Bác sĩ Đỗ vừa bị gọi đến đã không thôi cằn nhằn. Anh vô cùng khó chịu, không hiểu Lục Ngạn Thành chăm sóc người kiểu gì mà cứ để cho cô ấy bệnh hoài. Cho dù… Đỗ Tường An rất sẵn lòng chữa bệnh cho cô gái nhỏ này đi nữa thì…. anh cũng có công việc riêng của mình mà. Thay gì Tường An cứ chạy đến chạy lui trong sự bất lực như này thì… Tịch Nghi khoẻ mạnh mới là một việc cần thiết.
– Lục Ngạn Thành à! Cậu đừng có hành hạ cô ấy nữa được không? Vài ngày trước cô ấy đã khá hơn rất nhiều rồi, sao bây giờ lại đổ bệnh nữa vậy? Hay là… cậu suy nghĩ lại về việc giải thoát cho cô ấy đi! Chứ cô ấy cứ bệnh liên miên như vầy thì, e rằng đến một ngày nào đó, cho dù Hoa Đà có tái thế cũng không cứu được cô ấy.
Bực mình về những lời nói vô bổ của Đỗ Tường An, anh lạnh lùng nói một câu.
– Giờ cậu có khám hay không?
Ý gì đây? Định đuổi Đỗ Tường An tôi đi sao? Ha! Chỉ nói vài lời thôi đã mất kiên nhẫn rồi, tôi thật sự không hiểu sự nghiệp của cậu đã thành công như thế nào đấy?
Đỗ Tường An thầm bất mãn trong bụng.
– Khám! Đương nhiên là phải khám và chữa bệnh cho cô ấy rồi.
…—————-…
Cạch!
Mở cửa bước vào, Tường An nhìn thấy một cô gái run rẩy đang nằm co ro trên giường, khiến anh phải chạnh lòng thương xót.
Anh vội bước đến và sờ trán Tịch Nghi.
– Sốt cao quá! Chắc cũng tầm ba mươi chín độ lận đấy! Đã sốt từ hồi nào rồi!
Lục Ngạn Thành hờ hững nhún vai một cái.
– Không biết!
Không biết? Hừ! Mấy người trong căn biệt thự này đúng là vô tâm thật. Ngay cả quản gia mà cũng không phát hiện ra cô ấy đang bị bệnh!
Mặt bác sĩ Đỗ càng lúc càng khó coi hơn.
– Có lẽ là từ ngày hôm qua!
Đỗ Tường An nhanh chống lấy trong túi ra thuốc hạ sốt và cho Tịch Nghi uống.
– Các người đúng là độc ác!
Tường An thì thầm trong miệng nhưng không ngờ lại bị anh ta nghe thấy.
– Ý gì đây?
Vì quá tức giận nên anh cau có nói lớn.
– Tôi nói cậu đấy! Vô tâm, lạnh lùng, tàn nhẫn, ngay cả một cô gái nhỏ vé thế này cũng muốn chà đạp, hành hạ. Cái thứ thù hận đó cũng cậu đã trôi qua bao lâu rồi? Tại sao lại bắt Tịch Nghi gánh hết chứ? Hơn nữa,bao năm nay cô ấy là một đứa trẻ mồ côi, có biết gì đâu! Không lẽ… lòng câu không cảm thấy khó chịu một chút nào khi trút giận lên một cô gái vô tội sao?
Sát khí! Thứ sát khí u ám này thật rùng rợn, nó… toả ra từ người của Lục Ngạn Thành. Tuy… có hơi rợn tóc gáy, nhưng, Đỗ Tường An vẫn bất chấp.
– Tôi nói không đúng sao? Tha được thì tha đi!!
Lục Ngạn Thành tức đến mức phát cười, anh ta nhếch mép lên nhìn cô gái đáng thương trước mắt mà buông ra lời lạnh nhạt.
– Cô ta… đáng bị như vậy! Nếu thấy đáng thương thì… chỉ đáng thương cho cô ấy vì đã sinh vào nhằm gia đình.
Vô lí trùng trùng như vậy mà anh ta cũng nói ra được sao? Ha! Cái gì gọi là đáng bị như vậy? Thế nào là sinh vào nhằm gia đình? Những thứ đó cô có thể lựa chọn được không? Như anh, anh có thể lựa chọn sinh vào một gia đình có kết cục tốt đẹp không?
– Haiz! Tôi biết rõ là cậu vẫn bị ám ảnh bởi ngày hôm đó! Cậu thù hận những người đã cướp đi ba mẹ và phá hủy gia đình hạnh phúc của cậu. Nhưng, cậu không cảm thấy đồng cảm với Liên Tịch Nghi sao? Số phận của cô ấy cũng đâu đau khổ thua kém gì cậu. Ấy vậy mà cô ấy vẫn sống lạc quan và đầy ánh nắng đó sao? Thế thì vì lí do gì mà cậu cứ phải tự nhốt mình vào nơi u ám??
Những lời của Đỗ Tường An hình như đã khiến lòng Lục Ngạn Thành dao động đôi chút. Anh ta cứ đứng lặng thinh như đanh chìm vào suy tư vô tận.
Lục Ngạn Thành tôi… sẽ đồng cảm với người phụ nữ này sao? Mình… có từng chưa nhỉ? Không, tại sao mình phải thương cảm cho một người phụ nữ đê hèn như vầy? Lạc quan sao? Một người chỉ trung thành với cái chết mà gọi là lạc quan à? Ha! Đúng là chuyện nực cười!
– Tôi! Lục Ngạn Thành chưa bao giờ đồng cảm với cô ta. Tôi là tôi,cô ra là cô ta, chúng tôi không hề giống nhau. Hơn nữa, cậu cậu dẹp ngay đi những lời giảng đạo này đi. Nó không có tác dụng với một tên có trái tim bằng sắt đá như tôi đâu!
Rồi anh ta bỏ đi!
– Tôi biết cậu chỉ đang già mồm thôi! Haiz! Mà thôi bỏ đi! Mặc kệ cậu ta. Bây giờ điều mình nên làm là tìm một cô hầu giúp Tịch Nghi lau người và thay quần áo.