Tống Nhiễm đỏ bừng cả mặt, vừa đi đến cửa nhà mình vừa xoa gò má vẫn còn nóng ran, định mở cửa ra thì chợt nhớ đến gì đó, vội chạy đến lan can nhìn xuống.
Lý Toản đã ra khỏi tòa nhà, đang đi về phía taxi.
Cô nhỏ giọng gọi: “A Toản.”
“Hả?” Anh ngẩng đầu lên.
“Anh về tới nhà nhớ báo cho em.”
“Được.” Anh tủm tỉm ngước nhìn.
***
Tống Nhiễm rửa mặt xong, chen chúc trên giường với Tống Ương, ôm điện thoại chờ tin nhắn. Chốc lát sau, điện thoại vang lên âm thanh thông báo, Lý Toản gửi tin đến: “Anh về đến nhà rồi, em ngủ sớm đi.”
Tống Nhiễm lập tức gửi lại: “Vâng ạ, anh ngủ ngon.”
“Em ngủ ngon.”
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm màn hình giây lát rồi cười tủm tỉm, buông điện thoại xuống ra chiều hết sức thỏa mãn. Tống Ương bên cạnh đánh hơi được điều kỳ lạ: “Có biến rồi đây. Không phải chị đang yêu chứ?”
“Không nói với em.” Tống Nhiễm trở mình, nghiêng người giả bộ ngủ, giây lát lại cười thầm trong bóng tối, khai thật: “Đúng vậy, chị đang yêu. Chị rất thích anh ấy, thích vô cùng.”
***
Tống Nhiễm rơi vào một giấc mơ dài. Trong cầu thang mờ tối,anh cúi đầu hôn cô, đôi môi mềm mại, hơi thở thơm tho. Hóa ra, mùi hương tỏa ra từ khuôn mặt tuấn tú kia lại dễ chịu đến vậy. Cô hé mắt lén nhìn anh, hàng mi dài của anh buông rủ, dáng vẻ nhắm mắt khiến tim cô loạn nhịp.
Cả đêm, Tống Nhiễm như ngủ trên một đám mây, thân thể cứ bồng bềnh. Khi tỉnh lại, tim cô đập thình thịch, mặt vừa đỏ vừa nóng. Cô ngẩn ngơ nằm trên giường một hồi, điện thoại chợt có tiếng thông báo. Lúc này Tống Nhiễm mới tỉnh táo lại, lấy điện thoại xem, quả nhiên là tin nhắn của Lý Toản.
“Em dậy chưa?”
“Dậy rồi.”
“Hôm nay định làm gì?”
“Chưa có dự định gì cả.”
“Có muốn đến thành phố Giang chơi không?”
Tống Nhiễm ngạc nhiên, lập tức trả lời: “Muốn chứ!”
“Chín giờ anh đến đón em.”
“Được.”
Tống Nhiễm rời giường, ông Tống Trí Thành và Tống Ương đang ăn sáng trong phòng khách, trên bàn có món bánh dày chiên giòn và bánh quẩy. Bình thường buổi sáng Tống Nhiễm khá kén ăn, những món dầu mỡ dễ làm cô bị ngấy, cô chỉ ăn hai chiếc bánh quẩy đã không ăn nổi nữa, bèn đi rửa mặt.
Bên ngoài vang tiếng ồn ào, bà Dương Tuệ Luân đi vào, theo sau là mấy công nhân sửa chữa nhà, bảo rằng muốn sửa lại phòng Tống Ương một chút. Tuy bà luôn không đồng ý chuyện Tống Ương quen với Lư Thao, nhưng cũng không cản được việc họ muốn kết hôn.
Nhìn khí thế của nhóm công nhân, Tống Nhiễm đoán ắt hẳn phòng sẽ sửa sang khá nhiều.
Tống Ương cau mày, “Còn chưa chọn ngày cưới, mẹ sửa sớm vậy làm gì? Sửa phòng rồi con ở đâu?”
“Con còn hỏi mẹ? Sao không trách Lư Thao không sớm mua nhà, con qua nhà nó ở đi.”
Tống Ương nổi cáu: “Con phục mẹ thật.”
Bà Dương Tuệ Luân cười nói: “Nhiễm Nhiễm, con dọn dẹp đồ đạc một chút, dì sợ mấy công nhân tay chân vụng về, làm hỏng hoặc làm mất đồ của con.”
