Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 48: Đẹp trai quá đi



Sau hơn một tiếng đi xe, Minh Anh cùng Khánh Ngân trên tay cầm túi lớn túi nhỏ đi vào cô nhi viện ở ngoại thành.

Buổi sáng ngày chủ nhật đầy rộn ràng, khuôn viên cô nhi viện trai gái tụ tập, độ tuổi ngang hàng nhau tầm mười, mười một tuổi chơi đùa vui vẻ, nụ cười rạng rỡ trên môi. Có lẽ bọn nhỏ quá đỗi tập trung vào công việc của mình mà không để ý đến sự xuất hiện của hai cô.

Ánh sáng mặt trời soi chiếu cả không gian, cùng với thiên nhiên trong lành, hòa chung với những âm thanh nô nức của những đứa trẻ như một bản hòa tấu rộn ràng và đẹp đẽ như vậy.

Khung cảnh đẹp đẽ đó thật kỳ lạ, như một liều thuốc thần kỳ làm bao muộn phiền của một tuần đi làm đều tan biến, làm tâm trạng của Minh Anh cũng như muốn vui lên để hòa chung với không gian nô nức đó. Đứng một lúc không chịu được nữa, cô cất tiếng gọi đám trẻ:

“Mấy đứa ơi, xem ai đến đây này.”

Đám trẻ đang vui chơi với nhau, nghe thấy tiếng người nói vội vàng quay sang, thấy Minh Anh và Khánh Ngân liền bất ngờ, gạt mọi thứ đang dở tay sang một bên, lập tức chạy tới, vây quanh hai người.

“Chị Minh Anh, chị Ngân.”

“Hai chị về rồi, em nhớ hai chị lắm.”

“Em cũng nhớ hai chị lắm.”

“Bọn em mong mãi các chị về đó!”

“Sao hai chị lâu rồi mới về vậy.”

“Đúng vậy đó, bọn em còn tưởng chị quên bọn em rồi.”

Đứng trước hàng loạt câu hỏi của đám nhỏ, Minh Anh vội giải thích: “Dạo này bận công việc quá, không có thời gian về mấy đứa, làm gì có chuyện hai chị quên mấy đứa chứ. Chị cũng nhớ mấy đứa lắm đó!”

Khánh Ngân ở một bên phụ họa thêm: “Nhìn đây nè, chị đem cái gì về đây.”

Đám trẻ quay sang nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trong tay cô. Liền như ong vỡ tổ kêu lên:

“A… Bánh kẹo… Đồ chơi nữa…”

“Cho em với, cho em với, cho em món đồ chơi kia, em muốn nó.”

“Em cũng muốn, em cũng muốn.”

“Em muốn ăn kẹo, ăn bánh.”

“Được rồi, ai cũng sẽ có phần. Không được chen lấn xô đẩy, chị sẽ chia đều cho nha!” Khánh Ngân dỗ dành đám nhỏ đang sắp làm loạn lên, lôi những thứ vừa mua xong để chia ra. Minh Anh tạm thời tách ra chỗ hỗn loạn, nhìn khung cảnh trước mặt không kìm được mỉm cười.

Hạnh phúc đôi khi thật nhỏ nhoi, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu quý được cười vui vẻ, thế là hạnh phúc rồi.

Đắm chìm trong một không gian hạnh phúc như thế, một cô gái khác từ đằng xa đi tới, cất tiếng gọi:

“Chị Minh Anh!”

Có giọng nói gọi cô ở đằng sau, Minh Anh ngay lập tức quay lại, liền thấy một cô gái mang vẻ mặt hiền dịu cười tươi nhìn cô, cô liền nhận ra: “Nhật Ánh đó à.”

Đó là một trong những số phận hẩm hiu bị ba mẹ mình ruồng bỏ tại nơi cô nhi viện này. Tính cách ngoan ngoãn, hiền lành, khi cô còn ở đây hai người cũng rất thân thiết. Mối quan hệ quả thực không tệ.

“Vâng.” Nhật Ánh khẽ gật đầu đáp lại.

Bộ dáng của cô chuẩn dáng con gái nhà lành, chỉ tiếc là không biết gia thế của mình như nào, không biết cảm giác bên cạnh người có cùng máu mủ ra sao. Đó thật là một điểm đáng nuối tiếc. Nghĩ linh tinh trong lòng là vậy, Minh Anh liền hỏi han cô: “Dạo này sao rồi, học vẫn ổn chứ?”

“Em vẫn như thế, bây giờ đang luyện đề ạ. Chị dạo này sao rồi.”

