Tịch Nghi tỉnh dậy trong mơ hồ, nhìn ngó xung quanh thì chợt nhìn thấy Lục Ngạn Thành.
Là anh ta? Ảo giác sao?
– Nhìn thấy tôi, không vui sao?
Thật sự là anh ta rồi!
– Anh đến đây làm gì? Xem tôi chết chưa sao?
Sự lạnh lùng của Lục Ngạn Thành khiến cho Tịch Nghi cảm thấy rất bất mãn, cô thở dài rồi xoay người lại, làm lơ anh ta.
– Ha! Đừng cố tỏ thái độ đó với tôi! Nó… chỉ mang lại xui xẻo cho cô thôi!
Anh gằn giọng nói với Tịch Nghi!
– Xui xẻo? Tôi còn chưa đủ xúi quẩy hay gì? Gặp anh, cuộc đời của tôi đã bắt đầu trở nên xui xẻo.
Đúng vậy, tuy cô là cô nhi, là một người kém may mắn nhưng cô lại cảm thấy thoả mãn và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Cứ tưởng cuộc đời sẽ mãi trôi yên ả cho đến khi cô tìm được bến đỗ hạnh phúc, cơ mà…. quả nhiên, là tương lai không nằm trong tầm kiểm soát của con người.
– Là do các người tự làm tự chịu! Nhưng đã chịu thì phải chịu cho đến cuối, đừng có chết giữa chừng!
Cạch!!
Ha! Anh ta đến đây chỉ để nhắc nhở cô… là cô vẫn còn mang trên người sự hận thù của anh ta sao? Không muốn cô được chết dễ dàng?
– Cuộc sống này… nó thật giống địa ngục! Nhưng… nơi địa ngục này… muốn tìm một con ma để nói chuyện cũng khó nữa nhỉ?
…—————-…
Bên trong chiếc siêu xe sang trọng và đắt đỏ đó, Lục tổng im lặng nhìn vào khoảng không bên ngoài cửa sổ.
Cũng không rõ là anh đang có suy nghĩ hay cảm xúc gì nữa! Chỉ biết…. anh đã bỏ hết công việc và luôn cuộc họp để đến đây khi nghe tin Liên Tịch Nghi ngất xỉu.
Có lẽ anh luôn là một người khó hiểu và khó đoán, nhưng, hành động lần này của anh càng khiến người khác phải bất ngờ cảm thấy sợ hãi.
– Anh… lại đang có suy nghĩ kì lạ gì trong đầu vậy? Tôi càng ngày càng không hiểu nổi rồi đấy! Rõ ràng… là anh rất ghét cô ấy!
Tịnh Huy vẫn đang lái xe, nhưng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Lục Ngạn Thành quá bình thản nên, anh không kiềm được sự tò mò và khó hiểu.
Lục Ngạn Thành không vội trả lời vì bận suy nghĩ.
Cô ta… thật kì lạ! Hôm nay.. cô ta như biến thành một người khác, rất bất cần, ăn nói cũng có phần lạnh lùng! Có cảm giác như.. cô ta vừa sợ mình mà… cũng vừa ghét bỏ mình!
– Tôi sợ cô ta chết! Chết rồi thì còn ai cho tôi hành hạ nữa!
Một cái giọng lạnh nhạt đến đáng ghét, nhưng sự thờ ơ vô tâm đó… càng chứa đầy nỗi căm phẫn, khiến người ta thương cảm hơn.
– Thù hận quả nhiên có thể che mắt người khác. Ngay cả một người lí trí như anh cũng không tránh khỏi. Nhưng, chỉ vậy thôi? Anh thật sự chỉ vì sợ một người phụ nữ chết mà bỏ cả công việc của mình?
Cái gì mà chỉ là một người phụ nữ chứ?
Tịnh Huy cậu không biết cô ta rất quan trọng sao? Cô ta là con của kẻ thù, là thứ để tôi trút giận và trả thù. Tôi muốn khi ba mẹ cô ta gặp lại cô ta ở âm tàu địa phủ thì… cô ta đã thành một kẻ không còn gì!
Đúng! Anh đã cho người cướp đi lần đầu đáng quý mà cô giữ gìn cho người yêu của cô trong tương lai. Cướp đi hết mặt mũi và sĩ diện của cô, hành hạ cô đến sống không bằng chết. Anh… đã hủy đi tất cả những gì mà cô có, ngay cả cái tính cách thuần khiết kia… cũng đã bị anh vấy bẩn thành u tối!
– Không thì sao? Cậu nghĩ tôi quan tâm cô ta sao? Ha! Chỉ có cậu và Đỗ Tường An mới có cái lòng tốt đó thôi! Còn tôi, tôi là quỷ dữ, đương nhiên, không so được với thần thánh các cậu!
Haiz! Lời của Lục Ngạn Thành khiến cho Tịnh Huy câm nín không biết nói gì tiếp. Vì ngay cả anh cũng tự nhận mình không phải người rồi thì Tịnh Huy còn nói gì được nữa!