Dù được Kiều Lục Nghị chủ động cho đi cùng, Lâm Nghiên Hy vẫn không chút vui mừng hay mong đợi, bởi cho dù cô có được ra ngoài, đi tới nơi có cảnh đẹp đến đâu thì với đôi mắt này không cách nào chiêm ngưỡng được.
Cô khẽ lắc đầu từ chối, ngỏ ý không tự nguyện trước quyết định của anh: “Em không đi đâu, anh đi sớm về sớm.”
“Tại sao? Anh đưa em ra ngoài đổi không khí.”
“Anh đi làm việc mà, em không đi cùng đâu, đợi dịp khác anh rảnh rồi cùng đi.”
Lâm Nghiên Hy hiểu rõ ý định trong lòng mình, cô không muốn theo làm vướng tay vướng chân Kiều Lục Nghị. Huống chi nếu cô xuất hiện bên cạnh anh, đối tác hay người ngoài biết được Kiều Lục Nghị có vợ mù, họ chắc chắn sẽ chê cười anh.
Kiều Lục Nghị cũng thôi không ép nữa, lời Lâm Nghiên Hy nói cũng có lý riêng, anh lợi dụng công việc để đưa cô đi chơi là không công bằng cho cô, đành để lại dịp khác anh sẽ để toàn thời gian đưa cô thăm thú khắp nơi.
Xong bữa tối, Lâm Nghiên Hy cùng Tuệ Mẫn ra về trước, tránh làm phiền đến mọi người làm việc. Trên đường về, cô bảo tài xế ghé siêu thị mua ít đồ cần thiết, tuy ở nhà cần gì chỉ cần báo quản gia một tiếng bà sẽ cho người mang đến, nhưng thi thoảng tự mình đi dạo chọn đồ thì thích hơn nhiều.
Đến quầy trước ngã rẽ vào quầy bánh kẹo, Lâm Nghiên Hy chợt dừng bước, lên tiếng nhờ Tuệ Mẫn: “Em lấy giúp chị vài hộp kẹo bạc hà.”
“Hửm?!” Tuệ Mẫn phản ứng khó hiểu: “Ông chủ đâu có hút thuốc lá, sao chị lại mua kẹo bạc hà?”
Lâm Nghiên Hy bật cười, không ngại giải đáp thắc mắc của cô em nhỏ: “Anh ấy có thể phải dự tiệc rượu, ngậm kẹo bạc hà sẽ giảm bớt mùi rượu.”
“Ừm…” Tuệ Mẫn kéo dài giọng trêu, Lâm Nghiên Hy chú ý tiểu tiết như thế kia khó trách được Kiều Lục Nghị trân trọng trong lòng bàn tay. Trêu xong cô nàng tung tăng đi đến chỗ để kẹo lấy vài hộp vị bạc hà.
Lâm Nghiên Hy đứng yên một chỗ đợi Tuệ Mẫn quay lại, bỗng nhiên bên hông cô bị va phải thứ gì đó, cô giật mình tập trung lắng nghe động tĩnh, tiếng khóc trẻ con bỗng vang lên sát bên cạnh.
Vài giây sau, mẹ của thằng nhóc vừa va vào Lâm Nghiên Hy chạy tới xót ruột đỡ con trai dỗ dành, còn chưa rõ tình hình đã lớn tiếng quát: “Cô có mắt không, thấy trẻ con cũng không biết tránh làm nó ngã như vậy à!”
Lâm Nghiên Hy không có chút phản ứng nào, tâm mắt dừng một chỗ không động. Người mẹ nhận ra điều khác thường liền không khách khí mắng: “Người mù à? Mù rồi thì ở yên trong nhà đi, ra ngoài chỉ gây thêm phiền phức cho người khác! Đúng là xui xẻo!”
“Bà nói gì hả mụ già kia?!”
Tuệ Mẫn đứng cách đó không xa vừa nghe thấy động tĩnh đã vội chạy đến, ngay khi nghe thấy lời quá đáng của người mẹ không nhịn được mà bật lại.
Người phụ nữ hất cao mặt hống hách, một tay ôm con trai, một tay chỉ trỏ vào Lâm Nghiên Hy, lớn giọng ầm ĩ: “Tao không nói mày, tao nói con nhỏ mù này!”
Xung quanh xuất hiện những tiếng rì rầm bàn tán, lồng ngực Lâm Nghiên Hy dâng lên cảm giác bất an không thoải mái, vội cất tiếng ngăn Tuệ Mẫn đang cãi tay đôi với người phụ nữ kia: “Mẫn, về thôi.”
Tuệ Mẫn bị Lâm Nghiên Hy kéo đi xa vẫn ngoái đầu mắng chửi không ngừng: “Bà đợi đó, tôi nhớ rõ mặt bà rồi, tôi nhất định báo lại ông chủ tôi đập sập nhà bà, đợi đó cho tôi!”
Mãi cho đến khi ra đến xe, Tuệ Mẫn vẫn chưa nguôi được cơn giận vừa rồi, mà người trong cuộc là Lâm Nghiên Hy lại không hề nổi giận, dáng vẻ bình tĩnh như chẳng chút liên quan.
Nói Lâm Nghiên Hy chai lì cũng không sai, lời người phụ nữ kia cũng rất đúng, kể từ khi mất đi ánh sáng, cô đã trở thành kẻ vô dụng. Từ một xạ thủ bắn tỉa được cử theo bảo vệ Kiều Lục Nghị, giờ đây ngay cả chính bản thân mình cô cũng không thể tự bảo vệ.
“Thiếu phu nhân, sao lúc nãy chị không mắng lại bà ta?”
Đối nghịch với dáng vẻ kích động của Tuệ Mẫn, Lâm Nghiên Hy vẫn ngồi yên một chỗ, khóe môi cong lên, chớp nhẹ mắt hai dòng lệ trong suốt đã chảy ra.
“Người phụ nữ đó nói không sai, chị đúng là kẻ phiền phức.”
Phản ứng dữ dội của Tuệ Mẫn liền dịu lại, Lâm Nghiên Hy rất điềm tĩnh lau nước mắt, mỉm cười khuyên nhủ: “Người ta muốn nói gì chúng ta không quản được, lần sau nếu gặp chuyện tương tự cứ im lặng cho qua chuyện là được rồi, làm ầm lên chẳng may đến tai Lục Nghị lại không hay, đây đâu phải chuyện tự hào gì.”
Xe từ từ lăn bánh rời khỏi khu vực siêu thị ra đường lớn, Tuệ Mẫn ngồi một góc trong xe nghĩ ngợi, thật tâm không cam lòng nhìn Lâm Nghiên Hy bị xem thường. Cô nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Nghiên Hy, cứ luôn tiếc thay cho cô.
Chạnh lòng, Lâm Nghiên Hy tất nhiên chạnh lòng, nhưng buồn bã cũng không khiến mắt cô sáng lại, mà Kiều Lục Nghị dường như cũng không có ý định chữa mắt cho cô. Anh đã không chủ động, cô cũng không có tư cách đòi hỏi, chuyện anh không muốn, cô cũng chẳng có quyền ép anh phải làm.