Nửa đêm, trong căn phòng le lói vài đốm sáng, hai mắt Thư Lê sáng rực trong màn đêm, con ngươi toát lên sự giận dữ và căm phẫn tột độ.
Lần trước, vì tránh để Kiều Lục Nghị nghi ngờ, Thư Lê buộc phải xuống tay giết đồng đội cũ có công giúp cô ta ám sát Lâm Nghiên Hy và gây chú ý với Kiều Lục Nghị.
Lần này, cứ tưởng việc trì hoãn có mặt muộn của Lâm Nghiên Hy sẽ khiến Kiều Lục Nghị và những người khác trong Kiều gia khó chịu, nhưng họ không những không có thành kiến, ngược lại vẫn đối xử tốt với Lâm Nghiên Hy.
Đáng nói, Thư Lê vẫn đinh ninh Lâm Nghiên Hy vì mặt mũi của Kiều Lục Nghị sẽ không mặc váy rách dự tiệc. Kết quả từ một chiếc bị rách eo liền biến thành chiếc váy hở eo, vô tình khiến Kiều Lục Nghị tự chủ cởi áo vest khoác lên, càng tạo thêm cảnh tình tứ.
Nghĩ đến việc Lâm Nghiên Hy làm gì cũng được Kiều Lục Nghị thiên vị, kể cả Lâm Nghiên Hy mang đến bao nhiêu phiền phức anh cũng chưa từng tỏ ra khó chịu, Thư Lê thật sự không chấp nhận nổi.
Cô ta dùng tính mạng, cả thanh xuân để đánh đổi, chỉ mong một ngày được đứng bên cạnh Kiều Lục Nghị với tư cách là người phụ nữ của anh. Rồi thì sao? Lâm Nghiên Hy lại ngang nhiên chiếm lấy vị trí mà Thư Lê nỗ lực giành lấy, còn bị lính của anh đá xéo trước mặt bao nhiêu người.
Bao nhiêu uất ức đè nén lâu ngày không thể giải tỏa, thêm việc những đồng đội cũ khác của Thư Lê đã tỏ thái độ rõ ràng khi cô ta sẵn sàng ra tay thủ tiêu chỉ vì muốn Kiều Lục Nghị tin tưởng khiến áp lực tinh thần thêm chồng chất.
Thư Lê giờ đây nôn nóng hơn ai hết, nhưng Lâm Nghiên Hy là cành hoa dù đã gãy hết gai vẫn được Kiều Lục Nghị nâng niu trong lòng bàn tay, manh động chính là tự tìm đường chết.
Sáng sớm hôm sau, khắp các tòa soạn đều đưa tin liên quan đến Kiều Lục Nghị, mọi phát ngôn, tuyên bố ấn định thời gian tổ chức hôn lễ đều do Hàn Mạt đại diện công bố và trả lời báo chí.
Tuyệt nhiên, một bức ảnh cũng không có. Lâm Nghiên Hy lật hết tờ báo vẫn không thấy được hình chụp của Kiều Lục Nghị. Các bữa tiệc lớn nhỏ của Kiều gia đều thắt chặt bảo mật, muốn tìm hình chụp dường như vô cùng khó, khó nhất là tìm hình của Kiều Lục Nghị.
Kiều Lục Nghị vừa bước xuống lầu đã bắt gặp Lâm Nghiên Hy ngồi khoanh chân trên sofa ở phòng khách đọc báo, dáng vẻ nghiêm túc khác thường.
Sáu giờ sáng, Lâm Nghiên Hy cố tình dậy sớm chỉ để đọc báo, dường như sự nhiệt tình này có mục đích.
Kiều Lục Nghị nở nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi bước tới ngồi xuống cạnh Lâm Nghiên Hy, vu vơ hỏi: “Em xem gì đấy?”
Lâm Nghiên Hy ngẩng đầu nhìn Kiều Lục Nghị một cái rồi lại cúi đầu gập báo, chỉ ngón trỏ vào dòng giật tít màu đỏ ở đầu trang bìa: “Hai tuần nữa hôn lễ diễn ra sao em không biết? Anh không phải là lấy người khác giấu em chứ?”
Kiều Lục Nghị giữ nụ cười nhàn hạ trên môi, vắt chéo chân tao nhã, gác tay lên thành ghế nghiêng người qua phía Lâm Nghiên Hy, mang lọn tóc của cô trong tay mình lên mũi hít hà, vô tội đáp: “Anh chỉ có một Nhị thiếu phu nhân.”
“Anh thật sự kết hôn với em? Sao em không thấy anh thảo luận về vấn đề này?” Lâm Nghiên Hy không phải trách anh, mà chính bản thân cũng cảm thấy khó hiểu. Người ta kết hôn bận tối mắt tối mũi, anh lại thảnh thơi như không có việc gì.
“Anh chuẩn bị xong hết rồi.”
“Hả?” Lâm Nghiên Hy kinh ngạc thốt lên, nghi hoặc nhìn anh, hoảng loạn đến lắp bắp: “Xong… xong rồi? Nhưng em còn chưa…”
Trái ngược với phản ứng kích động của Lâm Nghiên Hy, Kiều Lục Nghị bình thản tiết lộ: “Lúc chúng ta đăng ký kết hôn, anh cũng đã lên kế hoạch chuẩn bị.”
Nghe Kiều Lục Nghị nói, Lâm Nghiên Hy căng thẳng đến run rẩy toàn thân, cảm giác như từ đầu đến cuối đều bị anh dụ vào bẫy anh đã đặt sẵn.
Lòng dạ Lâm Nghiên Hy liên tục nhốn nháo, đứng ngồi không yên, vội tìm cách trì hoãn trấn tỉnh bản thân.
“Chúng ta… chưa thử lễ phục!”
“Một tuần nữa sẽ có.” Kiều Lục Nghị thản nhiên đáp.
Hai mắt Lâm Nghiên Hy mở to, tựa như bị đẩy vào đường một chiều, cô rối loạn bật ra: “Chúng ta chưa thử nhẫn cưới!”
“Bốn ngày nữa sẽ về tới.”
Ấn đường Lâm Nghiên Hy cau lại, quả thật Kiều Lục Nghị sớm có sắp xếp, cho dù không kịp chuẩn bị tinh thần thì cô vẫn phải chấp nhận hiện thực vội vàng này.
Quan sát biểu cảm lo lắng của Lâm Nghiên Hy, Kiều Lục Nghị bật cười khẽ. Trong ánh mắt anh ngập ý cưng chiều, cất giọng nói trầm ổn, truyền cảm tựa như lời dụ dỗ: “Còn nghĩ gì nữa? Đã đến lúc em phải trở thành cô dâu của anh.”