Sáu người dự tính còn muốn ở lại chơi thêm một tuần. Nhân những ngày còn lại tranh thủ đi thăm thú vài cảnh đẹp ở đây.
Nơi đây là miền quê nên không thiếu nơi có quanh cảnh đẹp để thăm thú, chưa kể đến có vô số những vườn hoa được trồng lên như cúc dại, hướng dương,… chỉ riêng những cánh đồng lúa vàng ươm một mảng cũng đủ để thỏa mãn những con người trẻ tuổi này.
Sáu người chia thành ba cặp lần lượt đi khắp nơi, đạp xe xuyên qua vườn hoa cúc, đuổi bắt trong vườn hoa hướng dương, thả diều trên đồng cùng các em nhỏ, đứng trước cánh đồng lúa ngắm hoàng hôn, lên núi ngắm bình minh… Những việc tuổi trẻ nên làm bọn họ đều tận lực làm trước khi quay về thành phố. Khoảng thời gian này đã để lại trong lòng mỗi người những ký ức tươi đẹp và rực rỡ nhất cũng đã có những cung bậc cảm xúc dần thay đổi, người đã thân lại càng thân hơn ví như Quang Tuấn và Ninh Mẫn, mà bố mẹ cô cũng là người có kinh nghiệm vừa nhìn đã biết Quang Tuấn nghĩ gì. Bọn họ cũng phi thường hài lòng với anh, không vì nghề nghiệp của anh mà sinh ra thành kiến, đối với chuyện này Quang Tuấn vui còn không hết. Trong lòng vạn lần cảm ơn Cung Huyền Thương vì đã dẫn anh theo đến đây mà không hề biết sở dĩ dẫn anh theo là vì người họ Cung nào đó không muốn Ninh Mẫn rảnh tay rỗi chân lôi kéo Lôi Hòa Nghi đi chơi, làm giảm thời gian hai người tiếp xúc, gia tăng tình cảm mà thôi.
Còn ba ngày nữa là quay về thành phố, Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương tính tình cẩn trọng tỉ mỉ đã lo thu dọn hành lý. Lantana thì chẳng cần động tay vì Olearn đã giành làm mặc dù anh ta cũng chưa vội thu dọn. Ninh Mẫn và Quang Tuấn thì vẫn còn nhàn nhã.
Lúc này Lôi Hòa Nghi ngồi ngoài sân chơi với Bánh Bao, tay cầm điện thoại lướt liên hồi, mày nhíu nhẹ lại.
Cung Huyền Thương vừa ra nhìn thấy sắc mặt không tốt của cô thì lập tức hỏi han:
– Có chuyện gì sao? Sắc mặt em không được tốt lắm!
Lôi Hòa Nghi nhẹ lắc đầu, ngẩng mặt nhìn anh:
– Tôi chỉ thắc mắc tại sao hai hôm nay Quân ca vẫn chưa gọi cho tôi. Thường thì mỗi ngày anh ấy đều gọi điện hỏi han không thì cũng sẽ gửi tin nhắn cho tôi nhưng hai hôm nay lại chưa thấy gì cả.
Cung Huyền Thương cũng xem như một trong số ít người thân thiết nhất với Lôi Lăng Quân cho nên cũng hiểu rõ tính cách của anh. Trừ khi có chuyện nếu không Lôi Lăng Quân sao có thể quên gọi cho đứa em gái mình yêu thương nhất chứ.
Tay Cung Huyền Thương đưa vào túi quần, lấy điện thoại ra, mắt nhìn Lôi Hòa Nghi.
– Em cứ gọi cho cậu ta đi, đừng lo sẽ làm phiền cậu ta!
– … Được!
Lôi Hòa Nghi bấm điện thoại gọi cho Lôi Lăng Quân, qua một hồi lâu mới có người bắt máy.
– Anh hai!
– Tiểu thư, là tôi!
– Tần Luân, sao lại là anh, Quân ca đâu?
