Thời gian trôi qua gần hai tuần hơn cả Lục Thuần Trạch và Lãnh Hàn Tử cải thiện qua từng ngày. Phải nói Lý Duật Hành rất biết cách chăm sóc bệnh nhân cứ cách một ngày sẽ đích thân đến kiểm tra tổng quát cho hai người họ.
Dù đã hồi phục không ít nhưng A Tuấn và Lý Duật Hành đã cam kết với nhau giấu nhẹm việc Diệp Băng bị bắt cóc. Với cá tính của hai người đó khi biết được tin động trời này chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên. Có khi lật tung cả thành phố Tây Hà chỉ để kiếm ra bằng được Diệp Băng.
Hôm nay, là ngày cuối cùng họ ở trong bệnh viện. Trước khi được xuất viện Lý Duật Hành còn tới kiểm tra tổng quát một lần nữa.
“Cảm ơn.” – Lãnh Hàn Tử nói.
Lý Duật Hành thu lại ống nghe, thích thú nhìn hắn. Chơi với nhau suốt bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên anh trông thấy hắn khách sáo như vậy. Kể từ lúc Lãnh Hàn Tử rơi vào nguy kịch nằm viện cho đến nay đã lâu rồi Lý Duật Hành không có ai để trêu chọc. Cái tính đó từ từ biến mất lúc nào chẳng hay tới.
Bây giờ, hắn khách sáo như vậy may ra cái tính thích đùa trước đây cũng theo đó quay trở lại.
“Cậu nói gì, có thể nói lại cho tôi nghe được không?” – Lý Duật Hành hỏi.
Hắn liếc xéo anh một cái, bình thản đáp ứng yêu cầu của anh: “Cảm ơn.”
Lý Duật Hành hài lòng cười lớn. Cũng coi như không uổng công anh đích thân chăm sóc hắn mấy ngày qua. Nhận được lại một lời cảm ơn từ chính miệng lão đại thành phố Tây Hà xem ra còn quý hơn ơn trạch của vua chúa.
“Diệp Băng, cô ta vẫn ổn chứ?” – Lãnh Hàn Tử đột nhiên hỏi.
Đang vui vẻ chưa gì hắn đã hỏi tới cô làm cho Lý Duật Hành bất giác cứng đơ vài giây. Anh cũng đã phòng ngừa trước việc hắn sẽ hỏi tới nhưng ai cũng biết hắn rất tinh mắt dù cho Lý Duật Hành có diễn tốt bao nhiêu vẫn sẽ không lọt qua được. Nếu đã không được thì chỉ còn nước anh đưa gánh nặng này sang cho thuộc hạ hắn hết sức hài lòng mà thôi.
Lý Duật Hành xoay lưng lại, tỏ ra có phần hơi tức giận: “Chuyện cô ta ở đâu sao mà tôi biết được. Chẳng phải thuộc hạ của cậu luôn bên cạnh chăm sóc cô ta hay sao? Có gì thì tới tìm A Tuấn cớ sao hỏi tôi làm chi?”
“Vậy A Tuấn đâu rồi?” – Lãnh Hàn Tử hỏi tiếp.
“Lão đại gọi em?”
A Tuấn thình lình xuất hiện đúng lúc giải vây cho Lý Duật Hành. Anh nhảy số nhanh quyết định rút lui khỏi đây nhanh nhất trước khi hắn hỏi tới Diệp Băng thêm một lần nữa. Lúc đó phanh phui sự thật rồi hắn nổi trận tam bành không thể tránh khỏi việc anh cũng bị liên lụy theo.
Nhưng số phận trớ trêu Lý Duật Hành còn chưa kịp đi thì hắn đã hỏi tới “A Tuấn, Diệp Băng cô ta vẫn ổn chứ?”
Đôi đồng tử của A Tuấn di chuyển qua lại hiểu rõ cậu đang rất bối rối. Nhưng dù gì người cũng đã tỉnh lại rồi giấu mãi cũng chẳng thể giấu được, có khi giờ này Diệp Băng đang phải chịu khổ với đám người bắt cóc kia.
“Lão đại, cô ta đã bị bắt cóc rồi…” – A Tuấn dè dặt nói.
Lãnh Hàn Tử trừng mắt, đứng bật dậy, hỏi lại lần nữa “Tôi hỏi lại một lần nữa Diệp Băng đâu rồi?”
“Là do em không chăm sóc cô ta tốt. Lúc anh vừa qua cơn nguy kịch vì có một số công việc nên em mới để cô ta về một mình. Nào ngờ có kẻ dám đột nhập vào trong biệt thự ngang nhiên bắt người.”
