳn tôi vẫn phải biết một số điều cần thiết chứ nhỉ! Cũng không thể để anh ấy mất hết mặt mũi được, đúng không?”
Cô nói đúng tình lại hợp lý, khiến cho Bạch Trạch hoàn toàn không cãi được gì.
Phải rồi, việc Trình Đế Uy để thuộc hạ thân tín bên người làm vệ sĩ cho Hắc Ly sớm đã bị trên dưới Hoàng Ảnh Môn biết được.
Điều này xem như một lời khẳng định gián tiếp từ hắn về thân phận của cô, tạm thời khiến kẻ khác phải kiêng dè một chút. Tuy nhiên cũng vì vậy mà không khỏi có chút khó tránh trước ánh mắt dò xét của một số thành viên cấp cao trong tổ chức.
Dẫu sao Hoàng Ảnh Môn vẫn là một tổ chức xã hội đen lớn mạnh trong giới hắc đạo châu Á. Đương nhiên, bạn đời của người đứng đầu cũng vì thế mà nhận được không ít sự quan tâm từ những kẻ có liên quan.
Bạch Trạch ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định nói cho Hắc Ly một số chuyện cô cần phải biết: “Chủ nhân là con nuôi của người đứng đầu Hoàng Ảnh Môn đời trước – Chu Khải Tường. Chúng tôi vẫn thường gọi ông ấy là ‘bố già’. Chuyện này chắc phu nhân cũng đã nghe kể.”
Hắc Ly đương nhiên đã từng nghe Trình Đế Uy nhắc về Chu Khải Tường. Qua lời kể của hắn, cô có thể cảm nhận được rằng dường như ông ấy là một trong số ít những người mà hắn kính trọng. Mặc dù hai người chưa từng có cơ hội gặp nhau.
“Tuy rằng bây giờ bố già đã không còn là thành viên của Hoàng Ảnh Môn, nhưng nếu như một ngày nào đó bố già trở về thì ông ấy vẫn sở hữu quyền lực nhất định trong tổ chức.”
Bạch Trạch vẫn chuyên tâm lái xe trong khi nói chuyện với Hắc Ly: “Trước chủ nhân, bố già còn có một người con nuôi khác. Đó là Tống thiếu chủ, Tống Vỹ Thành. Tống thiếu chủ được bố già nhận nuôi từ khi còn nhỏ, cũng là người con nuôi đầu tiên được ông ấy bồi dưỡng.”
“Trong Hoàng Ảnh Môn, ngoại trừ người đứng đầu thì quyền lực lớn nhất thuộc về ba vị nguyên lão. Lần lượt là Diêu nguyên lão – Diêu Anh Hiển, Lăng nguyên lão – Lăng Kính Thiên và Liên nguyên lão – Liên Vĩ Ngạn.”
“Dưới trướng của ba vị nguyên lão, còn có mười hai vị đầu lĩnh, đều là những thành viên lâu năm của tổ chức. Nhiệm vụ của bọn họ là quản lý các sản nghiệp dưới trướng Hoàng Ảnh Môn.”
“Vậy còn Lục Nghị thì sao? Bạch Trạch, hẳn là anh biết anh ta chứ nhỉ?”
Hắc Ly nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe lại đột nhiên mở miệng hỏi. Cô chợt nhớ tới người đàn ông luôn xuất hiện cùng Trình Đế Uy mỗi lần cô đến tổng bộ của tổ chức. Anh ta thân thiết với hắn như vậy, có lẽ thân phận cũng không hề tầm thường.
“Nếu là Lục Nghị tiên sinh thì tôi biết.”
Trong lúc dừng chờ đèn đỏ, Bạch Trạch mới chậm rãi đáp lời: “Anh ấy là một trong mười hai vị đầu lĩnh, cũng là người trẻ tuổi nhất trong số họ.”
Ra vậy.
Thông qua lời kể của Bạch Trạch, Hắc Ly cũng đã hình dung được đại khái về cơ cấu của Hoàng Ảnh Môn. Khóe môi cô bất giác cong lên, lộ ra một vòng cung hoàn mỹ.
“Nếu như theo lời anh nói, vậy thì Trình Đế Uy hẳn phải là một trong những thành viên cấp cao trẻ nhất trong Hoàng Ảnh Môn nhỉ?”
Bởi vì hắn thậm chí còn ít hơn Lục Nghị tới hai tuổi.
