Mùa xuân năm nay của thành phố Lương đến muộn hơn năm ngoái rất nhiều. Sau vài trận tuyết đầu xuân, nhiệt độ vẫn lạnh giá.
Giao mùa đông – xuân, mực nước sông Trường Giang hạ thấp, để lộ từng bãi bùn ở lòng sông. Cỏ trên bờ sông xanh lơ thơ, chỗ có chỗ không.
Trong nội thành, ngô đồng và liễu vẫn chưa chịu đâm chồi, cành cây trơ trụi, vương lại hơi thở cuối cùng của mùa đông.
Xế chiều thứ Sáu, Lý Toản dự định năm rưỡi tan làm, cuối tuần này anh không phải trực nên định về thành phố Giang thăm gia đình. Song 5 giờ 20 phút lại nhận được điện thoại nói rằng trong trung tâm thương mại đường Bạch Khê có người bỏ lại một vật phẩm khả nghi, còn nói với nhân viên bán hàng đó là bom. Nhân viên bán hàng sợ hãi, vội vàng cảnh sát.
Lý Toản và các đồng nghiệp di chuyển khẩn cấp đến hiện trường. Đến khi họ căng dây phong tỏa trung tâm thương mại, lính cứu hỏa, cảnh sát điều tra hình sự và phòng chống bom mìn đã có mặt đông đủ.
Nhóm cảnh sát hình sự và lính cứu hỏa nhanh chóng đi đến một thùng rác ở thang cuốn trên tầng hai. Lý Toản không đi theo, chỉ đứng ở thang cuốn tầng một nhìn từ đằng xa. Anh cảnh sát Tiểu Giáp đẩy anh từ phía sau, nhướng mày chỉ lên tầng hai, rủ rê: “Lên đó xem sao!”
Lý Toản gãi cổ, chậm rãi đi lên thang cuốn.
Đến tầng hai, mấy đồng chí cảnh sát đứng cách thùng rác kia vài mét, đang bàn bạc đối sách. Lý Toản nhìn thoáng qua, một túi nylon màu đen đặt trong thùng rác, bên trong có một vật hình lập phương.
Đoạn phim giám sát trong trung tâm thương mại nhanh chóng được gửi đến điện thoại của cảnh sát hình sự. Trong đoạn phim thấy rõ cảnh tượng một người đàn ông đeo khẩu trang đen ném túi nylon vào thùng rác rồi nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại.
Tiểu Giáp huých cánh tay Lý Toản, “Anh thấy thế nào?”
“Chắc là giả.” Lý Toản đáp nhẹ tênh.
Giọng anh không lớn, nhưng mấy cảnh sát hình sự đều nghe thấy, quay đầu lại, sắc mặt có chút không vui. Có lẽ họ đều cho rằng anh chỉ là một nhân viên hỗ trợ bộp chộp nói leo.
Còn nhân viên phòng chống bom mìn đã trang bị đầy đủ, đội mũ an toàn và mặc đồ bảo hộ, xách thùng dụng cụ đi đến.
Tiểu Giáp nhỏ giọng hỏi Lý Toản: “Này, trước kia anh là…”
“Tất cả im lặng!” Một anh cảnh sát hình sự lớn tiếng quát.
Cả hiện trường yên lặng như tờ, Tiểu Giáp rụt cổ lại.
Lý Toản không nói lời nào, thản nhiên nhìn nhân viên phòng chống bom mìn đi đến bên cạnh thùng rác, xách túi nylon màu đen ra ngoài. Anh nghĩ, nếu là anh, trước tiên anh sẽ không động đến chiếc túi kia, mà cắt bỏ túi xem xét kỹ tình huống bên trong rồi mới xử lý tiếp.
Nghĩ đến đây, tai anh đau âm ỉ, như một trang giấy từ từ bị xé rách. Tiếp theo, đầu anh đau như muốn nứt ra, bên tai lại bắt đầu nổ vang không ngừng.
Lý Toản quay người đưa tay lên trán, im lặng xoa bóp thật mạnh, cố gắng khống chế cơn đau. Đúng lúc này lấy có người nắm lấy tay anh, Tiểu Giáp lôi anh đi.
