Thấy biểu cảm thất vọng của Lâm Nghiên Hy, huyết áp A Lãng liền tăng lên, thật lòng lo lắng trường hợp không mong nhất lại xảy ra. Cậu ngập ngừng tiến đến gần Lâm Nghiên Hy, nghiêm túc hỏi: “Em… thấy ông chủ, em không vui sao?”
Sắc mặt không nóng không lạnh của Lâm Nghiên Hy vẫn giữ nguyên, cô thu tầm mắt khỏi người đàn ông vẫn đang đứng đối diện kia, khẽ lắc đầu phủ nhận: “Anh ấy không phải Lục Nghị.”
“Hả?” A Lãng bất giác thốt lên ngỡ ngàng, trong giọng nói vô tình để lọt ra ý cười: “Không phải là anh ấy thì là ai chứ?”
“Anh ấy, là Hàn Mạt.”
A Lãng quay ngược đầu nhìn một cái rồi lại nhíu mày hỏi Lâm Nghiên Hy: “Ý em là Hàn Mạt mới là ân nhân của em? Anh ấy có vết sẹo kìa.”
Lâm Nghiên Hy lại lắc đầu, trong ánh mắt nhìn A Lãng ngập tràn hy vọng, nét mặt lại ẩn hiện sự tự tin: “Anh ấy chắc chắn không phải là Lục Nghị, bởi vì em cảm nhận được ngay cả khi không nhìn thấy, ánh mắt của anh ấy dành cho em rất dịu dàng, một chút cũng không xa cách như vậy.”
Biểu cảm ngạc nhiên của A Lãng dần chuyển sang rạng rỡ, biểu tình vô cùng thán phục Lâm Nghiên Hy.
Không gian chợt chìm trong yên tĩnh, tiếng bước chân vững chãi gõ trên sàn gạch men trắng bóng loáng, Lâm Nghiên Hy hơi ngẩn người vì căng thẳng, chăm chú lắng nghe động tĩnh phát ra, cả đầu cũng không tự chủ chầm chậm xoay qua.
Đôi chân dài thẳng tắp trong ống quần tây, áo sơ mi đóng thùng nghiêm chỉnh, từ chân lên cổ đều khoác lên một màu đen, vừa xa cách lại vừa quyến rũ khó cưỡng. Tầm mắt Lâm Nghiên Hy nhích dần lên cằm, đôi môi, chiếc mũi, vết sẹo và dừng lại ở đôi mắt của người đối diện.
Rõ ràng trên người Kiều Lục Nghị mang một khí chất cao lãnh, khó gần, tưởng như rất khó chạm tới nhưng ánh mắt dành cho Lâm Nghiên Hy lại ôn nhu tình cảm.
Lâm Nghiên Hy sững sờ trong lòng, bất động nhìn thẳng vào mắt Kiều Lục Nghị không chớp mắt. Trái tim trong lồng ngực cô đánh trống liên hồi, hóa ra gương mặt của ân nhân, của chồng, của vị thần mà cô một lòng sùng bái lại không thể đơn giản dùng hai chữ điển trai mà hình dung.
Mong ước lớn nhất cũng đã thực hiện được, nhưng tự ti lại vây lấy Lâm Nghiên Hy. Gia cảnh anh tốt như vậy, nhan sắc anh yêu nghiệt như vậy, cô không còn đủ tự tin để giữ lấy.
Vết sẹo dưới mắt Kiều Lục Nghị là “chấp niệm” trong tim Lâm Nghiên Hy, cuối cùng nó lại là thứ khiến anh càng tỏa ra sức hút, tựa như một thứ thôi miên khiến người ta biết không thể vẫn cố chấp lao vào.
Trong lúc Lâm Nghiên Hy đang chìm trong đủ loại suy nghĩ, Kiều Lục Nghị chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt cô. Anh hạ người, khom lưng thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, nụ cười chân tình khẽ hiện lên.
“Bạn nhỏ Hy Hy, anh là Kiều Lục Nghị.”
Lâm Nghiên Hy nhìn khuôn mặt Kiều Lục Nghị ở gần, tâm trí mơ hồ, lòng dạ đảo điên, giữa lúc mơ mơ màng màng vô thức bật ra: “Đẹp trai quá.”
Nghe được lời ngoài dự đoán, ngoại trừ Thư Lê, ai nấy mím môi nhịn cười, kể cả Kiều Lục Nghị cũng không kìm được khóe môi càng lúc càng cong lên cao.
Kiều Lục Nghị đương nhiên mãn nguyện, anh không bị Lâm Nghiên Hy chê bai xấu xí, cũng không bị cô né tránh ghét bỏ. Ngược lại với vẻ mặt ngẩn ngơ của cô cũng đã cho anh một câu trả lời luôn chôn giấu trong nội tâm… Lâm Nghiên Hy sẽ bị anh mê hoặc chứ? Tất nhiên là có!
Đến lúc thoát khỏi ý nghĩ lung tung dẫn dắt, nét mặt Lâm Nghiên Hy đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng, trong mắt cũng lộ rõ sự lo lắng, khó xử không còn dám nhìn thẳng vào Kiều Lục Nghị: “Xin lỗi, tự dưng… biết mình có chồng đẹp trai như vậy, em tạm thời không tiếp nhận được.”
Kiều Lục Nghị bị dáng vẻ lúc tỉnh lúc mê của Lâm Nghiên Hy làm cho dở khóc dở cười, nhưng buồn cười nhất vẫn là việc anh từng tưởng tượng cô sẽ sợ hãi bỏ chạy khi nhìn thấy gương mặt anh.
Vị bác sĩ đứng chờ nãy giờ lên tiếng nhắc Lâm Nghiên Hy đến kiểm tra mắt bằng máy móc, nếu không có vấn đề gì có thể ra về ăn mừng.
Loay hoay suốt mấy tiếng trong bệnh viện, Lâm Nghiên Hy cũng có thể thoải mái ngắm nhìn lại mọi thứ trước mắt, có điều lúc ra nắng vẫn phải đeo kính bảo vệ.
Rời khỏi phòng khám, Kiều Lục Nghị nắm tay Lâm Nghiên Hy một cách tự nhiên, cùng nhau sánh bước trước những cặp mắt ngưỡng mộ.
Trước đây không nói vì Lâm Nghiên Hy không nhìn thấy, việc Kiều Lục Nghị nắm tay cũng như dẫn đường. Nhưng lúc này đây cô lại rơi vào tình thế được một anh chồng đẹp trai nắm tay, mặt mũi vì ngại ngùng mà đỏ bừng lên.
Đi được một đoạn, Kiều Lục Nghị mới từ tốn cất tiếng hỏi: “Em thật sự nhìn ra Hàn Mạt không phải là anh chỉ qua cách nhìn thôi sao?”
“Không hẳn.” Lâm Nghiên Hy thành thật đáp: “Còn là vì vết sẹo trên mặt anh ấy trông giả quá.”