“Dạ.” Tống Nhiễm nhanh chóng thu dọn đồ mình, kéo vali ra khỏi nhà.
Tám giờ rưỡi sáng, cô nhắn tin cho Lý Toản: “Hẹn ở ngõ Thanh Chi được không, em không ở bên chỗ Sở Văn thư lưu trữ nữa.”
Bên kia tức khắc nhắn lại: “Được.”
Tống Nhiễm trở về ngõ Thanh Chi, vừa sửa soạn xong đã nghe thấy tiếng mở cổng. Cô chạy đến cửa sổ xem, Lý Toản vừa đóng cổng lại, quay người ngẩng lên cười với cô.
Bên cạnh là nhành cây sơn chi đang đâm chồi, khuôn mặt anh vừa rạng rỡ vừa tuấn tú trong cảnh xuân.
Tống Nhiễm chạy xuống nhà thật nhanh, đến trước mặt anh, “Em vừa sửa soạn xong anh liền đến, khéo thật.”
Lý Toản vuốt ve mặt cô hết sức tự nhiên, “Chỉ ở một buổi tối đã dọn về rồi à?”
Cô hơi đỏ mặt, “Em gái em sắp cưới, trong nhà phải sửa chữa, không có chỗ ở.”
Lý Toản theo cô vào nhà, nghe vậy khá bất ngờ: “Em gái ruột hả?” Anh cho rằng cô là con một.
“Ừ, cùng cha khác mẹ.” Tống Nhiễm dứt khoát nói rõ một lần, “Mẹ em làm việc ở Bắc Kinh. Anh nhớ lần trước chúng ta gặp nhau ở sân bay không, lần đó em vừa đi thăm mẹ về.”
“À.” Anh gật đầu tỏ ý đã hiểu, vừa vào nhà ánh mắt đã nhìn sang nơi khác.
Tống Nhiễm nhạy cảm phát hiện ra: “Có phải cảm thấy rắc rối lắm không?”
Lý Toản đang mở cửa sổ, bối rối quay lại, “Việc gì?… À.” Anh dãn mày, “Chuyện này có gì mà rắc rối chứ.” Lại nhíu mày ra sức đẩy hàng rào sắt bên ngoài cửa sổ, sau đó lần lượt kiểm tra những khung cửa sổ khác.
Lúc này Tống Nhiễm mới phát hiện ra, anh đang kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ nhà cô có chắc chắn hay không, lòng chợt ấm áp, “Triệu Nguyên Lập bị trừng phạt như thế nào?”
“Đang chờ xét xử. Không làm giáo viên ở thành phố Lương được nữa đâu.”
“Ồ.” Cô xem đồng hồ, đã sắp chín giờ, “Chúng ta đi gì đến thành phố Giang?”
“Tàu cao tốc.” Lý Toản nhìn sang hỏi ý cô: “Em muốn đi về trong ngày, hay là mai về?”
Anh vốn chỉ thuận miệng hỏi, vậy mà tim Tống Nhiễm lại rộn rã khó hiểu, hỏi ngược lại: “Hôm nay đến thành phố Giang chủ yếu đi đâu chơi?”
“Dẫn em đi tham quan nơi anh sinh sống từ bé đến lớn, và thăm người nhà anh.”
“Ồ…” Cô thoáng chần chừ, “Đi về trong ngày… có gấp gáp quá không?”
“Có chút.”
“Ngày mai… anh có cần đi làm không?”
“Ngày mai là thứ Bảy.”
Tống Nhiễm nghĩ ngợi, lại dè dặt nói: “Nếu thời gian dư dả thì cứ đi rồi tính, dù sao vé tàu cao tốc dễ mua, dễ trả.”
“Được.” Lý Toản nhìn cô đăm đăm.
“Sao vậy?” Cô thắc mắc, không hề biết chỉ qua một cuộc đối thoại ngắn ngủi vừa rồi, mặt mình đã đỏ ửng lên.
Anh bước lên, kéo gần khoảng cách với cô, khẽ hỏi: “Nói chuyện với anh mà sao em đỏ mặt?”
Anh tựa vào tủ, hạ thấp người cho bằng chiều cao với Tống Nhiễm, sau đó kéo cô nhào vào lòng mình. Tư thế phóng khoáng này càng khiến cô xấu hổ.