– Nhị thiếu…
Lôi Hòa Nghi linh cảm được có chuyện không hay, đứng bật dậy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, Cung Huyền Thương nhìn thấy cũng không khỏi căng thẳng, điện thoại mở danh bạ tùy thời đều có thể gọi cho Kỷ Tuyên.
– Tần Luân, rốt cuộc anh tôi đã xảy ra chuyện gì rồi?
– Tiểu thư, không phải nhị thiếu xảy ra chuyện mà là…
– Rốt cuộc là ai?
– Là đại thiếu làm nhiệm vụ bị thương rồi, vừa mới được bên quân đội chuyển về bệnh viện hôm nay, đang được cấp cứu, mọi người đều đang ở trong bệnh viện.
Cả người Lôi Hòa Nghi run rẩy một trận, sắc mặt trắng như tờ giấy, sắc môi không còn chút máu, hai mắt đỏ hoe, điện thoại bên tai như sắp rơi xuống đất. Cung Huyền Thương lập tức lao đến đỡ lấy cô:
– Nghi Nghi, xảy ra chuyện gì?
Nghe giọng nói lo lắng của anh, Lôi Hòa Nghi bừng tỉnh, như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhìn Cung Huyền Thương, hai tay bắt lấy tay anh:
– Cung Huyền Thương, Triệt ca bị thương rồi, đang được cấp cứu, tôi phải trở về, anh tôi xảy ra chuyện rồi, tôi phải trở về.
– Được, được, tôi lập tức gọi trực thăng đến đón chúng ta, em đừng hoảng.
Cung Huyền Thương một tay ôm thân thể đã không còn chút sức của Lôi Hòa Nghi, một tay cầm điện thoại gọi cho Kỷ Tuyên.
– Ông chủ, tôi vừa định gọi báo tin khẩn cho anh đây.
– Chuyện của Lôi Lăng Triệt tôi biết rồi, bây giờ cậu điều động một chiếc trực thăng đến đây đón tôi và Nghi Nghi quay về thành phố, ngay lập tức!
– Ông chủ, anh không cần sốt ruột, trực thăng tôi cũng đã chuẩn bị xong, bọn họ vừa xuất phát rồi, khoảng một tiếng nữa sẽ đến chỗ anh.
– Được rồi, Lôi Lăng Triệt ở bệnh viện quân y đúng không?
– Vâng ạ, Lôi lão gia tử vừa biết Lôi đại thiếu bị thương đã nhanh chóng an bài phòng bệnh xong xuôi.
– Được rồi, cậu làm tốt lắm! Bên phía ông nội phiền cậu rồi!
– Việc nên làm thôi ạ!
– Tốt, tôi cúp máy đây!
– Vâng!
Cung Huyền Thương cất điện thoại, quay sang trấn an Lôi Hòa Nghi.
– Trực thăng rất nhanh sẽ đến, em vào kiểm tra hành lý xem xem còn sót gì không? Tôi cũng về phòng lấy hành lý.
Lát sau Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cùng với hành lý, Bánh Bao đã có mặt đầy đủ. Trước mặt hai người còn có hai ông bà Ninh gia và bốn người kia. Ninh Mẫn và Lantana đứng hai bên an ủi Lôi Hòa Nghi.
Vì chuyện xảy ra đột xuất nên bốn người kia vẫn chưa chuẩn bị đồ đành ngậm ngùi đợi mua vé máy bay về sau.
Lôi Hòa Nghi nhìn bố mẹ Ninh Mẫn, gương mặt áy náy:
– Bác trai, bác gái, thật xin lỗi, vì chuyện của anh trai mà rời đi gấp, không thể tạm biệt hai người một cách đàng hoàng.
Bà Ninh đi đến vỗ vai Lôi Hòa Nghi:
– Con nha đầu này, chúng ta sao có thể trách cháu vì chuyện này chứ, cháu cứ bình tĩnh, ta tin anh cháu sẽ không sao đâu.
– Vâng ạ!
