Tất cả sẵn sàng lên vũ khí, từng nhóm người chia nhau ra thành nhiều hướng khác nhau lùng sục khắp mọi ngóc ngách của Mộng Lao, không dám lơ là bỏ sót một chỗ nào. Diệp Băng dẫn theo ba người khác đi theo mình hỗ trợ. Họ bắt đầu tiến gần tới khu vực bãi vàng kiểm tra một lần nữa trước khi sang chỗ khác. Thì mới chợt phát hiện ra phía bên dưới bãi đất đang phát ra một âm thanh kỳ lạ.
Tránh bức dây động rừng cô đưa ngón trỏ ngay trước miệng ra dấu hiệu im lặng với ba người kia. Im lặng lắng tai nghe lấy âm thanh nhỏ phía bên dưới Diệp Băng giật mình phát giác ra được đó là tiếng của một quả bom hẹn giờ. Trong đầu Diệp Băng tỉnh lặng vài giây để suy nghĩ sau đó cô liền ra dấu hiệu kêu họ rút lui.
Bọn họ tuy rất muốn xuống phía dưới bắt gọn đám người kia nhưng vẫn nghe theo sự chỉ đạo của Diệp Băng mà lui về.
Về tới nơi, cô tranh thủ đi tìm ngay thủ lĩnh của Mộng Lao để nói rõ tình hình hiện tại đang cấp bách đến nhường nào cho anh ta biết.
“Kỳ Bác, hiện bây giờ khắp trên dưới Mộng Lao đã bị cài bom, ở lại đây chỉ càng khiến cho mọi người thêm nguy hiểm mà thôi, lực lượng bên ta sẽ tổn thất nặng nề. Bây giờ, anh cùng Phục Hân di tản mọi người ra khỏi đây càng nhanh càng tốt nhưng đừng gây ra động tĩnh tránh để bọn chúng biết được.” – Tác phong nhanh nhẹn cô giơ tay lên cao triệu tập mọi người lại một chỗ, khẩn trương thông báo “Từ bây giờ, tôi sẽ giao quyền lại cho Kỳ Bác, mọi người phải nghe theo mọi sự sắp xếp của anh ta, mau chóng rời khỏi đây.”
Mọi người hiểu ra vấn đề rất nhanh, không dám lớn tiếng hồi đáp lại lời cô nói vì sợ bọn kia sẽ nghe thấy mà chỉ đưa tay lên trên trán ngầm tuân lệnh.
Kỳ Bác và Phục Hân bận bịu di chuyển từng đợt người trong âm thầm. Còn về phía Diệp Băng cô không đi theo cùng với mọi người mà cả gan làm liều một mình chạy sâu vào trong Mộng Lao tìm kiếm con người phản bội kia. Tức giận đan xen cảm giác bất an sinh sôi nảy nở trong lòng cô không ngừng. Chạy điên cuồng cô bỗng dừng lại gấp, nét mặt căng thẳng nhìn về phía trước.
“Lục Thuần Trạch!” – Cô nhẹ giọng gọi tên anh.
Anh đứng ngay trước mặt cô nhưng chẳng nói lời nào để giải thích cho mọi việc của hiện tại. Có lẽ anh cũng biết dù có giải thích hay dù có nói ra sự thật thì mọi chuyện cũng đã không còn quay trở lại được như trước đây nữa.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng cả hai chỉ đứng nhìn đối phương, một từ cũng không dám nói ra chỉ vì sợ cảm xúc tận đáy lòng sẽ bộc phát dữ dội. Cho đến khi có một người chạy tới, cắt đứt mạch tình hình khó coi giữa hai người.
“Lục Thuần Trạch, hành tung của chúng ta bị phát hiện rồi…”
Tên đó từ phía bên ngoài lao tới thông báo cho Lục Thuần Trạch biết tình hình đang diễn ra, giữa chừng thì trông thấy cô. Hai bên chạm mặt nhau, cùng một nhịp lôi súng trong người ra chĩa vào đối phương.
“Không được bắn.” – Lục Thuần Trạch ngay lập tức gằn giọng lên tiếng cảnh cáo.
“Tao phải giết cô ta nếu không mọi chuyện trước nay mày làm sẽ thất bại hết.”