“Có sao?” Tống Nhiễm sờ mặt mình.
Lý Toản lẳng lặng nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng. Tống Nhiễm e thẹn đánh nhẹ vào tay anh.
Thế là anh không kìm nén được nữa, dứt khoát giữ lấy gáy cô, cúi người trao cho cô một nụ hôn nồng cháy. Tống Nhiễm thoáng rên rỉ, đầu óc đê mê, thân thể râm ran từng hồi. Cô kiễng chân lên, vô thức ôm lấy cổ anh, ngậm lấy đôi môi mềm mại và ấm áp của anh.
Mãi cho đến một khắc, cô bỗng cảm nhận được nơi nào đó của anh chợt rộn rạo, như con thú nhỏ thức tỉnh. Cô giật mình, thân thể cứng đờ, Lý Toản cũng ngừng lại, sau đó từ từ buông cô ra.
Mặt Lý Toản phớt đỏ, môi mím lại, dịu dàng nhìn cô. Mắt cô long lanh, nhưng không lên tiếng.
Anh ngượng ngùng sờ mũi, lại đưa ngón cái mơn trớn bên dưới đôi môi đỏ mọng của cô, giơ tay vuốt lại mái tóc rối cho Tống Nhiễm, lúc này mới đứng thẳng người dậy, “Xuất phát thôi.”
***
Tàu cao tốc chạy từ thành phố Lương đến thành phố Giang mất hơn một tiếng. Cánh đồng hoa cải hai bên đường nở rộ, vàng ươm rực rỡ dưới bầu trời xanh vời vợi.
Tống Nhiễm ngắm nhìn cảnh sắc đầu xuân suốt dọc đường, tâm trạng vui phơi phới.
Trên đường đến nhà Lý Toản có đi ngang qua đoạn sôngTrường Giang chảy trong thành phố Giang, nước sông xanh lam trong vắt, cây cỏ xanh um tươi tốt mọc bên bờ.
Tống Nhiễm vui vẻ trông về phía xa, rồi đột nhiên quay đầu: “Anh nói đúng, hoa nghênh xuân ở sân nhà bố em sáng nay nở thật.”
“Vậy sao?” Lý Toản khoác tay lên vai cô, nghịch mái tóc đã dài quá vai của cô.
Tống Nhiễm nghĩ gì đó, lại đề nghị: “Lát nữa đi ngang cửa hàng hoa quả, chúng ta dừng lại mua một chút nhé.”
Lý Toản hiểu ý cô: “Không cần đâu, nhà anh không nhiều lễ nghĩa như vậy.”
“Vẫn cần mà. Dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà.” Cô lại hỏi: “Bố anh uống rượu không?”
“Không hút thuốc, không uống rượu.” Khóe môi Tống Nhiễm cong cong, “Hóa ra là di truyền.”
“Không cần mua đâu, thật đấy. Bố anh dễ tính lắm, gặp được em là vui rồi.” Lý Toản vừa nói vừa đưa tay vuốt mái tóc bị gió sông thổi rối tung cho cô.
Tống Nhiễm để mặc tay anh nghịch ngợm tóc mình, hỏi tiếp: “Vậy mẹ anh thì sao? Ôi tại anh hết, không chịu nói trước, hại em không chuẩn bị quà.”
“Mẹ anh mất rồi, cũng không cần mua.”
Tống Nhiễm sửng sốt.
Giọng anh thản nhiên: “Đã mất mười mấy năm rồi.”
Cô gật đầu, không hỏi nữa.
Nhà bố Lý Toản ở trong khu căn hộ dành cho nhân viên của tập đoàn kiến trúc xây dựng, bên ngoài có cửa hàng hoa quả. Tống Nhiễm chọn cả đống dâu, cherry, táo đỏ và cam nhập khẩu, đang định chọn tiếp thì bị Lý Toản ngăn lại: “Bố anh không phải Tôn Ngộ Không, ăn không hết nhiều hoa quả như vậy đâu.”
Lúc này Tống Nhiễm mới thôi.