Rời khỏi trung tâm thương mại, gió lạnh thổi đến. Lý Toàn tỉnh táo lại một chút. Dù đầu vẫn ong ong, nhưng tai không ù nữa.
“Anh không sao chứ?” Tiếu Giáp lo lắng.
“Không sao.”
Tiểu Giáp bảo anh vào xe nghỉ ngơi một lát, Lý Toản vừa định đi qua thì nghe thấy người bên cạnh nói: “Phóng viên đài truyền hình thành phố Lương đến rồi.”
Anh quay đầu thoáng nhìn, nghĩ ngợi chốc lát, không kìm lòng được lại đi vào trung tâm thương mại.
Khi anh trở vào, nhân viên phòng chống bom mìn đã cởi bộ đồ bảo hộ thật dày, đồ trong thùng rác đã được mở ra, là một thùng nhựa đựng vài bình dầu hỏa, ngay cả kíp nổ cũng không có, châm lửa còn không châm được, đừng nói là nổ.
Thứ gọi là “bom” chẳng qua là bom giả, đúng là tự mình dọa mình, sợ bóng sợ gió một phen.
Một phóng viên nữ tiến hành tường thuật bên cạnh hiện trường, không phải Tống Nhiễm.
Lý Toản nghĩ, với địa vị của cô hiện giờ, mấy tin tức lặt vặt cỡ này chắc hẳn không cần đến cô đi săn. Anh cười nhạt, quay người định đi thì lại bị anh cảnh sát hình sự vừa rồi gọi lại: “Này đồng chí!”
“Có chuyện gì?” Lý Toản quay lại.
Giọng nói của đối phương đã thân thiện hơn nhiều, “Sao khi nãy anh biết đây là giả?”
“Bản thân quả bom không thể nổ được, phải cần có sự tác động. Ngoại trừ trực tiếp châm lửa thì còn gián tiếp trang bị kíp nổ. Xét từ tư thế kẻ tình nghi ném “quả bom”, có thể loại bỏ khả năng vật phẩm có thiết bị cảm ứng thăng bằng. Trên tay hắn không có bất cứ vật gì khác, sau khi sơ tán người cũng không phát nổ, có thể loại bỏ yếu tố điều khiển từ xa. Hắn giả bộ chạy trốn, nhưng sau khi đặt bom nửa giờ vẫn không nổ, rõ ràng cũng không có đồng hồ đếm giờ. Ngoài ra, tôi đề nghị anh lính phòng chống bom mìn kia, lần sau cắt bỏ túi nylon trước rồi hãy di chuyển quả bom.”
Anh cảnh sát hình sự ngạc nhiên. Lý Toản khẽ gật đầu xem như chào hỏi rồi đi xuống dưới tầng.
Tiểu Giáp đuổi theo khen: “Ôi A Toản, trước kia anh làm nhiệm vụ giống cảnh sát phòng chống bom mìn kia sao? Đúng là người của quân đội vẫn xuất sắc hơn.”
Lý Toản định nói: Ở trước mặt tôi, anh ta chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi. Tuy nhiên lời đến bờ môi lại không thốt ra.
***
Lúc nghỉ trưa, Tống Nhiễm đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý.
Tuần trước, bác sĩ phát hiện cô lén uống thêm thuốc, nên giảm lượng thuốc của cô lại. Kết quả của việc giảm thuốc thể hiện ra ngay, Tống Nhiệm ủ rũ cả ngày, buổi tối cũng không ngủ được. Người mỏi mệt, tâm trạng xuống dốc, cảm giác tiêu cực thi nhau kéo đến.
Cô không có cách nào, đành chạy đi tìm bác sĩ xin thuốc.
Bác sĩ Lương không chịu cho, huyên thuyên nói với cô thật lâu, ru cô ngủ thành công. Đến khi tỉnh dậy, cô cũng không lấy được nhiều thuốc hơn, còn bị bác sĩ tống ra khỏi phòng khám.