Ông Ninh cũng đi đến đứng bên cạnh vợ:
– Nghi Nghi, chúng ta vẫn luôn xem cháu như con gái, làm sao nỡ trách móc cháu chuyện gì. Tương lai có thời gian sẽ tranh thủ lên thăm Tiểu Mẫn và cháu, đừng buồn. Lần này về gấp vẫn chưa kịp chuẩn bị ít quà cho cháu, để khi Tiểu Mẫn về sẽ bảo nó mang cho cháu!
– Cảm ơn hai bác!
Lôi Hòa Nghi tiến tới ôm hai người xem như từ biệt, Cung Huyền Thương đứng bên cạnh nhìn hai người nói:
– Bác trai, bác gái thời gian qua làm phiền hai người rồi.
Ông Ninh phất tay cười cười.
– Không phiền, mấy đứa đến chơi chúng ta vui còn không hết.
– Khi nào hai người đến thành phố cháu sẽ tận lực chiếu cố hai người.
– Ừ!
Lúc này trực thăng cũng đã đến nơi, đáp xuống khoảng đất trống trước nhà họ Ninh một khoảng.
Lôi Hòa Nghi nhìn mấy người bạn của mình vẫy tay tạm biệt, nhìn hai ông bà Ninh gia.
– Bác trai, bác gái, chúng cháu đi trước đây ạ!
– Ừm!
Cung Huyền Thương nhìn hai ông bà gật đầu tạm biệt, đôi nhìn bốn người phía sau.
– Cháu đi trước, hai bác giữ gìn sức khỏe, mọi người ở lại về sau!
Nói xing thì kéo hành lý cùng với Lôi Hòa Nghi đi đến trực thăng, Bánh Bánh Bao ngoan ngoãn chạy bên cạnh.
Từ trên trực thăng một vệ sỹ mở cửa đi xuống xách hành lý của hai người lên trực thắng, Cung Huyền Thương nắm tay dìu Lôi Hòa Nghi lên trước sau đó bế Bánh Bao lên, ổn định chỗ ngồi rồi nói với phi công:
– Đến thẳng bệnh viện quân y!
– Vâng, ông chủ!
Hơn một tiếng sau trực thăng đáp xuống sân thượng bệnh viện quân y. Cung Huyền Thương nói với phi công:
– Đi đến Cung thị, giao chó và hành lý của tôi cho thư ký Kỷ.
– Vâng!
Cung Huyền Thương xách hành lý của Lôi Hòa Nghi xuống trực thăng, lúc này người của Lôi gia nhận được tin Lôi Hòa Nghi trở về từ chỗ Kỷ Tuyên cũng đã lên sân thượng. Cung Huyền Thương giao hành lý của cô cho một người trong đó, nói với người còn lại:
– Đưa chúng tôi đến phòng bệnh của Lôi Lăng Triệt!
– Tiểu thư, Cung thiếu, mời đi theo tôi!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đ theo người đó đến trước phòng phẫu thuật của Lôi Lăng Triệt. Một nhà Lôi gia cùng với Cung lão gia tử đều đó mặt. Sắc mặt ai nấy cũng đều căng thẳng, tràn ngập lo lắng.
Lôi Hòa Nghi chạy đến trước cửa phòng nhìn vào bên trong nhưng chỉ thấy vô số bác sỹ y tá đứng vây quanh giường bệnh làm phẫu thuật, Lôi Lăng Triệt hoàn toàn bị bọn họ che khuất. Bố cô đi đến xoa đầu con gái:
– Thằng bé nhất định không sao, chúng ta phải tin tưởng anh con!
Lôi Hòa Nghi quay người ôm lấy bố, vùi vào ngực ông lặng lẽ rơi nước mắt. Cung Huyền Thương đứng nhìn cô một lúc rồi đi đến chỗ ông nội mình và Lôi lão gia tử, gập người.
– Ông nội, Lôi gia gia!