Minh Anh vỗ vai cô, động viên tinh thần: “Chị vẫn thế thôi. Cũng đã mười hai rồi, chăm chỉ lên, nốt năm nay thôi, rồi cố gắng học lên tiếp đại học.”

Lúc cô mới đến đây, Nhật Ánh cũng chỉ mới là đứa bé mười một tuổi non nớt, ấy vậy mà lại sắp mười tám tuổi, đủ tuổi trưởng thành rồi. Thời gian trôi đi cũng thật là nhanh.

“Vâng. Cảm ơn chị!”

“À, mà cô Lan đâu rồi?”

Cô Lan mà Minh Anh đang nhắc đến ý chỉ người đứng đầu cô nhi viện này, là người mẹ thứ hai của bọn cô.

Nhật Ánh: “À, có một người vừa đến có chút quà làm từ thiện gửi đến đây, vậy nên cô ấy đang tiếp ạ!”

Minh Anh: “Vậy sao, có khách vậy tý nữa chị sẽ gặp cô vậy, lại chia đồ cho bọn trẻ đi.”

Trong văn phòng của giám đốc cô nhi viện Thiện Mỹ.

Bà Lan không giấu nổi sự cảm kích, rối rít nói với Quang: “Cám ơn cậu rất nhiều về sự ủng hộ này, tôi không biết nên nói gì hơn nữa!”

Thấy bà phản ứng như vậy, Quang cảm thấy có chút ngại, dù gì phần đóng góp cũng rất nhỏ mà thôi: “Cô không cần phải khách sáo quá như thế đâu. Cũng chỉ là một chút đồ thôi, mong có thể phần nào ủng hộ cho các em.”

“Vậy thì tôi thay mặt các cháu, gửi lời cảm ơn cậu rất nhiều, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”

“Vâng, cháu cũng có một số việc phải rời đi trước, nếu có dịp, hi vọng lại được gặp mọi người.”

“Được rồi, để tôi tiễn cậu.”

Cả Quang và bà Lan đi ra, Minh Anh và Khánh Ngân cũng vừa lúc từ phía đối diện đang đi tới, cả bốn người chạm mặt nhau, Minh Anh và Quang là người ngạc nhiên đầu tiên, buột miệng hỏi.

“Ơ, anh Quang?”

“Minh Anh?”

Bà Lan và Khánh Ngân nghe vậy liền giật mình, điển hình là Khánh Ngân, trong giây phút đó, bản thân cô không khỏi đứng hình…

Đẹp trai quá đi!!!

Biết rõ tên nhau như vậy cùng với thái độ như kia, ắt hẳn là có quen biết. Sự tình này làm bà Lan cũng không hề ngờ tới: “Hai đứa quen nhau sao?”

Minh Anh bị câu nói kéo ra khỏi sự bất ngờ trong giây phút đó, nhanh chóng đáp lại: “Cùng là đồng nghiệp trong công ty ạ.”

“Mà sao anh lại ở đây thế? Mà anh đi cùng cô… Anh đến đây làm từ thiện sao?” nhớ lại vừa nãy Nhật Ánh có nói cô Lan đang tiếp khách làm từ thiện. Xâu chuỗi lại mọi thứ, suy đoán này của cô rất có thể là sự thật.

Nghe được đáp án của Minh Anh như vậy, bà Lan càng bất ngờ hơn: “Không ngờ trùng hợp như vậy, giới thiệu một chút, cậu ấy vừa đóng góp rất nhiều cho cô nhi viện chúng ta. Hành động của câu ấy rất đáng cảm kích. Thật không ngờ lại là đồng nghiệp của Minh Anh.”

Sự việc bất thình lình ập đến, Minh Anh cũng tiếp thu rất nhanh, hiểu rõ sự tình, nhanh nhảu cười nói: “Em cũng không ngờ sự trùng hợp này đấy. Mà anh đến đây làm từ thiện, thực sự cảm ơn anh rất nhiều.”

Khánh Ngân ở bên cạnh cũng ngay lập tức phụ họa: “Cảm ơn anh rất nhiều.”

Hạnh động của ba người ơi phụ nữ làm Quang thấy rất khó xử, vội xua tay: “Ôi mọi người đừng khách sáo như vậy, chỉ là một chút tấm lòng của tôi thôi mà.”

Minh Anh: “Đối với anh là một chút, nhưng thực ra đối với những đứa trẻ ở đây là rất to lớn lắm. Đó là điều đáng trân trọng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.