“Vâng. Quả thật là thế.”
Người đàn ông phía trước cũng trực tiếp thừa nhận. Chuyện này căn bản không có gì phải giấu diếm.
Nghe vậy, đôi mắt hoa đào của nữ nhân trong thoáng chốc liền lộ ra ánh nhìn sắc sảo. Hắc Ly theo thói quen mà dùng ngón trỏ niết nhẹ mi tâm, lúc này mới chậm rãi nói về suy nghĩ trong lòng: “Thế nhưng một người trẻ tuổi như thế lại có thể vượt qua tất cả các thành viên cấp cao lâu năm, được lựa chọn để trở thành người đứng đầu lãnh đạo một tổ chức lớn. Chẳng lẽ bọn họ không có bất cứ dị nghị gì ư?”
Hắc Ly chợt nhớ tới em trai của cô – Vu Tử Hạo. Thằng nhóc đó vốn dĩ là người thừa kế hàng thật giá thật của nhà họ Vu, tuy nhiên cho đến bây giờ cũng vẫn chưa được phép tiếp nhận cơ nghiệp từ Vu Kính Trung. Nguyên nhân đơn giản bởi vì, các trưởng bối trong gia tộc lẫn các đại cổ đông của tập đoàn đều cảm thấy Vu Tử Hạo vẫn còn quá non nớt, căn bản không đủ kinh nghiệm chèo trống cả một cơ nghiệp lớn mạnh như Vu thị. Thế nên Vu Tử Hạo chỉ có thể ngồi ở một vị trí vừa tầm, phải dùng năng lực của bản thân để chứng minh, cho đến khi những người kia hài lòng thì mới hoàn toàn được sở hữu quyền thừa kế.
Tuy rằng Hắc Ly không quá am hiểu về cách thức vận hành của các tổ chức xã hội đen, nhưng nhìn từ hoàn cảnh của Vu Tử Hạo đối chiếu sang, cô cũng biết vị trí mà Trình Đế Uy đang ngồi, ít nhiều không tránh khỏi việc Chu Khải Tường dùng quyền lực cưỡng chế những người khác phải chấp nhận.
Đương nhiên cũng chỉ là ngoài mặt hoan hỉ. Còn suy nghĩ trong lòng mỗi người, căn bản không ai biết được?
Lời nói của Hắc Ly từng chữ từng chữ bên tai, bàn tay đang nắm lấy vô lăng của Bạch Trạch liền bất giác siết lại. Rốt cuộc thì anh đã hiểu tại sao chủ nhân lại có thể chọn một vị tiểu thư hào môn bình thường trở thành người bên gối. Không đơn thuần chỉ vì yêu thích…
Khoảng thời gian hai tuần tiếp xúc, Bạch Trạch cũng dần nhận ra phu nhân thậm chí còn nhạy bén hơn cả những gì mà anh tưởng tượng. Dẫu ngoài mặt cô ấy vẫn là một tiểu thư dịu dàng đoan trang không để tâm chuyện thiên hạ, kì thực lại luôn chú ý từng chút chuyện về chủ nhân, cho dù là vô cùng nhỏ nhặt.
Trong phút chốc, Bạch Trạch bỗng cảm thấy có đôi chút thiện cảm hơn đối với Hắc Ly. Anh ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra những gì bản thân đã biết: “Dẫu sao chủ nhân cũng là người đứng đầu kế tiếp do đích thân bố già của chúng tôi lựa chọn. Xét theo quy định của tổ chức, anh ấy hoàn toàn có đủ tư cách. Thế nên nào ai dám mở miệng dị nghị chứ?”
“Hơn nữa chủ nhân trước nay làm việc vô cùng cẩn thận. Bố già lựa chọn anh ấy cũng không phải không có lí do. Cho dù là những người không phục cũng chẳng thể bắt bẻ được gì.”
Bạch Trạch dường như rất ngưỡng mộ vị chủ nhân của mình. Còn Hắc Ly sau khi nghe được những lời này, đột nhiên có chút dở khóc dở cười.
Liệu cô có thể hiểu rằng, là bởi vì anh bạn cùng nhà làm việc quá tốt cho nên cô mới trở thành đối tượng cần được bảo vệ ư?
Lúc này chiếc điện thoại trong túi xách chợt đổ chuông. Hắc Ly vội vàng cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc.
Là Hoắc Dật Minh.