“Em ngồi xuống đi”.
” Có chuyện gì mà nhìn anh có vẻ nghiêm trọng vậy”.
“Em giải thích cho anh biết về chuyện bữa tiệc rượu từ mấy năm trước cho anh nghe đi”.
“Em nên giải thích cái gì chứ.Em chẳng biết anh yêu cầu phải giải thích như thế nào cả.Không phải chuyện đó đã qua lâu rồi sao.Sao bây giờ anh lại hỏi về chuyện này”.
Phương Yên hoảng loạng trả lời anh.Chị ấy không thể nào tin được anh sẽ hỏi lại chuyện này.
Lẽ ra chuyện này phải qua lâu rồi. Nhưng vì An Nhiên kêu người tới điều tra để giúp chị không chịu oan ức nên cô mới kể lại toàn bộ.
” Nhưng có người nói sai về nguyên nhân sự việc khiến anh hiểu lầm nên phải đi điều tra lại”.
“Anh có biết ai là người làm ra chuyện đó mà.Không phải là Thanh Nhi sao.Nếu không phải là em ấy thì có thể là ai được chứ”.
Anh ngồi nhìn Phương Yên tự diễn trước mặt mình mà không khỏi cười thầm trong lòng.
Anh nhìn qua khuôn mặt hoảng loạng của Phương Yên cũng có thể biết chị ấy có liên quan đến chuyện đó.
” Em không biết thật sao, Phương Yên? Vậy mà anh lại nghĩ em hiểu rõ người đó nhất”.
“Em thật sự không biết mà”.
” Vậy để anh nói cho em biết”.
“Em đã đưa tiền thuê người làm đổ tháp rượu lên người anh. Em dự tính sẽ chạy tới chỗ anh ngã để đỡ anh nhưng Thanh Nhi lại chạy tới trước có đúng không?”
Anh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt của Phương Yên.Ánh mắt của chị ấy chứa đầy tia lo lắng và sợ hãi.
“Thiên Khải, mọi chuyện không phải như anh nói đâu”.
” Em trở nên ghen ghét Thanh Nhi vì đã lấy mất cơ hội cứu anh của em. Em tung tin đồn với các người hầu là Thanh Nhi cố tình làm vậy để có được sự chú ý của anh, đúng không?”.
“Thiên Khải,cái đó không phải sự thật đâu.Tất cả đều là cái bẫy của bọn họ đưa ra.Em không biết gì cả”.
Phương Yên thấy vậy liền cầu xin anh hãy tin tưởng mình.Nhưng điều đó không thể xảy ra.
Anh nghe chị ta nói liền bật cười. Chị ta thấy anh như vậy liền lùi về sau 1 bước.
” Vậy quyển sổ này có phải của em không?”
“Đây là quyển sổ gì? Em không biết.Nhỡ đâu có người làm giả thì sao.Anh phải làm chủ cho em”.
” Phương Yên ơi Phương Yên. Anh thường xuyên dạy kèm cho em học chẳng lẽ lại không biết chữ em viết như thế nào”.
Chị ấy im lặng không nói thêm được câu nào.Cho dù chị ấy có cô gắng cầu xin thì anh cũng không thể tha thứ được.
Đột nhiên anh đứng dậy và nói với chị ấy.
” Em bày ra vở kịch này không phải 1 mũi tên trúng 2 con nhạn rồi hay sao.Vừa được làm ân nhân của anh vừa hạ ngục được 1 đối thủ”.
Chị ấy thấy anh không còn nói nhẹ nhàng, ấm áp như trước nữa mà thay vào đó là giọng điệu lạnh lùng, xa cách.
Chị ấy vỗi vã quỳ xuống dưới chân anh.Chị ấy cố gắng van xin anh.
“Đáng tiếc ra kế hoạch của em đã thất bại.Em làm anh quá thất vọng rồi”
Anh bỏ đi khỏi nhà chị ấy.Phương Yên đuổi theo cố tình vấp ngã.Chị ấy nghĩ anh sẽ niệm tình chị ấy và anh yêu nhau trong thời gian qua mà đỡ dậy.
Anh cũng chỉ quay lại nói một câu sau đó rời đi.Anh như thể đoán được ý đồ của chị ấy vậy.
“Đi đứng cho cẩn thận.Đừng để bị thương”.
Anh vừa rời đi thì chị ấy đã thay đổi khuôn mặt.Chị ta không còn là dáng vẻ yếu đuối, thuần khiết nữa.
Phương Yên ngồi đó nhếch mép cười.Nếu đã không thể làm vẻ tốt bụng, nhẹ nhàng nữa thì thay đổi vậy.
Anh đi về nhà và bước nhanh lên phòng khoá cửa lại.Anh vẫn đang suy nghĩ về những chuyện mới xảy ra.
Anh không thể ngờ tới người mà anh luôn ghen ghét, khinh bỉ lại chính là người đã cứu anh.Còn người anh yêu thương, trân trọng lại là người tính kế, coi anh là quân cờ.