Buổi chiều sắp hết giờ làm, nhóm Tiểu Thu bàn tán rôm rả về tin tức mới săn được, kể trung tâm thương mại Bạch Khê có một vụ đặt bom khủng bố, không biết tên tâm thần nào lại đem giấu bom giả trong trung tâm.
Tống Nhiễm không để ý, trở về chỗ ngồi bật máy tính lên. Máy tính khởi động hồi lâu, Tiểu Hạ mới lẻn qua, nhỏ giọng tám chuyện: “Này, hôm nay tôi gặp bạn trai cũ của Thẩm Bội đấy.”
Đầu óc Tông Nhiễm tư duy mất một lúc mới hiểu được bạn trai cũ kia là ai, vốn định giải thích nhưng cô lại không có tư cách, đành hỏi: “Sao lại gặp?”
“Trong trung tâm Bạch Khê đấy. Kỳ lạ quá, sao anh ấy lại trở thành nhân viên hỗ trợ cảnh sát nhỉ?”
Tống Nhiễm cũng không thể giải thích, bèn lấp liếm: “Có thể do cân nhắc đến cường độ công việc và an toàn thôi.”
“Vậy cũng phải. Làm chuyên gia gỡ bom gì đó nghe thì oai, suy cho cùng vẫn hết sức nguy hiểm… Có điều, tôi đoán vì anh ấy chuyển sang làm nhân viên hỗ trợ cảnh sát nên Thẩm Bội mới khinh thường anh ấy.”
“Nhân viên hỗ trợ cảnh sát thì sao?” Tống Nhiễm cau mày, “Thẩm Bội nói với cô vậy hả?”
“Không có. Tôi đoán thôi, nếu không sao một người đàn ông tốt như vậy lại trở thành bạn trai cũ?”
“Vậy lỡ như anh ấy không ưng Thẩm Bội thì sao?”
“Thẩm Bội có gia cảnh khá giả, lại xinh đẹp, có gì để anh ấy không ưng? Không chia tay còn có thể bám váy tìm một chức vụ tốt, cần gì làm nhân viên hỗ trợ cảnh sát chứ?”
Tống Nhiễm bỗng nhiên không muốn nói chuyện với Tiểu Hà nữa, quay đầu đi, rê chuột mở hộp thư ra. Tiểu Hạ thấy thế bèn quay về làm việc.
Hộp thư công việc của Tống Nhiễm được để công khai, dùng để thu thập tài liệu tin tức. Thế nhưng, quá nửa số thư gửi đến mỗi ngày không hề liên quan đến công việc, hoặc là người nghe danh tìm đến bày tỏ lòng mến mộ, hoặc là chỉ trích cô.
Còn về phần công việc, thì có rất nhiều thư dở hơi, ví dụ như chồng đối phương ngoại tình, mong cô đăng bài về kẻ thứ ba; bị cảnh sát giao thông phạt, muốn cô đi điều tra; trong nhà gặp trộm, cảnh sát không bắt được…
Trước đó, Tống Nhiễm có hồi âm cho người phụ nữ có chồng ngoại tình kia, bảo cô ta tự giải quyết chuyện gia đình, cô không thể nào đưa tin này được. Không ngờ người phụ nữ kia lại hỏi: “Cô mặc kệ chuyện này, lẽ nào cô cũng là kẻ thứ ba hay sao?”
Trả lời người bị trộm, bảo kiên nhẫn chờ cảnh sát truy tìm thì nhận được phản hồi: “Cũng phải, chỉ có những vụ chiến tranh chết người mới có thể được cô để ý đến thôi, mấy người dân đen như chúng tôi sao dám nhọc công cô quan tâm.”
Đọc xong bức thư, Tống Nhiếm có chút nghẹn lời.
Lúc này, hộp thư lại báo có một thư mới, người gửi tên Vương Hàn, là học sinh trường Trung học Thực nghiệm Bạch Khê. Vương Hàn nói khi nãy có một nam sinh tên Chu Á Nam do không chịu nổi việc bị giáo viên mắng nhiếc và đánh đập trường kỳ nên đã nhảy lầu tự sát. Hiện giờ cảnh sát đã phong tỏa trường học và tin tức.
