Tịnh Huy nhìn sang Lục Ngạn Thành một lát rồi bỗng thu lại ánh mắt mà quay đầu về phía sau.
– Các người có ai là nhóm máu O không?
Tịnh Huy lớn giọng hỏi đám vệ sĩ có một ở đây.
– Không cần đâu! Tôi sẽ hiến máu cho cô ta!
Giọng Lục Ngạn Thành tuy lạnh lùng nhưng trong tình thế này nó đột nhiên lại biến thành ấm áp một cách kì lạ!
– Hả?
Tịnh Huy quay đầu lại nhìn trố mắt nhìn anh với vẻ mặt băn khoăn.
Anh ấy là đang định làm gì vậy? Tại sao anh ấy lại…..?
– Đừng có nhìn tôi bằng vẻ mặt kì lạ đó nữa! Cứ xem như là hôm nay lòng từ bi của tôi bỗng nhiên nổi dậy đi!
Tôi còn chưa muốn cô trở thành người của Diêm Vương đâu! Vì…. tôi còn chưa cho cô nếm đủ các loại loại đau khổ nên… cô phải sống, phải sóng để chịu đớn đau cùng tôi!!!
Ánh mắt của Lục Ngạn Thành nhìn vào cánh cửa phẫu thuật thật là đáng sợ, hình như là nó chứa rất nhiều cảm xúc khó tả. Có thương cảm, có đau xót, mà cũng có sự căm phẫn, tức giận, ngay cả… dự khoái chí cũng có. Cũng vì khó nhìn thấu nên… càng không hiểu được… Lục Ngạn Thành đang muốn làm gì và tại sao phải làm như vậy!
Lục Ngạn Thành! Tôi cứ tưởng Trịnh Tấn Thăng tôi là người rất hiểu cậu nhưng… ngay giờ phút này…. tôi thật sự không hiểu. Rõ ràng là…. cậu có thể mặc cô ta sống chết không cần quản mà! Rõ ràng là cậu có thể trơ mắt nhìn cô ta đau đớn mà chết cho thật hả dạ! Nhưng…. vì cái gì mà…..?
– Vậy được rồi! Anh đi theo tôi!
…—————-…
Nhiều tiếng dần trôi đi mà Trịnh Tấn Thăng và Tịnh Huy lẫn Lục Ngạn Thành vẫn còn ở trước cửa phòng phẫu thuật.
– Trịnh Tấn Thăng! Cậu còn ở đây làm gì? Lo lắng cho cô ta đến vậy?
Ha! Trịnh Tấn Thăng muốn làm gì thì còn đến lượt Lục Ngạn Thành anh quản nữa à?
– Tôi lo lắng và cô ta? Cậu thích đùa thật đấy! Tôi đây chỉ là muốn xem xem người mình cứu sẽ bình an sống sót hay là…. Ha ha! Chỉ vậy thôi!
Vẫn là nụ cười toả nắng giả tạo mà Lục Ngạn Thành ghét nhất!
– Nhưng mà này!…. Cho dù cô ta có là con của kẻ thù, là một người cậu căm hận nhưng… dù sao cô ta cũng là phụ nữ mà! Sao cậu lại ra tay độc ác như vậy?
Haiz! Ra tay tiệt đường sóng của người ta rồi còn cứu người ta, cái này mới là đều thật sự kì lạ!
– Cô ta đáng lãnh nhận hậu quả này!
– Được, được, cậu nói sao thì là vậy! Tôi không dám cãi!
– Nhưng mà Trịnh Tấn Thăng, hôm nay tôi thất cậu cũng rãnh rỗi quá nhỉ! Rảnh rỗi đến mức cứu một con điếm mà tôi dùng làm món quà tặng bọn đó!
Ngồi ở đối diện, ánh mắt đó của Lục Ngạn Thành phải khiến người ta giật mình mà, anh ta lườm một cách chán ghét đến đáng sợ!
– Hơ hơ! Như cậu thôi! Lúc đó không hiểu sao lòng tốt của tôi lại nổi dậy!!
Sau câu nói này, bầu không khí bỗng nhiên im lặng kì lạ, không những vậy mà còn có sát khí đấu đá, nó thầm lặng đến mức không ai có thể phát hiện ra được.