Cung lão gia tử sắc mặt lo lắng chỉ gật đầu rồi ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Cung Huyền Thương nhìn sang Lôi lão gia tử, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động, nhìn như không có gì nhưng thực chất từ hai hàng lông mày chưa từng thả lỏng có thể thấy ông lo lắng cho Lôi Lăng Triệt hơn bất cứ ai. Bởi lẽ sau Lôi Hòa Nghi thì Lôi Lăng Triệt là đứa cháu ông thương nhất.
Lôi Hòa Nghi nghe Cung Huyền Thương gọi cũng nhanh chân đi đến chào hỏi Lôi lão gia tử và Cung lão gia tử. Lúc này Lôi lão gia tử mới mở đôi mắt, đưa tay cầm lấy tay Lôi Hòa Nghi vỗ nhẹ lên đó.
– Cháu gái ngoan, ngồi xuống đây với ông một lát.
– Vâng ạ! Ông nội, người mệt thì cứ đi nghĩ trước đi, Triệt ca ở đây có chúng cháu rồi!
– Không cần, nó vào phòng phẫu thuật cũng đã mấy tiếng, có lẽ sắp ra rồi, ông ngồi đây thêm một lát. Biết nó không sao sẽ lập tức đi nghỉ ngay.
– Vâng!
Chưa tới 30p sau, cửa phòng phẫu thuật cũng đã mở. Bác sỹ với bộ quần áo xanh dính đầy máu đi ra, giữa hai đầu lông mày toát ra thần thái mỏi mệt vì phải đứng mấy tiếng liền nhưng bù lại đôi mắt lại vô cùng vui mừng. Nhìn mọi người một lượt sau đó tầm mắt dừng trên người Lôi lão gia tử.
– Lão thủ trưởng, ngài yên tâm, lệnh thiếu đã không sao rồi. Viên đạn vốn nhắm vào tim cậu ấy nhưng lệnh thiếu tránh kịp thời nên chỉ bắn trúng vai. Mặc dù đạn được chế tác đặc thù, sức sát thương rất lớn nhưng sức khỏe cậu ấy vượt xa người thường, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ ổn.
Nghe những lời này tảng đá trong lòng Lôi lão gia như được trút xuống, gương mặt nhẹ nhõm hẳn lên, mọi người nghe được tin này cũng đồng thời thở phào.
Bác sỹ lại tiếp tục nói:
– Có điều thời gian tới hạn chế để cậu ấy vận động mạnh dẫn đến vết thương bị rách, đợi vài ngày rồi để cậu ấy xuất viện cũng được nhưng phải đến bệnh viện thay băng định kỳ.
– Chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sỹ!
– Không còn việc gì nữa, tôi xin phép.
Bác sỹ chào mọi người rồi rời đi, sau đó từ trong phòng phẫu thuật, Lôi Lăng Triệt được người đẩy ra đi đến phòng hồi sức.
Lôi lão gia đứng dậy nhưng vì ngồi quá lâu máu không kịp lưu thông nên cả người loạng choạng, Lôi Hòa Nghi sắc mặt sợ hãi vội đỡ lấy ông, Lôi Lăng Hàn đứng gần nhất cũng chạy đến đỡ một bên, sau đó nói:
– Ông nội, anh trai đã không sao rồi, ông tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
– Không sao, không sao, nhân lúc A Triệt còn chưa tỉnh, ta đi nghỉ một lát vậy, đợi nó tỉnh sẽ đến thăm nó sau.
– Vâng!
Lôi Lăng Quân lúc này đi đến thế chỗ Lôi Hòa Nghi, nhìn cô nói:
– Em vừa về vẫn nên nghỉ ngơi đi, chỗ ông có anh và A Hàn rồi!
– Vâng!
Lúc này Cung Huyền Thương ở bên sợ ông nội của mình sẽ choáng váng như Lôi lão gia tử nên không cho ông đứng lên vội, anh khụy mọt chân xuống xoa bóp hai chân cho ông rồi mới cẩn thận dìu ông đứng dậy.
