Sau một ngày làm việc khá là hại não, Minh Anh tan làm, đi bộ trên đường về nhà, đi tầm hai trăm mét nữa là tới nhà.
Lúc này trời cũng đã tối, đèn đường giờ cũng sáng, Minh Anh vừa đi, trong lòng vừa đau đáu về vấn đề công việc phải hoàn thiện trước ngày mai.
Đi được một đoạn, qua một ngõ nhỏ, đèn đường ở đó không sáng, một mảnh u tối bao trùm. Vốn đang quen với ánh sáng, sự tối tăm đột ngột này làm Minh Anh rùng mình.
Đèn chỗ này không hoạt động, tối đen, lại là nơi ít người sinh sống, yên tĩnh đến quỷ dị, tối tăm đến rợn ngợp. Minh Anh có chút hoảng, vội lấy điện thoại soi sáng đường đi, bước chân cũng nhanh hơn.
Trời má, hôm qua vẫn sáng bình thường, sao hôm nay lại hỏng thế này. Nhân viên ở đây mau sửa chữa đi!
Trên xe ô tô, ánh mắt Sơn chăm chú nhìn về đoạn đường phía trước, nghĩ ngợi một chút, rồi nhắc nhở cô gái bên cạnh: “Dạo này có xuất hiện nhiều biến thái. Cô đi vào buổi tối cũng nên cẩn thận chút!”
Khánh Ngân khẽ mỉm cười, đáy lòng ấm áp vô cùng: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở!”
Đi thêm một đoạn đường, Khánh Ngân nhìn thấy Minh Anh đang đi phía trước, liền kêu Sơn dừng xe để cô đi bộ về, Sơn cũng rất rộng lượng đáp ứng ngay.
Sau khi nói vài câu chia tay, Khánh Ngân nhẹ nhàng chạy đến chỗ Minh Anh.
Dù đã đi qua đoạn đường tối tăm, đoạn đường này có nhiều người hơn, thêm cả có đèn đường chiếu rõ, nhưng Minh Anh vẫn thấy sợ hãi. Chân vội bước nhanh.
Khánh Ngân đi nhẹ nhàng phía sau, Minh Anh đi phía trước không nhận ra điều gì bất thường, rõ ra là không có tâm trí mà để ý. Cho đến khi khoảng cách giữa hai người là vài bước chân, Khánh Ngân liền ở sau hai tay vỗ mạnh lên Minh Anh.
“Hù!!!”
“Ối mẹ ơi!” Minh Anh nhảy xổ lên, sợ hãi vô cùng, đến lúc hoàn hồn nhìn thấy Khánh Ngân đối diện liền tứcc giận quát: “Mày bị rồ à, làm tao hết hồn!”
Nhìn thấy biểu cảm này của đứa bạn, Khánh Ngân không những không thấy ăn năn tội lỗi mà còn thấy rất hả hê, cười: “Nhìn mày sợ chưa kìa, hài hước quá haha.”
Minh Anh hờn dỗi liếc xéo cô: “Con điên!”
“Thế nào mà đi nhanh thế, như thể ai đang đuổi theo mày vậy.”
Khánh Ngân đi đằng sau thấy rất rõ sự khác thường của Minh Anh, nên mới làm vậy để dọa cô một phen.
Hỏi đến vấn đề này, Minh Anh liền giải thích: “Vừa đi qua chỗ đèn đường bị hỏng, tối om, nên hơi sợ, đi nhanh chút thôi.”
Khánh Ngân phì cười, bóc mẽ con bạn: “Hơi sợ gì, khéo mày lại sợ quá ý. Cái tật sợ ma mãi thế mà vẫn chưa chữa được.”
Bao nhiêu năm trôi qua, cô đã làm cho mấy cuộc cải cách rồi. Nhưng đâu vẫn đóng đấy, vẫn sợ ma như thường, tình hình không những không khuyên giảm đi mà đang có xu hướng nặng nề thêm.