Trực giác của Tổng Nhiễm mách bảo chuyện này không đơn giản, lập tức gọi điện cho Vương Hàn tìm hiểu tình hình.
Nam sinh Vương Hàn lí nhí kể lại mọi chuyện, tuy cảm xúc vô cùng hỗn loạn, logic lung tung, nhưng nội dung cậu ấy kể về cơ bản thống nhất với nội dung trong thư, sự kiện rất rõ ràng.
Cậu ấy khẩn cầu: “Phóng viên Tống, xin cô hãy tới đây xem một chuyến, nếu không sự thật có thể vĩnh viễn bị chôn vùi.”
Sau khi buông điện thoại xuống Tống Nhiễm tra tìm tin tức nội bộ. Vương Hàn nói, Chu Á Nam nhảy lầu vào mười lăm phút trước, vậy mà trong tin tức nội bộ không hề có bất cứ manh mối do tay trong hoặc quần chúng nào cung cấp, quả thực quái lạ.
Tống Nhiễm suy nghĩ giây lát, đeo balo, đứng dậy ra cửa.
***
Trường trung học khá gần đài truyền hình, chỉ cách một con phố. Bởi vì không nằm trên trục đường chính nên dù đến giờ tan học, đường phố vẫn vô cùng yên tĩnh. Hàng cây hai bên đường tiêu điều, khô héo.
Trước cổng trường quả nhiên có vài xe cảnh sát và xe cứu thương đang đỗ, căng dây phong tỏa. Tống Nhiễm đưa thẻ phóng viên muốn đi vào, lại bị cảnh sát ngăn cản: “Xin lỗi, cấp trên có lệnh không cho phép phóng viên vào đưa tin.”
Tống Nhiễm thắc mắc: “Tại sao? Không được điều tra sự thật à?”
“Chờ cảnh sát điều tra rõ ràng, tự khắc sẽ công bố sự thật. Đến lúc đó hoan nghênh cô đến đây tham gia họp báo.”
Tống Nhiễm lại càng cảm thấy không đúng, dù vậy cô không tranh cãi, lùi sang một bên quan sát địa hình, thấy bên cạnh trường học có một khu chung cư cao sáu tầng. Cô nghĩ ngợi chốc lát rồi chui vào tòa nhà.
Sống ở tầng sáu là một người phụ nữ trung niên, ban đầu bà ấy không chịu cho Tống Nhiệm mượn cửa sổ trong nhà. Tống Nhiễm bảo sẽ gửi tiền phí cung cấp manh mối, bà ấy mới cho cô vào.
Tống Nhiễm đi đến ban công phòng ngủ, vừa hay có thể quan sát rõ dãy lớp học và khoảng đất trống trước tòa nhà. Thi thể học sinh nhảy lầu kia vẫn nằm ở đó, đang đắp vải trắng, trên nền đất toàn là máu.
Cảnh sát đang điều tra, tìm bằng chứng ở gần thi thể và trên mái nhà.
Cô đang quay phim chụp ảnh thì phía sau vang lên tiếng ồn ào. Hai cảnh sát đi vào, sắc mặt nghiêm túc và lạnh lùng, một người chỉ tay bảo: “Xóa những thứ cô vừa chụp đi.”
Tống Nhiễm ôm chặt máy ảnh, “Tại sao? Điều luật nào quy định?”
Người còn lại quát tháo: “Bảo cô xóa thì xóa đi, đâu ra mà lắm lời vậy!”
Tống Nhiễm cắn môi, mặt đỏ gay.
Người kia cũng căm giận nói: “Đám phóng viên bọn cô suốt ngày viết bậy viết bạ, hạ thấp lòng tin của dân chúng đối với chính phủ.”
Tống Nhiễm gằn giọng phản bác: “Lòng tin của dân chúng là dựa trên việc khôi phục sự thật, không phải che giấu và lừa dối.”
Đối phương lười đôi co với cô, “Tự cô xóa hay là để tôi xóa?”
Tống Nhiễm không chịu giao máy ảnh, đối phương lân tức xông đến giật.
Tống Nhiễm vùng vẫy đẩy đối phương ra, muốn chạy đi. lại bị người phía sau cản chân, tức khắc ngã nhào xuống sàn. máy ảnh lăn lông lốc nện vào chân một người khác từ ngoài chạy đến.
