Đếm ngược thời gian hôn lễ chính thức diễn ra, hội trường hầu như đều đã đầy đủ quan khách, bầu không khí lại yên ắng khác với những bữa tiệc khác.
Không gian hôn lễ theo tông chủ đạo trắng đen, sân khấu lắp đèn và hoa màu xanh biếc tô điểm, trên trần ở sân khấu chính là những sợi đèn mỏng kết thành rèm buông xuống, tạo nên sự nổi bật nhất trong hội trường.
Đúng sáu giờ, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, hai cánh cửa lớn từ từ mở ra. Lâm Nghiên Hy trong bộ váy cưới trắng tinh khôi từ từ tiến vào lễ đường.
Dưới ánh đèn chiếu vào, những viên đá pha lê nhỏ đính trên váy trở nên lấp lánh. Chiếc váy cưới kín đáo với phần trên ngực và hai tay được may bằng vải ren hoa, phần trên ôm gọn, từ eo trở xuống xòe ra tựa như váy công chúa.
Đuôi váy dài hai mét mang thêm phần dịu dàng thướt tha, Lâm Nghiên Hy cầm hoa hồng được trộn lẫn giữa những màu hồng, trắng và xanh lá, vừa tạo cảm giác tự do, vừa có phần phù hợp với tính cách của Lâm Nghiên Hy.
Trên đầu đội voan trắng dài, bóng dáng Kiều Lục Nghị đang đứng đợi dần gần trước mắt Lâm Nghiên Hy. Trong lòng cô vừa hồi hộp lẫn vui sướng, tựa như giấc mơ lớn nhất cả đời đã theo đuổi thành công.
Kiều Lục Nghị chủ động bước lên vài bước, đưa tay đỡ lấy Lâm Nghiên Hy cùng đi về chỗ chủ hôn đang đợi.
Sau màn phát biểu của chủ hôn, nghi thức quan trọng diễn ra. Cả hai đứng đối diện nhau, Kiều Lục Nghị từ tốn mở khăn che từ trước mặt Lâm Nghiên Hy ra sau đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lâm Nghiên Hy, cầm lấy bàn tay phải lạnh ngắt của cô, Kiều Lục Nghị khẽ mỉm cười, lấy nhẫn cưới được đưa lên đeo vào ngón áp út.
Đợi bản thân được Lâm Nghiên Hy đeo xong nhẫn xong, Kiều Lục Nghị nóng lòng đưa một tay lên ôm mặt cô kéo lại gần, nhanh như chớp phủ lấy môi cô.
Tiếng vỗ tay cười nói chợt vang lên, trái tim trong lồng ngực Lâm Nghiên Hy đập mạnh đến mức muốn nhảy ra ngoài, cuộc sống này với cô đã đủ mãn nguyện, cô thật lòng không muốn đòi hỏi gì thêm.
Sau nghi thức, bữa tiệc chính thức diễn ra, dàn nghệ sĩ biểu diễn nhạc giao hưởng cũng vào vị trí để biểu diễn. Bầu không khí bữa tiệc rất nhẹ nhàng, không hề ồn ào náo nhiệt.
Một bên hội trường được để trống, cũng là nơi để dàn nhạc giao hưởng biểu diễn, từng cặp đôi cùng nhau ra khiêu vũ, có cả Kiều nhị phu nhân và Nhị gia.
Ngồi ở bàn chính, dõi theo người lớn cùng nhau khiêu vũ, tay trong tay, hai mắt nhìn nhau hòa hợp theo từng bước, Lâm Nghiên Hy thầm cảm thán ngưỡng mộ, hy vọng sau này về già có thể cùng Kiều Lục Nghị trải qua những ngày tháng bình yên giống như thế kia.
Quan sát Lâm Nghiên Hy một lúc, Kiều Lục Nghị bỗng đứng dậy kéo cô theo, dắt cô đến khu vực mọi người đang khiêu vũ.