Nhà ở đây được chia lô, mỗi tòa nhà cao sáu tầng, quy hoạch ngay ngắn thẳng thớm, đều là kiểu nhà có cửa sổ to, ban công rộng. Tống Nhiễm nhìn một vòng, cảm khái: “Quả nhiên là tập đoàn kiến trúc xây dựng, thiết kế chung cư cho nhân viên cũng hay ho.”
“Khu chung cư này xây từ hồi năm 90, anh sinh ra là đã ở đây rồi.”
“Năm 90 á? Trông mới lắm đấy.”
“Năm trước mới sơn lại bên ngoài.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, vừa băng qua vườn hoa khu chung cư liền thấy một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi đang chờ ở cổng.
Từ đằng xa Lý Toản đã nói to: “Bố chạy xuống đây làm gì, sợ con quên nhà à?”
Ông Lý Thanh Thần cười đôn hậu, “Bố xuống đây tản bộ, tình cờ thôi.”
Tống Nhiễm nhìn ông giây lát, kinh ngạc gọi: “Bác Lý?”
Ông Lý Thanh Thần cũng vui mừng, cười chào: “Cô Tống.”
Tống Nhiễm đỏ mặt, vội xua tay, “Bác gọi cháu là Nhiễm Nhiễm được rồi.”
Không khí vốn gượng gạo thoáng chốc bay biến, trái lại Lý Toản có chút khó hiểu. Thế là ông Lý Thanh Thần bèn kể lại chuyện năm ngoái từng làm chống ẩm cho nhà của Tống Nhiễm.
Lý Toản thoáng chau mày, nói với bố mình bằng tiếng địa phương: “Con biết ngay là bố giấu con làm việc mà, nói với bố nhiều lần rồi, đã về hưu thì đừng làm nữa.”
“Bố bận bịu quen rồi, rảnh rỗi đâm khó chịu. Bây giờ tập đoàn còn muốn mời bố về làm lại, trong nhà cũng nhàn hạ, bố định quay về làm nữa đấy.” Ông Lý hiền lành cười nói, nhận lấy túi hoa quả trong tay Lý Toản. Anh không cho ông xách, hai bố con giành nhau hồi lâu, cuối cùng túi hoa quả vẫn bị ông Lý cướp đi.
Tống Nhiễm đứng bên cạnh quan sát, thầm nghĩ hai bố con đúng là giống hệt nhau.
Nhà Lý Toản nằm ở tầng ba của tòa nhà có vị trí đẹp nhất trong khu. Đại khái có thể đoán được hồi ông Lý còn đi làm chắc chắn là nhân viên gương mẫu xuất sắc, nổi bật, nếu không cũng sẽ không nuôi dạy được đứa con trai như Lý Toản.
Căn hộ gồm ba phòng ngủ, một phòng khách và một phòng ăn, diện tích vuông vức, sáng sủa sạch sẽ, ngoài ban công trồng đủ loài hoa cỏ. Do gia đình ít người nên hai căn phòng hướng Nam làm phòng ngủ, căn hướng Bắc thì làm phòng đọc sách.
Tống Nhiễm vào nhà ngồi chốc lát đã tò mò chạy đến thăm thú phòng ngủ của Lý Toản. Bên trong được dọn dẹp gọn gàng, do anh thường xuyên không ở nhà nên căn phòng không hề có mùi hương của anh. Trên tường treo khá nhiều bằng khen, trên bàn sách còn có vài mô hình sưu tầm thời còn đi học.
Cô nhìn xung quanh, chăm chú xem từng bằng khen, quan sát từng mô hình. Lý Toản thong dong ngồi trên ghế, thích thú ngắm nhìn cô.
Tống Nhiễm “thị sát” xong, lại chạy đến phòng sách tham quan, anh đi theo sau.
Vừa bước vào phòng sách liền thấy đậm chất học thuật.
Ánh mắt Tống Nhiễm lướt trên kệ sách, ngoại trừ những tác phẩm danh tiếng trên thế giới, đa phần là sách liên quan đến Hóa học, Vật lý, mạch điện, chất hóa học… Ngạc nhiên nhất chính là, sách giáo khoa từ thời cấp Một đến cấp Ba cũng như giáo trình ở trường quân đội của Lý Toản đều được sắp xếp chỉnh tề trên kệ theo trình tự thời gian.