Người nọ khom lưng định nhặt lên, Tống Nhiễm lập tức bò dậy gạt tay đối phương ra, giật lấy máy ảnh ôm khư khư trong lòng.
“Phóng viên Tống?”
Một giọng nói vang lên trên đầu cô, Tống Nhiễm hoảng hốt ngẩng lên, là Lý Toản. Anh ngạc nhiên dìu cô dậy, “Chuyện này là sao?”
“Sếp Lý…” Tống Nhiễm vừa thấy anh liền nức nở, không kiềm chế được nắm chặt tay áo anh, cuống quýt trốn sau người anh.
Hai cảnh sát kia đi đến, “Hai người biết nhau à? Vậy thì tốt, anh bảo cô ấy xóa ảnh đi. Cấp trên ra lệnh, rất khó xử.”
Lý Toản quay lại nhìn người phía sau.
Mắt Tống Nhiễm đỏ hoe, níu lấy khuỷu tay anh, sẵng giọng: “Tôi không xóa!”
Lý Toản đành nhìn hai viên cảnh sát, giải thích: “Cô ấy là phóng viên, có quyền quay phim, chụp ảnh. Cưỡng chế xóa như vậy, lỡ ngày mai có tin thời sự nhân viên công vụ lạm dụng quyền hạn thì không hay cho lắm, đúng không?”
Cảnh sát Tiểu Ất bực bội: “Cấp trên đã có lệnh, đợi điều tra rõ sự việc sẽ cho phóng viên đưa tin. Lúc trước xảy ra quá nhiều vụ phóng viên viết bậy bạ dẫn đến khó kiểm soát được quan điểm và thái độ của quần chúng. Chúng tôi cũng có cái lý của mình.”
“Cô ấy sẽ không viết bậy.” Lý Toản bảo đảm: “Tôi quen phóng viên này, cô ấy không giống với người khác.”
Hai người này bình thường khá thân với Lý Toản, nên vuốt mặt đành nể mũi: “Vậy anh nói với cô ấy đi. Nếu không, có chuyện gì xảy ra, tôi và anh đều phải chịu trách nhiệm.”
“Được.”
***
Lý Toản xin lỗi đã làm phiền hộ gia đình sống ở tầng sáu rồi đóng cửa lại, Tống Nhiễm đứng trong hành lang, cúi đầu im thin thit.
“Cô có bị thương không?”
Có lắc đầu, giơ tay cho anh xem, “Chỉ bị xước da một chút thôi.”
Bên rìa lòng bàn tay có hẳn một vệt đỏ lớn, trầy da rướm máu. Lý Toản liếc nhìn rồi cúi đầu lấy trong túi ra một miếng băng gạc cá nhân.
“Đưa tay đây.”
Cô im lặng đưa tay đến, anh xé băng cá nhân dán lên cho cô. Bàn tay con gái vừa mịn vừa mềm, nắm vào như muốn tan ra vậy. Anh vừa dán vừa âm thầm quan sát vẻ mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt, vành mắt hoen đỏ, môi nhẹ mím, chóp mũi cũng ửng đỏ, cánh mũi khẽ mấp máy. Anh biết, cô vừa phải chịu ấm ức rồi.
Lý Toản dịu giọng khuyên: “Hai đồng nghiệp kia của tôi người tốt, có thể do làm việc hơi nóng tính, cô đừng để bụng.”
Tống Nhiễm lặng im, vẻ mặt rõ ràng cho thấy đã để bụng rồi.
Anh biết trong phút chốc có không thể dịu xuống được bèn hỏi sang việc khác: “Cô định viết như thế nào?”
“Chưa nghĩ ra.”
“Cứ đưa tin học sinh nhảy lầu là được, về phần nguyên nhân cái chết, trước khi cảnh sát có thông báo đừng dễ dàng kết luận. Đề tài học sinh và trẻ vị thành niên rất dễ gây nên sóng gió trong dư luận.”
Không biết Tống Nhiễm có nghe hay không, chỉ “Ừ” một tiếng.
