Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 135: Còn không chịu nhận à



Do tuần sau Hoàng Anh có lịch công tác ở thành phố X nên vào ngày chủ nhật, anh phải xuất phát đến đó.

Trợ lý Phong bệnh nặng vẫn chưa khỏi, Minh Anh lại đang ở vị trí tạm thời của anh, lại là đặc thù công việc, cho nên lần công tác này cô phải đi cùng anh.

Lịch công tác dự kiến tầm một tuần, sau một tuần hai người sẽ rời khỏi thành phố X.

Sáng hôm chủ nhật, hai người bắt đầu xuất phát, hai tiếng sau thì tới nơi, làm thêm vài thủ tục nữa thì gần giữa trưa cả hai về khu nghỉ dưỡng nhận phòng .

Cả một buổi sáng, tâm trạng Minh Anh như ở trên mây, không tập trung vào công việc, mấy việc cá nhân cũng suýt quên, điển hình là việc cô ra khỏi sân bay mà quên mấy không lấy đồ đạc của mình.

Hôm nay cô cũng trầm lặng đến lạ. Không nhí nhố như mọi ngày. Anh hỏi gì thì cô đáp thế, không hơn không bớt từ nào cả.

Hoàng Anh thấy thái độ của cô như vậy thì khó hiểu vô cùng. Không rõ là tâm trạng cô do hôm trước tranh cãi với anh về vấn đề đó, hay là do có tâm sự riêng nữa.

Ngày đầu tiên đến thành phố X, do chưa có công việc cụ thể cho nên Minh Anh và Hoàng Anh tạm thời nghỉ, từ ngày mai bắt đầu công việc ở đây.

Sau khi nhận phòng và sắp xếp đồ cho gọn gàng. Minh Anh đi ra khỏi khu nghỉ dưỡng, mong muốn tham quan qua nơi này một chút. Dù sao đây cũng là thành phố biển, lại đang là mùa hè, khung hình ở đây cũng ttong giai đoạn đẹp đẽ nhất.

Cô đi dạo trên vỉa hè, nhìn ngắm khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ của thành phố X, dù không phải là lần đầu đến nhưng khung cảnh nơi đây dù có là lần thứ mấy đến cũng khiến con người ts phải cảm thán.

Đang dạo quanh nơi đây, Minh Anh bỗng nghe thấy có tiếng kêu lanh lảnh của một người phụ nữ đằng xa: “Cướp… Cướp…”

Minh Anh nhanh chóng đảo mắt về phía có tiếng kêu, liền thấy lấp ló đằng xa một người phụ nữ đang hớt hải chạy lại, do ở khá xa nên cô không thấy rõ mặt người đó. Ở phía trước đó gần cô hơn có một kẻ đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, ăn mặc kín mít đang chạy hớt hải về phía cô.

Cô đảo mắt, thấy bên cạnh có vài cành cây to bằng cánh tay, có lẽ người dân sau khi chặt cây chưa kịp dọn nên nó còn có mặt ở đây, cô liền đi tới cầm lên. Ánh mắt liếc về phía kẻ đang chạy về phía mình, cô tính toán thời gian, ngay lúc kẻ đó cách cô chỉ có mấy bước chân, cô liền khẽ cúi người vung cái cây đó về phía chân kẻ kia, người đó không kịp phòng bị cứ thế mà ngã nhào ra đất.

Minh Anh nhanh chân đi tới, giật lại cái túi trong tay kẻ kia. Kẻ kia dù bị ngã rất đau đớn nhưng phản ứng rất nhanh, giật lại túi xách rồi lồm cồm bò dậy muốn chạy tiếp. Minh Anh giật lại không được liền đứng ổn định chỗ, một chân làm trụ, một chân vung lên, tặng cho kẻ kia đang sắp đứng thẳng người một cú đá thẳng mặt.

“Bụp.” người đó lại ngã ra đất lần nữa, Minh Anh lần này tới giật đồ và đã thành công, tên cướp biết gặp phải đối thủ mạnh, không lấy lại đồ nữa, khẽ chửi thề rồi ba chân bốn chẳng chạy mất dạng.

Lúc này, người phụ nữ kia cũng chạy tới nơi, biết Minh Anh là người lấy giúp đồ liền rối rít: “Đồ… Đồ của tôi.”

Minh Anh phủi bụi trên túi xách kia rồi quay đầu, đưa về phía người đằng sau: “Đồ của cô…”

Cho đến khi nhìn rõ gương mặt của kẻ kia, câu nói của Minh Anh ngắt quãng giữa chừng. Ánh mắt cô có vài phần ngạc nhiên không ngờ tới.

Người phụ nữ trung niên kia thấy gương mặt cô, biểu cảm trên gương mặt cũng thay đổi ngay lập tức, từ vui mừng hối hả khi nhận được đồ sang ánh mắt đầy chán ghét mà liếc cô: “Đúng là đen đủi khi gặp phải con ranh con như mày.”

Minh Anh khôi phục biểu cảm sững sờ trên khuôn mặt, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng là người lấy lại đồ cho dì, đây là cách dì đối xử với kẻ giúp mình à?”

Người phụ nữ trung niên bực bội giật lại túi xách của mình trong tay cô, giọng nói đầy mỉa mai: “Không dám nhận lại tiếng gọi “dì” này của cô.”

Minh Anh quay người muốn rời đi, cô không muốn tiếp tục đối chất với bà ta nữa. Dù gì cũng chẳng có gì để nói cả. Nhưng người phụ nữ trung niên kia dường như không có ý định bỏ qua, bà ta nắm lấy vai Minh Anh, kéo cô quay lại.

Minh Anh bị kéo lại, anh mắt khó hiểu mà nhìn bà ta, gạt tay bà ta đang trên vai mình ra: “Buông tôi ra.”

Ánh mắt người phụ nữ đầy hung hăng, bà ta khoanh hai tay trước ngực, lên tiếng xỉ vả: “Con ranh con, do mày mà gia đình tao nhà tan cửa nát. Tám năm rồi mày cũng chịu ló mặt. Cứ thích đi là đi à?”

Ánh mắt Minh Anh lạnh lẽo đi vài phần, cô liếc về phía bà ta, giọng nói không chứa chút cảm xúc nào: “Tôi chẳng làm gì để nhà dì nhà tan cửa nát cả. Tất cả cũng là do mấy người thôi.”

Người phụ nữ trung niên tiếp tục chế nhạo: “Cũng do bọn tao, không phải là do chính mày à? Mày đúng là con sao chổi đi đến đâu là đem rắc rối đến đấy, không phải do thế thì gia đình nhà nội mới bỏ rơi mày, còn không chịu nhận à.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.