Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 150: Ngứa mắt không chịu được



Sau khi hoàn thành được công việc cần làm. Minh Anh đi loanh quanh vài nơi ở đây xem có đặc sản nào mới lạ không để mua về đem cho mọi người trong công ty làm quà như yêu cầu của Hoàng Anh.

Một điều không thể phủ nhận, người đàn ông này tâm lý thật. Biết tạo ra mối quan hệ gần gũi như này với nhân viên. Bảo sao trong công ty ai cũng quý mến. Chỉ là hành động nhỏ thôi, nhưng đã tạo ra thiện cảm rất lớn.

Nhưng cô thấy anh ta vẫn rất ngứa mắt không thôi…

Ngứa mắt không chịu được.

Minh Anh vừa đi ra khỏi một cửa hàng khá nổi tiếng chuyên bán về các đặc sản ở thành phố này. Có nhiều món đồ rất hợp ý cô nên cô cũng mua khá nhiều. Lúc ra khỏi cửa hàng trên tay cô cũng đã có túi to túi nhỏ.

Minh Anh đem túi lớn túi nhỏ đang định đi về khu nghỉ dưỡng, làm việc xong rồi giờ tranh thủ đi mua đồ luôn để mai có nguyên một ngày thoải mái đi chơi nên cơ thể cũng có chút mệt, làm cô cũng mong về để nghỉ ngơi rồi.

Cô đang đi trên vỉa hè, một người phụ nữ trung niên từ phía đối diện đi tới làm Minh Anh khá bất ngờ.

“Cháu gái!” người phụ nữ trung niên khá bất ngờ khi thấy cô, ngạc nhiên hỏi.

“Ồ, bác gái, không ngờ lại gặp bác.” Minh Anh cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ trước mặt. Lần trước một lần vô tình gặp bà tại khu nghỉ dưỡng, không ngờ nay lại gặp lại nhanh như thế.

“Trùng hợp ghê, chúng ta lại gặp nhau rồi.” người phụ nữ trung niên cười nói với cô.

Minh Anh cũng cười đáp lại: “Vâng. Trùng hợp thật!”

“Bác đã nói rồi mà, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Cháu cầm khá nhiều đồ nhỉ, có cần bác cầm hộ bớt không?”

Nhìn thấy trên tay Minh Anh cầm khá nhiều đồ nên người phụ nữ có lòng tốt hỏi han giúp đỡ.

Minh Anh lập tức lắc đầu, từ chối: “À, không cần đâu, cháu tự cầm được.”

Cũng chỉ có chút đồ thôi mà. Mà cô cũng thuộc hệ trẻ, sao có thể để người trung tuổi như vậy cầm đồ hộ cho chứ.

Người phụ nữ trung niên nhìn cô, xong rồi như nhớ ra vấn đề gì đó, bà nhìn cô rồi hỏi vấn đề mà hôm qua còn đang nói dở: “Ừm, bác có chuyện này định hỏi qua cháu, không biết cháu có đồng ý không?”

Minh Anh nghe vậy thì rất ngạc nhiên. Có chuyện gì mà định hỏi cô vậy?

“Có chuyện gì thế ạ? Nếu có thể cháu rất sẵn lòng giúp.”

Không phải yêu cầu gì quá đáng thì cô rất sẵn lòng mà giúp đỡ mọi người.

“À, chuyện là cháu cũng là kiến trúc sư, mà bác…” còn đang nói dở, người phụ nữ bỗng im bặt, trước mắt không hiểu sao bắt đầu xoay vòng, cả người loạng choạng, theo phản xạ một tay bà khẽ ôm trán.

Minh Anh thấy biểu hiện khác lạ như vậy thì vội vàng bỏ túi đồ trong tay sang một bên mà đỡ lấy bà, lo lắng hỏi: “Bác gái… Bác sao thế?”

Người phụ nữ quay đầu định đáp lại, nhưng đầu óc lại càng lúc càng choáng váng dữ dội, sau đó là cơ thể ngã nhào.

Minh Anh ở bên cạnh phản ứng kịp nên vội ôm bà tránh để bà ngã ra va chạm mạnh với nền bê tông, sau đó thì hốt hoảng lay người đang dựa vào mình: “Bác gái, bác tỉnh lại đi, bác gái!”

Nhưng đôi mắt của người phụ nữ vẫn nhắm nghiền, không có dấu hiệu tỉnh lại…

Bệnh viện.

Minh Anh ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường bệnh mà khẽ thở dài.

Haizz, chỉ vô tình gặp lại bác gái lần trước thôi. Đang nói vài câu lại không ngờ bác ấy lại bị ngất do bị rối loạn tim mạch. Cô có kiểm tra trong túi nhưng lại không thấy có số điện thoại để liên lạc với gia đình. Mà để bác gái ở lại đây một mình cũng chẳng ra làm sao, vậy cho nên cô ngồi đây chờ bác ấy tỉnh rồi tính tiếp xem sao.

Ngồi đợi mất mấy tiếng, hiện tại trời cũng đã tối mịt, lúc này cuối cùng người phụ nữ trung niên cũng tỉnh lại.

Minh Anh thấy vậy vội tiến tới, hỏi thăm: “Bác gái, bác tỉnh rồi sao, giờ bác cảm thấy thế nào?”

Người phụ nữ trung niên khẽ nheo mắt. Có lẽ sau khi ngủ một thời gian nên khi vừa tỉnh lại, ánh mắt vẫn chưa thích nghi với ánh sáng nên có chút mơ màng. Ánh mắt bà khẽ đảo xung quanh, có phần khó hiểu: “Đây là đâu vậy, sao tôi lại ở đây?”

Minh Anh lập tức giải thích: “Đây là bệnh viện, lúc buổi chiều cháu với bác còn đang nói chuyện với nhau thì bác bỗng ngất đi, nên cháu đưa bác đến bệnh viện.”

Người phụ nữ đảo mắt, xong rồi trầm ngâm một lúc, rồi bà mới ậm ừ đáp lại: “À, tôi nhớ ra rồi. Cám ơn cháu!”

Minh Anh lập tức xua tay, mỉm cười đáp: “Không có gì đâu. Bác cảm thấy trong người thế nào rồi. Bác sĩ có khám qua bảo bác bị rối loạn tim mạch nên bị ngất. Vừa nãy cháu có tìm trong túi của bác xem có điện thoại để liên lạc cho người nhà hay không nhưng lại không có.”

Người phụ nữ nghe cô nói vậy liền hiểu ra vấn đề, trong lòng thật cảm kích cô bé trước mặt này thật tốt bụng, sau đó liền giải thích: “Hôm nay bác không có đem theo điện thoại, may mà có cháu. Cháu có thể cho bác mượn điện thoại để gọi cho người nhà không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.