Lý Toản quan sát cô chốc lát, phát hiện tâm trạng cô vẫn không ổn, định an ủi thêm vài câu thì lúc này dưới tầng có người gọi anh: “A Toản!”
Anh phải đi xuống làm nhiệm vụ, mà trong lòng vẫn không quá yên tâm, “Tôi xuống trước đây.”
“Ừ.”
Đi được vài bậc thang, anh lại quay đầu dặn: “Trên đường chú ý an toàn.”
“Được.”
Tiếng bước chân của Lý Toản nhanh chóng mất hút ở hành lang. Tống Nhiễm nâng máy ảnh lên, thấy thân máy bị nứt một khe nhỏ.
Cô vừa mới ra khỏi khu chung cư, Tiểu Thu đã gọi điện đến, bảo trường Trung học Thực nghiệm xảy ra chuyện, lãnh đạo trong đài bảo cô điều tra ra sự thật. Tống Nhiễm lên mạng xem, đã có trang web tin tức công bố chuyện học sinh trường Trung học Thực nghiệm nhảy lầu.
Hoang đường nhất là, không ít tin tức vỉa hè tiết lộ học sinh nhảy lầu do bố mẹ gây áp lực quá lớn, bị trầm cảm lâu ngày, thành tích tháng này không tốt nên giọt nước tràn ly, cuối cùng nhảy lầu tự vẫn.
“Thi không tốt thì tự vẫn á? Người như vậy sống cũng vô ích, chết sớm cho rồi.”
“Bản thân không giỏi lại trách bố mẹ gây áp lực, bố mẹ cậu nuôi cậu mười bảy năm, thà nuôi lợn còn sướng hơn.”
“Tất cả những người tự vẫn đều đáng chết, không có gì đáng tiếc cả. Uổng phí sự quan tâm của mọi người.”
Tống Nhiễm thoát khỏi mạng xã hội, nhét điện thoại vào túi. Một cơn gió lạnh thổi qua, điện thoại cô đổ chuông, là Vương Hàn gọi đến.
Cậu ấy giận đến bật khóc trong điện thoại: “Tại sao họ lại nói A Nam như vậy được?”
Tống Nhiễm hẹn cậu ấy ở một quán cà phê vắng khách.
Giống như Tống Nhiễm tưởng tượng, Vương Hàn là cậu nam sinh nho nhã gầy guộc, nói chuyện rụt rè, không tự tin, là kiểu người sẽ chìm nghỉm giữa đám đông…
Mắt Vương Hàn sưng đỏ, trần thuật lại chuyện mình đã viết trong thư.
Tống Nhiễm hỏi đi hỏi lại các chi tiết, phát hiện cậu ấy biết khá tường tận những việc Chu Á Nam từng trải qua, câu trả lời vô cùng thống nhất và chân thật từ thời gian xảy ra tới diễn biến sự việc. Có mấy lần, cậu ấy kể đến chi tiết Chu Á Nam bị bắt nạt, còn ôm mặt gần như nghẹn họng, không nói tiếp được.
Tống Nhiễm thắc mắc: “Lúc thầy giáo đánh đập Chu Á Nam, em cũng có mặt sao?”
Vương Hàn ngẩng đầu run run kể: “Bởi vì thầy cũng đánh mắng em nữa. Thầy mắng bọn em ngu ngốc, còn bắt bọn em quỳ xuống nhận lỗi…”
Hóa ra, cậu ấy và Chu Á Nam đều là học sinh lớp 12-3, chu nhiệm là giáo viên xuất sắc Triệu Nguyên Lập. Do thành tích của hai người quá kém, mỗi lần thi đều kéo điểm số trung bình của cả lớp xuống, nên lúc nào cũng bị thầy Triệu mắng chửi, đánh đập.
Vương Hàn lau nước mắt, kéo tay áo lên cho cô xem: “Phóng viên Tống, em thật sự không nói dối.” Cánh tay cậu ấy có vết bầm rất lớn.
Tống Nhiễm kinh ngạc: “Đây là thầy đánh em à?”