Bố mẹ Lôi đi đến nhìn cô:
– Nghi Nghi, hiện tại anh con đã không sao, không cần lo lắng, mọi người sẽ ở đây một lúc. Con về nhà nghỉ ngơi sau đó chuẩn bị một ít vật dụng, quần áo cần thiết cho A Triệt.
– Vâng ạ!
– Bố mẹ đã gọi xe rồi, chúng ta đưa con xuống.
Hai ông bà cùng với Lôi Hòa Nghi bước ra cổng bệnh viện đứng đợi xe nhà đến.
Lúc này bọn họ không hề biết phía tòa nhà đối diện, trên sân thượng có người theo dõi mình.
Một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang, trước mặt là một bộ thiết bị quan sát hiện đại, từ góc độ này có thể quan sát được một cách rõ ràng mọi thứ đang diễn ra ngay cổng bệnh viện.
Người đàn ông vừa quan sát vừa mở điện thoại gọi đi:
– Chị Sa, em nhìn thấy rồi, bố mẹ Lôi Lăng Triệt đi cùng một cô gái, nhìn còn rất trẻ, rất xinh đẹp!
– Con gái, cô ta có phải có nét giống mẹ Lôi Lăng Triệt không?
– Nhìn kỹ thì đúng là có nét thật.
– Biểu cảm thế nào?
– Không có vẻ gì là đau buồn cả, xem ra Lôi Lăng Triệt mạng lớn, không chết được.
Người được gọi là chị Sa bên kia nghe thế thì tức giận, vung tay đập bể mặt bàn bên cạnh.
– Lôi Lăng Triệt chưa chết, hắn ta thế mà chưa chết. Đáng ghét!
– Chị Sa, cô gái kia lên xe rồi, chiếc xe đó là xe riêng của Lôi gia thì phải.
– Hừ… nghe đồn Lôi gia chỉ có một đứa con gái, xem ra cô gái đó chính là cô công chúa mà Lôi gia hết lòng cưng chiều, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan đây mà. Cháu gái bảo bối của Lôi lão gia tử, đứa em gái mà Lôi Lăng Triệt yêu thương hơn cả mạng sống. Nếu cô tiểu thư này được bọn họ xem trọng như vậy thì nợ mà Lôi lão gia và Lôi Lăng Triệt nợ chúng ta hãy để cô ta đến trả đi.
– Chị Sa, ý chị là… vậy có cần em…
– Không được khinh suất, Lôi Lăng Triệt vừa bị thương sau khi làm nhiệm vụ, Lôi gia nhất định sẽ tăng cường phòng vệ, mà cô tiểu thư này nhất định thuộc diện được bảo vệ ở cấp cao nhất. Bây giờ ra tay chẳng những là nộp mạng cho chúng mà thậm chí còn để lộ tung tích, sẽ khiến quân đội phát hiện chỗ ẩn náu của lão đại.
– Em biết rồi, vậy chúng ta…
– Rút trước, con nhỏ đó nhất định không thể thoát khỏi chúng ta nhưng không phải bây giờ.
– Vâng!
Người đàn ông tắt điện thoại, thu dọn đồ nghề rồi lặng lẽ rút lui.
Bên kia khi Cung Huyền Thương đưa ông nội mình đến đứng bên ngoài phòng hồi sức nhìn Lôi Lăng Triệt một hồi thì đưa ông sang phòng nghỉ của Lôi lão gia trò chuyện một lát rồi lập tức đưa ông trở về.
Hai người đứng trước cổng vào bệnh viện đợi xe, rất nhanh xe đã đến.
Hai chiếc xe Rolls-Royce dừng trước cổng bệnh viện, từ chiếc xe phía sau bốn vệ sỹ bước xuống, chiếc xe đầu tiên hai người, bọn họ lần lượt đứng trước người Cung lão gia và Cung Huyền Thương cung kính cúi người.
– Lão gia, thiếu gia, mời!