Tên đó nói như vậy nhưng hành động thì hoàn toàn trái ngược. Nếu như một người thật sự muốn giết một ai thì ngay sau khi nói câu đó xong đã tự nổ súng rồi nhưng tên này vẫn không làm gì cô hết, cho thấy một điều Lục Thuần Trạch đang đứng trước mặt cô thật sự có sức ảnh hưởng rất lớn.
“Cứ để cô ta cho tao, mày đi thông báo cho mấy đứa kia biết đi!” – Lục Thuần Trạch không muốn làm mất mặt đồng bọn của mình chỉ nói một câu coi như đuổi khéo.
Mặc dù tên đó không muốn rời đi nhưng Lục Thuần Trạch đã lên tiếng nói như vậy tên đó cũng không dám ở lại quá lâu.
Ngay sau khi tên đó vừa đi khỏi Diệp Băng cười như không cười, chua xót nói: “Hoá ra sự thật vẫn mãi là sự thật.”
“Cô đi đi.”
Diệp Băng nhìn thẳng vào trong mắt anh, thật khó để hiểu bây giờ anh đang suy tính điều gì trong đầu.
“Đi?”
“Chỉ ít phút nữa thôi nơi này sẽ nổ tung. Tôi không muốn cô phải bỏ mạng ở đây.” – Lục Thuần Trạch thản nhiên nói mà không cảm thấy ngượng mồm một chút nào.
Đôi môi hồng khẽ nhếch lên “Thứ lỗi tôi còn phải bắt anh về để tra hỏi.”
Vừa dứt lời, cô như bay phóng tới phía Lục Thuần Trạch tung hết sức vào những đòn đánh trực diện. Anh dễ dàng đỡ được tất cả, còn một tay khoá chặt cả người cô lại khiến cho cô rời vào thế bị động.
“Không phải cô muốn biết sự thật giữa tôi và Lãnh Hàn Tử hay sao? Đã vậy cô phải sống để biết được tất cả chứ. Cô chết rồi ai là người sẽ bảo vệ hắn đây? Cô đành lòng nhìn hắn chết trong tay tôi à?”
Những lời nói khích này thật sự có hiệu quả với Diệp Băng, cô bắt đầu tung hết sức vùng vẫy để thoát ra “Tên khốn.”
Anh quăng cô sang một bên, lạnh lùng nói: “Đây chỉ mới là khởi đầu thôi, còn nhiều trò vui tôi dành tặng cho các người lắm.”
“Chỉ còn ít phút nữa nơi này sẽ như Phong Dạ Hắc ngày đó nổ tung không còn một cái gì hết. Tôi khuyên cô tốt nhất hãy mau đi đi.”
Diệp Băng chống tay xuống đất, từ từ đứng dậy.
“Chỉ cần tôi còn sống tôi chắc chắn sẽ không bao giờ để anh duoc yên ổn.”
Ngay lập tức Diệp Băng cắn răng ngoảnh đầu chạy khỏi đó.
“Mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn chúng ta thôi cô mau vào trong xe đi.” – Kỳ Bác đứng ở cửa xe lớn tiếng nói.
“Đi thôi, nơi này khắp phát nổ rồi.” – Cô chui tọt vào trong xe, Kỳ Bác cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi cánh cửa sắt của Mộng Lao. Kỳ Bác đạp chân ga muốn nhanh chóng thoát khỏi đây. Chỉ ít phút sau khi họ rời đi Mộng Lao đã xảy ra một vụ nổ lớn, khiến cho mặt đất chấn động dữ dội.
Lãnh Hàn Tử huy động lực lượng tinh nhuệ tiến vào Mộng Lao dập tắt lửa. Sau đó, hắn lo lắng cho an nguy của cô bèn một mình lái xe tới để kiếm cô. May sao dọc đường đi hắn nhìn thấy cô đứng cùng với Kỳ Bác ở trên đường.
“Diệp Băng, em làm tôi lo quá.” – Hắn thắng xe gấp, lo lắng chạy tới bên cạnh cô.
“Tôi không sao.” – Cô vừa cười vừa nói để cho hắn bình tĩnh trở lại.
Kỳ Bác thấy hắn tới nên đành giao lại Diệp Băng cho hắn: “Lão đại, em phải đi tới Mộng Lao phụ giúp mọi người dập lửa. Em xin đi trước.”
Có sự cho phép của Lãnh Hàn Tử anh ta mới lái xe chạy ngược lại tới Mộng Lao. Sau đó, hắn lái xe chở cô tới trụ sở để cùng với mọi người bàn tính việc vừa xảy ra.