“Nếu chị còn muốn xem, ngay eo em cũng có, là thầy đạp em va vào góc bàn.” Nước mắt cậu ấy tuôn dài, “Khi đó em đau tưởng sắp chết, thầy vẫn mắng sa sả, mắng em thì cũng thôi, thầy còn chửi bố mẹ em bằng những lời rất khó nghe… Chu Á Nam cũng bị như vậy.”
“Em có bằng chứng.” Vương Hàn đưa điện thoại di động cho cô xem, là cuộc đối thoại giữa Chu Á Nam và thầy Triệu qua WeChat.
Thầy Triệu: “Mày đừng đi học nữa, tao thấy mày là bực mình rồi.”
Á Nam: “Thầy, em xin thầy…”
Thầy Triệu: “Cả lớp mấy chục học sinh, sao mỗi mày học dốt? Không biết động não thì đi học làm gì, về tìm bố mẹ mày, hỏi bọn họ đã sinh ra mày như thế nào đi.”
Còn có một đoạn video call vài giây, hình ảnh rất hỗn loạn, có người bị đẩy ngã vào bàn, chắc hẳn trong lúc xô xát vô tình chạm vào điện thoại quay lại. Trong video có tiếng nam sinh kêu thảm thiết: “Đừng đánh em nữa!” Không phải giọng của Vương Hàn.
“Đó là Chu Á Nam, lúc trước cậu ấy gửi cho em. Trong điện thoại của cậu ấy cũng có video, nhất định cảnh sát sẽ xem được.”
Tống Nhiễm im lặng đưa cho cậu ấy một tờ khăn giấy. Vương Hàn nhận lấy lau nước mắt, bả vai sụp xuống, vừa hèn mọn vừa hổ thẹn, khóc nức nở.
“Em rất muốn chết, nhưng Á Nam lại chết trước, làm em sợ. Phóng viên Tống, ông ta là nhà giáo ưu tú, phía nhà trường sẽ không đời nào tin bọn em. Em đi kiện, trưởng phòng đào tạo còn mắng em gây chuyện. Xin chị hãy giúp đỡ bọn em. Từ năm ngoái lên lớp Mười hai đến bây giờ, A Nam thường xuyên bị bạo hành, cậu ấy bị ép chết, không phải như trên mạng đã nói.”
Tống Nhiễm hít sâu, “Em chuyển hết bằng chứng trong tay em cho chị trước đi.”
***
Tống Nhiễm từ biệt Vương Hàn ở cửa quán.
Sau khi Vương Hàn đi, cô đứng thẫn thờ trong bóng tối thật lâu, cho đến khi răng và vào nhau lập cập, chân run lấy bẩy. Cô nhìn thành phố Lương về đêm, chợt bừng tỉnh phát hiện hóa ra nơi này cũng là một chiến trường vô hình.
Cô quấn kín khăn quàng cổ đi về nhà, đủ mọi cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy lòng, không sao kìm nén được.
Tống Nhiễm gọi điện cho Tiểu Thu, bảo cô ấy tối nay đến nhà giúp cô sửa sang lại tài liệu viết bản thảo. Tiểu Thu cấp tốc chạy đến, giúp cô ghép hình ảnh và đoạn video vào bài.
Mười một giờ đêm, Tống Nhiễm viết xong bản thảo Một tiếng nói khác (Cuộc phỏng vấn học sinh trường Trung học Thực nghiệm Bạch Khê), đăng công khai trên tất cả các trang mạng xã hội.
Rốt cuộc cô đã biết khắc chế, không nói gì liên quan trực tiếp đến thầy giáo và học sinh đã chết, cũng không phát biểu bất cứ quan điểm chủ quan nào, chỉ sửa sang lại cuộc đối thoại của mình với học sinh Vương thành bài phỏng vấn, viết đúng sự thật khách quan, không hề thêm mắm dặm muối.
Trước khi đăng bài, trong đầu cô thoáng vụt qua ý nghĩ có nên nói với Lý Toản một tiếng hay không, nhưng rồi cô lại gạt đi.
Sau khi đăng bài, cô cũng không hề theo dõi tình hình tiếp theo, chỉ uống thuốc rồi đi ngủ.