Chuyện này thật nan giải, làm Minh Anh cũng đau đầu không thôi: “Nếu có liều thuốc chữa được chứng sợ này, cho dù giá cả bao nhiêu, tao cũng sẽ mua cho bằng được.”
“Đáng tiếc không có ha.”
“Thế mới bảo nếu.”
Khánh Ngân cùng khoác tay Minh Anh về nhà, bỗng nhớ lại lời Sơn nói, liền nhắc nhở ngay cô bạn: “Mà dạo này nhiều biến thái, mày đi cũng cẩn thận vào, thuê xe đến tận nơi, đi bộ làm gì!”
Vào một ngày đẹp trời và đứa bạn của mình bỗng dưng hết sức quan tâm tới, làm Minh Anh bỗng chốc rùng mình, nhíu mày nhìn cô: “Sao hôm nay mày tốt tính thế, còn biết khuyên nhủ tao kìa. Khai nhanh, có chuyện gì à.”
Chắc chắn đang có ý đồ gì hoặc định nhờ vả gì nên mới tốt bụng đột xuất như này được.
Muốn nói một câu chân tình với bạn mà thật khó quá, Khánh Ngân liền giải thích vấn đề luôn: “Biết tại sao không? Hôm nay anh Sơn bảo tao thế đấy, ấm lòng quá đi.”
Giải thích là phụ chứ khoe khoang mới là vấn đề chính.
“Lại anh Sơn, anh Sơn, suốt ngày Sơn.”
Hình như một ngày không nhắc đến tên này, con bạn cô không chịu được.
“Đương nhiên, crush tao mà!” Khánh Ngân rất tự tin mà nói
Minh Anh lắc đầu, răn đe đứa bạn: “Mơ tưởng đẹp đi, sau này ăn gáo nước lạnh thì chỉ có khổ thôi!”
“Bạn người ta thì khuyên can động viên bạn mình, bạn mình thì… Chả hiểu kiểu gì.”
“Tao lo cho mày mới nói thế, ở ngoài kia bao nhiêu người khuyên mày lời lời nói tích cực, biết bao nhiêu người là thật lòng, mày có biết không?”
“Rồi rồi, bạn nói gì cũng đúng!”
Khánh Ngân đương nhiên hiểu, Minh Anh nhiều lúc nói những câu rất mất lòng, nhưng sự thật bên trong là cô đang rất quan tâm, quan tâm quá nên mới nói.
Cả hai tay trong tay cùng nhau đi. Lúc này, Minh Anh bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm phía sau, không một bóng người. Khánh Ngân nhìn vậy liền tò mò hỏi: “Gì thế?”
Minh Anh nhíu mày, cố gắng mở to mắt xem có ai đang ở đằng sau không: “Tao cảm giác có người đi sau, nhưng quay lại thì không thấy.”
Khánh Ngân cũng quay lại cùng cô nhìn, nhưng chẳng thấy ai cả, liền lên tiếng động viên: “Có ai đâu, mày sợ ma quá nên mới tưởng tượng linh tinh thôi!”
“Có thể thật vậy, thôi về nhà nhanh!” Sợ quá nên sinh ra ảo giác, điều đó cũng rất hợp lý.
Minh Anh kéo lấy Khánh Ngân vội chạy về nhà. Khi bóng hình hai cô gái khuất dần trong khu chung cư. Ở một hẻm nhỏ, một kẻ mặc toàn đồ đen, quần đen, áo đen, mũ đen, khẩu trang đen đang đứng đó.
Lúc này người đó dựa vào tường, cởi bỏ khẩu trang, giơ máy ảnh lên trước mắt. Xem từng tấm ảnh, trên đó đều là ảnh của Minh Anh ở mọi góc độ. Xem một lượt, đến tấm ảnh chụp cận mặt, kẻ đó khẽ vuốt ve màn hình, như muốn vuốt ve gương mặt cô gái, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười một cách kinh dị.