Rất nhanh liền đến lượt cô, cô lựa chọn nói thật, bản thân cũng bốc một lá phiếu.
Kiều Vy nhận lấy lá phiếu, thái độ bỗng hơi trầm xuống, đọc rõ câu hỏi: “Hãy nói về ấn tượng về người đầu tiên bạn thầm thương trộm nhớ!”
“Ây da, câu hỏi này cũng hay quá ha.”
“Minh Anh trả lời đi nào.”
Đối với câu hỏi này mức độ nguy hiểm cũng không cao, chia sẻ cho mọi người biết cũng chẳng mất gì, thế nên Minh Anh quyết định trả lời: “Để em nghĩ lại em nào.”
Suy nghĩ kỹ càng một chút. Dòng kí ức đẹp đẽ quay lại, như chưa hề bị lãng quên. Minh Anh trầm ngâm một lúc, mọi người ngồi xung quanh cũng rất mong chờ. Sau một lúc, đôi mắt cô phát sáng, miêu tả: “Trong mắt mọi người, người đó có vẻ không đẹp trai, không ưa nhìn, nhưng trong mắt tôi, người ấy rất lãng tử. Rất biết cách trêu chọc tôi tức điên, nhưng cũng biết cách làm tôi thấy vui vẻ, ngày qua ngày cứ như thế, nó như một hương vị của cuộc sống trong tôi. Tôi từng rất hâm mộ về khả năng học tập đỉnh cao của người đó, thật sự rất tài năng!”
Chỉ tiếc, tài năng đó sau này mãi chôn vùi dưới vực sâu, không thể bùng nổ.
Bởi người đó đã rời xa thế gian này, ở một nơi khác, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn ở mảnh đất xưa kia đó.
Nơi đây đã có quá nhiều đau thương, rời xa… Có thể nói là một điều may mắn không?
Tất cả “Ồ!” lên đầy phấn khích với cách miêu tả này của Minh Anh. Đua lời trêu chọc cô.
Hoàng Anh ngồi ở đó, ánh mắt có chút phức tạp. Không hiểu sao trong trường hợp này anh lại nghĩ đến việc Minh Anh từng là người yêu cũ Gia Bảo…
…
Trò chơi rất nhanh chóng qua tới lượt hai, sau một lượt cũng không có sự thật quá kinh khủng cùng với hành động nào quá mức, chưa có ai phải chịu phạt ba cốc bia.
Kiều Vy là người chủ trì cuộc chơi lại lần nữa đưa hòm phiếu lại cho Hoàng Anh, cười tươi: “Lần trước sếp đã chọn sự thật rồi, không biết lần này sẽ chọn gì đây?”
Hoàng Anh vẫn bình thản lựa chọn: “Sự thật đi!”
Một lá phiếu lại được bốc ra cùng với sức hút quá lớn của người đứng đầu là Hoàng Anh đây, mọi người đều tò mò. Kể cả là Minh Anh, cô lại một lần nữa cầu nguyện, hãy là sự thật gì kinh khủng vào.
Kết quả…
Một người phấn khích kêu lên: “Trời ơi, lại là lá phiếu trống kìa.”
“Sếp ơi sao anh may mắn quá vậy, cả hai lần đều rất dễ dàng qua ải!”
“Hay anh truyền ít may mắn qua cho bọn tôi đi, bọn tôi đen quá quá trời luôn.”
“Sếp, anh mau chia sẻ kinh nghiệm đi, để làm sao được may mắn như anh đây!”
Minh Anh ngồi một bên: “…” Sao anh ta có thể may đến thế cơ chứ!
Người may thì vẫn cứ may, người đen thì vẫn cứ đen à!
Không công bằng!!!
Trò chơi vẫn cứ tiếp tục, lần này Bảo Ngọc lựa chọn hành động, lại bốc phải lá phiếu cùng người chủ trì hát song ca một bài. Kiều Vy đối với yêu cầu này rất hào hứng đáp ứng.
Tuy không có dàn loa phù trợ, tuy không có micro phụ đạo. Âm nhạc của điện thoại không đủ để thỏa mãn người nghe. Nhưng giọng hát đầy cuốn hút của hai cô gái đã kéo lại hết tất cả. Mọi người ai nấy đều không ngờ một người khó tính gương mặt lúc nào cũng nhăn nhó của Bảo Ngọc lại có thể hát hay như vậy, thật khiến người người được mở rộng tầm mắt. Cho đến khi họ đã hát xong rồi, trong lòng ai nấy đều có chút tiếc nuối.
Trò chơi lại tiếp tục, nhưng lần này đã xuất hiện những câu hỏi và hành động với độ rủi ro cao hơn, đã rất nhiều người phải chịu phạt, Minh Anh càng lúc càng có dự cảm chẳng lành.
Mà đúng là chẳng lành thật. Đến lượt cô lần nữa. Lần đầu với câu hỏi bình thường, không quá oái oăm, vậy nên cô vẫn có niềm tin chọn sự thật. Ai dè câu hỏi thì lại là…
“Hãy nói về ấn tượng về người đứng đầu công ty bạn!”
Minh Anh: “!!!” Má.
Hoàng Anh: “…”
Câu hỏi cũng hay ghê ha!!!
Đối với câu hỏi này của lá phiếu, ai nấy đều cảm thấy bình thường, nhưng với Minh Anh thì chẳng thể nào bình thường nổi.
Ấn tượng về anh ta á? Ba từ thôi “Đồ biến thái!”
Nhưng mà với thân phận cùng với hoàn cảnh hiện tại, ai lại nói thế bao giờ. Nhưng bảo cô nói dối, cũng khó khăn đâu kém.
Tiến thoái lưỡng nan ghê!
Đây là một câu hỏi hoàn toàn bình thường, nếu mà cô không trả lời mà chịu phạt đó mới là điều bất thường, vậy nên Minh Anh không thể làm gì khác là phải trả lời câu hỏi này.
Minh Anh hít sâu một hơi, đầu óc hoạt động để cố gắng tìm kiếm nhưng từ ngữ thật hoa mĩ, sau khi sắp xếp lại một lượt, liền mỉm cười: “Đối với sếp, ấn tượng đầu tiên của tôi thật sự là rất hâm mộ, một người trẻ tuổi như vậy mà đã có thể đạt được những thành tựu như vậy là quá tuyệt vời. Là tấm gương rõ nhất để chúng tôi học hỏi. Với cả, anh cũng là một người cấp trên rất quan tâm tới nhân viên. Tấm chân tình này đối với một nhân viên như tôi nói riêng cũng như mọi người nói chung, không thể không cảm kích hơn. Cuối cùng tôi thật sự cảm thấy rất may mắn khi có thể được cùng làm việc với anh, thật sự rất cám ơn anh khi có thể cho tôi có thể cùng hòa nhịp với môi trường làm việc của A&A.”
Hoàng Anh: “…”