…—————-…
Cạch!
Tín hiệu đèn báo đang phẫu Thuật chợt tắt! Bác sẽ bác ra.
– Cô ấy đã ổn hơn rất nhiều rồi, hiện tại đã qua cơn nguy kịch và sống sót. Sau này chỉ cần điều dưỡng tốt thì sẽ không sao! Chỉ là… vết mổ đó… sẽ để lại sẹo, và một thời gian dài cô ấy sẽ không được làm việc nặng!
– Để lại sẹo sao? Làn da của một người con gái mà để lại sẹo thì….
Trước sự điềm nhiên của hai người kia thì Tịnh Huy lại là người vô cùng lo lắng.
– Tính mạng vẫn còn giữ được là tốt rồi, sẹo thì có thể làm mờ đi!
Bác sĩ vừa nói xong liền đi đến gần Lục Ngạn Thành và với tư cách một bác sĩ…. nói..
– Tôi nghĩ anh nên đi nghĩ đi thì tốt hơn, chứ nếu cứ như vầy thì cơ thể anh sẽ không chịu nổi đâu. Nhìn anh có vẻ là một thương nhân bận rộn nhưng…. anh vẫn nên bồi bổ vài ngày vì anh đã hiến không ít máu đâu!
Lời nói của bác sĩ khiến cho Lục thiếu phải bực bội, vì anh ta cứ lôi thôi thế làm gì? Lục Ngạn Thành anh có yếu ớt đến mức đó không?
Ngạn Thành nhanh chóng đứng dạy định nói là “Không cần một bác sĩ như anh phải quan tâm cho tôi” nhưng, ai dè đâu khi vừa đứng dậy thì đầu óc anh đã hơi choáng váng và cơ thể bị loạng choạng.
– Lục thiếu!
Tịnh Huy nhanh bước đến đỡ Lục Ngạn Thành.
Rồi bác sĩ cũng phải thở dài một hơi với tên cứng đầu này rồi bỏ đi!
– Thôi được rồi! Đã biết tin người đầu tiên mình từng lo chuyện bao đồng cứu giống đã thoát khỏi quỷ môn quang rồi nên… tôi nghĩ tôi nên về trước đây! Phải rồi Ngạn Thành, cậu đứng có cố nữa, cậu nên nghĩ về cái người đang đau đớn khi hết thuốc tê ở trong kia xem!
Chỉ nhắc nhở vài câu nhẹ tênh thế rồi quay bước bỏ đi!
Cứ tưởng thế là hết nhưng khi Trịnh Tấn Thăng lướt ngang qua Ngạn Thành đã bỏ lại một câu thì thầm.
– Cậu vẫn chưa thấy đâu, chứ nếu cậu mà thấy cái cảnh chật vật của cô ấy trong hộp đêm thì…. chậc…. cậu sẽ phải cắn rứt lương tâm lắm đấy!!!
Ồ! Cắn rứt lương tâm sao? Lục Ngạn Thành? Làm sao có thể, một người vô tâm vô phế như anh thì có cho có trông thấy cảnh tượng gì cũng không làm anh lay động tâm can được đâu.
Nhưng lúc này, không hiểu sao anh lại thoáng có một cái suy nghĩ thương xót đến kì lạ.
Mình chỉ mới mất một ít máu như thế này thôi mà đã mệt mỏi và khó chịu như vậy rồi, trông khi cô ta lại mất nhiều máu đến thế! Chắc phải mệt mỏi, đau đớn và tuyệt vọng dữ lắm!
Cơ mà…. nó lại vụt tan biến chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi.
Không! Không đúng! Tại sao mình phải thương hại cô ta chứ? Cô ta không đáng để mình thương hại. Vã lại, những thứ này cô ta đáng phải nhận và mình nên cảm thấy thoả mãn khi nó còn vượt xa mục đích ban đầu.
– Lục thiếu! Tôi nghĩ anh nên về lại biệt thự mà nghĩ ngơi!
Tịnh Huy lên tiếng.
– Không! Tôi muốn trông thấy vẻ mặt sợ hãi của cô ta khi vừa tỉnh dậy.