Một trong số sáu vệ sỹ mở cửa xe sau ở chiếc Rolls-Royce đầu tiên ra, Cung Huyền Thương cẩn thận dìu ông nội lên rồi mình lên sau. Cửa xe đóng lại, sáu vệ sỹ cũng lên xe rồi quay đầu trở về biệt thự Cung gia.
Hôm sau khi Cung Huyền Thương vừa tỉnh dậy mở điện thoại ra đã thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ, có người là đàn anh, tiền bối trong giới, có Lôi Lăng Quân, Lôi Hòa Nghi và đám người Olearn.
Cung Huyền Thương xoa xoa mắt cho tỉnh người rồi gọi cho Lôi Hòa Nghi.
– Nghi Nghi, em có chuyện gì sao?
– Không phải tôi có chuyện mà là anh!
Vừa mới tỉnh ngủ nên thần trí vẫn chưa hoạt động tốt, nghe Lôi Hòa Nghi nói thì Cung Huyền Thương cứ ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì.
– Hả!? Tôi thì có chuyện gì chứ?
– Phóng viên chụp được cảnh anh và Cung gia gia lên xe trở về, mọi người đã biết anh là người thừa kế Cung gia rồi, nếu anh đang ở biệt thự Cung gia thì đừng trở về biệt thự riêng nữa, chắc phóng viên đã bao vây trước cổng vào rồi.
– Bọn họ không mai phục trước bệnh viện chứ?
– Đó là bệnh viện quân y có quân đội phụ trách giữ gìn an ninh, bọn họ gan lớn cách mấy cũng không có bản lĩnh đến trước bệnh viện quân y làm loạn.
– Vậy thì tốt, không làm phiền Lôi Lăng Triệt nghỉ ngơi là được rồi.
– Anh không lo cho mình mà lại cho cho chúng tôi sao?
– Ừ, tôi lo bọn họ sẽ làm phiền em và mọi người, dù sao bọn họ cũng chưa biết em là thiên kim tài phiệt nếu không việc em đóng nữ chính trong phim đầu tay sẽ bị đào lại.
– Chuyện này anh không cần lo, Quân ca xử lý được. Anh cứ xử lí việc của mình đi, cần giúp gì thì cứ nói với tôi.
– Ừm! Cảm ơn!
– Được rồi, tôi tắt máy đây, sắp phải vào bệnh viện thay ca cho bố mẹ rồi.
– Nhớ giữ gìn sức khỏe!
– Biết rồi, tạm biệt!
– Tạm biệt.
Cung Huyền Thương đặt điện thoại sang một bên, vò vò tóc rồi đi vào phòng vệ sinh.
Lát sau trở ra đã là một thân nam thần đẹp đẽ thơm tho, anh lấy điện thoại gọi cho Kỷ Tuyên.
– Chuyện của tôi không cần giấu nữa, cứ công bố đi đỡ cho thêm phiền phức về sau.
– Vâng!
– Còn nữa, về phía biệt thự của tôi, cậu dẫn theo một nhóm vệ sỹ chuyện nghiệp đến đó giải tán phóng viên rồi thu dọn tất cả đồ dùng và vật dụng cá nhân của tôi lại sau đó rao bán đi, chỗ đó không ở được nữa.
– Được ạ!
– Lôi gia không phải có một khách sạn năm sao ngay trung tâm thành phố cách biệt thự của họ không xa sao? Cậu đến đó mua căn penthouses cho tôi.
– Tôi sẽ đi làm ngay ạ!
– … Khoan đã, căn penthouses đó có lẽ bọn họ để cho Nghi Nghi rồi, không thể mua. Ở khách sạn cũng rất dễ bị bắt gặp, Cung gia có rất nhiều bất động sản, cậu cứ tìm cho tôi một căn biệt thự an ninh tốt, yên tĩnh một chút trong số bất động sản đó đi.
– Vâng ạ, đúng rồi ông chủ, Bánh Bao đang ở chỗ tôi, bây giờ tôi đưa nó đến biệt thự Cung gia cho anh luôn đúng không ạ?
– Ừ!