“Đã tìm ra được là do ai làm chưa?”
A Tuấn hơi cúi đầu “Tới hiện tại vẫn chưa tìm ra được. Manh mối cũng chỉ có vỏn vẹn đoạn clip ngắn của camera quay lại.”
Lãnh Hàn Tử nghe được tin liền nóng lòng. Hắn tự tay kiểm tra lại đoạn clip ngắn duoc camera thu lại trong phòng của Diệp Băng. Quả thật chẳng thể đoán được ra kẻ đó là ai.
“A Tuấn, cậu mau triệu tập mọi người lại đến những nơi Diệp Băng thường hay lui tới. Đặc biệt chú ý đến mấy bang phái khác xem coi có động tĩnh gì không.”
A Tuấn nhanh nhẹn phục tùng mệnh lệnh, truy tập rồi phân công từng nhóm người. Lãnh Hàn Tử sợ bản thân sẽ bỏ sót một chi tiết nào đó nên nhờ Lý Duật Hành cho kiểm tra qua camera ở bệnh viện vào ngày cuối cùng cô chưa bị bắt cóc.
Toàn cảnh của bệnh viện hiện lên từng khung trên màn hình lớn. Thời gian 10 giờ 36 phút Diệp Băng đứng trước cửa bệnh viện, bốn phút sau liền có một chiếc taxi chạy tới.
Theo biển số xe mờ mờ trên màn hình hắn chụp lại, gửi rồi kêu một tên thuộc hạ khác tìm ra tài xế của chiếc xe đó, cố gắng tra hỏi.
Xong xuôi hắn lại tiếp tục kiểm tra camera hết lần này đến lần khác. Bắt đầu từ ngày cô bị bắt cóc đến những ngày sau. Vào ngày 19 tháng 5 vào lúc gần 19 giờ tối một chiếc xe thắng gấp dừng ngay trước cửa bệnh viện, người trong xe chạy như điên vào bên trong.
“Là Diệp Băng.” – Hắn khẽ nói.
Trong bệnh viện có tổng cộng ba mươi sáu camera được bố trí ở mọi ngóc ngách. Hắn kiểm tra hết tất cả nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô ở đâu mặc cho trước đó rành rành hắn đã thấy cô chạy vào.
“Cậu có chắc đó chính là cô ta không?” – Lý Duật Hành hỏi.
Trên gương mặt của hắn thoáng do dự. Hai giây sau mới chắc nịch người xuất hiện với tình trạng hối hả đó chính là cô. Tuy Lãnh Hàn Tử chỉ biết Diệp Băng gần đây nhưng dáng người đó hắn không bao giờ có thể nhầm lẫn với người phụ nữ nào khác.
“Đã kiểm tra hết rồi sao vẫn không thấy?!”
Anh chợt nhớ ra gì đó bèn lao tới màn hình.
“Còn một chiếc camera nữa. Đây là camera ngay tại hành lang gần phòng làm việc của tôi thường ít ai đi tới nên tôi chỉ thiết lập cho một mình tôi giám sát.”
Lý Duật Hành vừa nói vừa thao tác trên bàn phím kết nối đến camera ngay tại hành lang.
Cuối cùng cũng tìm ra manh mối quan trọng. 7 giờ 05 phút cô ra khỏi thang máy, chạy tới phòng làm việc của Lý Duật Hành với tâm thế hoảng loạn. Chưa kịp tới nơi đã bị một gả đàn ông bắt lại, đánh ngất xỉu.
Lý Duật Hành bất ngờ khi xem những gì camera ngày hôm đó chiếu. Tối ngày hôm đó sau khi khám cho Lục Thuần Trạch xong anh đã ở trong phòng nghỉ ngơi, chuyện xảy ra gần như vậy anh lại chẳng hay biết tới.
Trong lúc Lý Duật Hành đang bất ngờ Lãnh Hàn Tử mới phát hiện ra được thêm một manh mối khác.
“Duật Hành, cậu xem đằng sau cổ của hắn có một hình xăm.”
Hắn nhắc mới làm anh chú ý tới “Hình tam giác?”
“Không phải hình tam giác mà là đỉnh của ngôi sao.”
Anh quay sang nhìn Lãnh Hàn Tử kinh ngạc “Cậu biết hình xăm đó?”
Hắn nở nụ cười, ánh mắt từ lo lắng dần chuyển sang đầy sự căm phẫn “Là Trình Tường đã bắt cô ta.”