Trước bao ánh mắt tò mò về hành động tiếp theo của Kiều Lục Nghị, Lâm Nghiên Hy cũng không ngoại lệ mà hoài nghi hỏi nhỏ: “Sao lại ra đây?”
Kiều Lục Nghị không đáp, một tay nắm tay Lâm Nghiên Hy, một tay ôm ngang thắt lưng cô nhấc lên khỏi mặt đất, từng bước theo tiết tấu nhạc mà di chuyển.
Chiếc váy của Lâm Nghiên Hy bay theo những chuyển động đung đưa, cảnh tượng chẳng khác gì cảnh khiêu vũ trong phim Disney. Kiều Lục Nghị là hoàng tử, Lâm Nghiên Hy được vinh hạnh trở thành công chúa của anh.
Những quan khách được dịp chứng kiến một con người khác của Kiều Lục Nghị đều không khỏi ngạc nhiên, một kẻ lạnh lùng vô cảm lại hóa thành mặt trời ấm áp bên cạnh cô gái anh yêu.
Trong dàn hợp xướng hơn mười người, một người đàn ông ngoài ba mươi kéo đàn Violins kín đáo nhấn vào con chip trong chỗ chỉnh dây đàn.
Thư Lê lặng lẽ đi đến bên cửa sổ được kéo kín rèm, một tay đặt sau lưng kéo tấm rèm hé ra một khoảng nhỏ.
Người Thư Lê bố trí đứng trong một căn phòng tối đen của tòa nhà cao đối diện. Qua khe hở nhỏ được Thư Lê kéo ra, người đàn ông mặc quần áo, đội mũ đen tập trung theo dõi qua ống nhòm lắp trên súng bắn tỉa, ngón trỏ đặt sẵn ở cò súng, đợi Lâm Nghiên Hy xuất hiện trong tầm ngắm.
Lo dùng sức ôm ngang eo một lúc sẽ làm Lâm Nghiên đau, Kiều Lục Nghị dùng cả hai tay để ôm người cô giảm bớt lực ở cánh tay.
Lâm Nghiên Hy ôm cổ Kiều Lục Nghị, nụ cười rạng rỡ đột ngột tắt, ánh mắt trở nên tinh nhạy nhìn thẳng vào hướng đã vụt lên tia sáng nhỏ.
Như một phản xạ tự nhiên, Lâm Nghiên Hy dùng sức quật ngã Kiều Lục Nghị, hét lớn: “Ám sát! Bảo vệ ông chủ!”
Tiếng Lâm Nghiên Hy vừa dứt, tiếng kiếng vỡ do đạn xuyên qua phát ra, chớp mắt viên đạn ghim ngay xuống sàn nhà chỉ cách chỗ Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy vài centimet.
Không gian chẳng mấy chốc trở nên hỗn loạn, đội vệ sĩ lập tức dàn trận bảo vệ thân chủ.
Lâm Nghiên Hy nhanh chóng bật dậy, đón lấy cây súng bắn tỉa chuyên dụng được ném tới chạy ra khỏi hội trường trong sự ngỡ ngàng của Kiều Lục Nghị.
Hàn Mạt cùng A Lãng vội đến đỡ Kiều Lục Nghị đang nằm dài trên sàn do bị Lâm Nghiên Hy đẩy xuống khi nãy.
Giữa lúc khung cảnh hỗn loạn, trong khóe mắt Hàn Mạt bắt được động thái muốn rời khỏi hội trường của người đàn ông ngoài ba mươi tuổi trong mười người của dàn giao hưởng.
Một tiếng súng nữa vang lên, kẻ tình nghi vừa có ý định trốn ra ngoài bị Hàn Mạt bắn vào chân ngã nhào ra sàn.
Tinh thần ai nấy căng như dây đàn, người đàn ông bên tòa nhà kia dựa theo quán tính để xác định vị trí của Kiều Lục Nghị xuyên qua tấm màn đen che kín.