Tống Nhiễm tiện tay rút quyển Ngữ văn lớp Một ra xem, chữ viết xiêu vẹo của Lý Toản vẫn còn trên trang sách, trong sách âm nhạc thì có hình vẽ nguệch ngoạc người và xe be bé. Mở sách Hóa thời cấp Ba ra, phần lề trắng của trang sách ghi chi chít bài giảng, khi đó chữ của anh đã cứng cáp hơn.
Tống Nhiễm thán phục: “Anh giữ lại toàn bộ sách, hay thật.”
Lý Toản cười, “Là bố anh giữ, trước kia vừa đến hè là có người thu mua sách cũ, cô chú hang xóm đều mang sách ra bán, bố anh thì không. Bây giờ xem lại mới thấy đầy ý nghĩa.”
“Sách của em không có chỗ cất cẩn thận, đã sớm mục nát, nhất là sách Lịch sử thời cấp Hai…” Tống Nhiễm tiếc nuối, “Bố anh thương anh thật.”
“Phải. Bố là người thương anh nhất.”
Tống Nhiễm nghe thế, nghĩ ngợi lại kề đến nói nhỏ vào tai anh: “Em cũng sẽ thương anh.”
Lý Toản ngỡ ngàng nhìn cô. Tống Nhiễm cười tít mắt chạy ra ngoài. Ông Lý Thanh Thần gọi họ ra ăn trưa.
Chỉ có ba người, vậy mà thức ăn vô cùng thịnh soạn, nào là gà ác tiềm với kỷ tử và củ từ, cá rán, tép rang, cải ngồng xào tỏi, canh trứng muối dưa chuột… đều là những món hợp mùa.
Tống Nhiễm vừa ngồi xuống, ông Lý liền múc cho cô bát gà tiềm gồm cánh, đùi, mề và trứng non, vừa hay đều là phần cô thích ăn nhất. Bát của Lý Toản cũng giống như vậy.
“Ăn nhiều một chút.” Ông Lý ân cần bảo: “Đây là gà sáng nay bắt ở nhà bà nội A Toản, nuôi bằng thóc, gà thả vườn chính tông.”
“Cảm ơn bác.”
Tống Nhiễm nhiệt tình uống hết bát canh gà, lại ăn gần nửa con cá, chén sạch bát cơm to với tép rang và cải ngồng xào, còn ăn thêm nửa bát canh dưa chuột.
Lý Toản chậm rãi ăn, liếc mắt sang cô, “Lúc đầu không nhìn ra em ăn khỏe đến vậy, sau này sợ là không nuôi nổi rồi.”
Tống Nhiễm đang ăn đùi gà, nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn ăn, ánh mắt hoang mang, miệng còn dính mỡ. Một lúc sau mới hiểu ra anh nói gì, cô xấu hổ trừng mắt với anh.
Lý Toản cong môi, lại gắp vào bát cô miếng bong bóng cá.
Tống Nhiễm phụng phịu: “Không phải anh chê em ăn nhiều sao?”
Lý Toản buông đũa xuống, xoa gáy cô, “Anh sai rồi, được chưa?”
Tống Nhiễm đỏ mặt, chớp mắt lại thấy ông Lý đang cười, mặt càng đỏ gay.
Sau bữa cơm, Lý Toản nói một tiếng với bố mình rồi dẫn Tống Nhiễm đi dạo phố.
Thành phố Giang không lớn, tựa núi kề sông, đường phố đan xen, nhịp sống tấp nập, xô bồ. Đâu đâu cũng có quán tạp hóa, cửa hàng kinh doanh buôn bán, cây cối tươi tốt đương độ xuân sang. Hàng cây xanh hai bên đường xen lẫn vài cây lá đỏ không biết tên.
Lý Toản dẫn Tống Nhiễm đi men theo con phố ngoài cổng khu chung cư kéo dài tới đê sông ở cuối đường. Bên kia con đê, nước sông trong vắt như màu ngọc bích.
Sông Trường Giang đẹp nhất vào lúc giao mùa đông – xuân, đặc biệt là đầu xuân. Dòng sông như tấm lụa xanh biếc trải dài uốn lượn, gió nhẹ hiu hiu thổi sóng gợn lăn tăn. Qua mấy tháng nữa đến hè, nước lũ dâng lên, lúc đó con sông sẽ lẫn phù sa, nước sông đục ngầu, không còn đẹp nữa.
Gió xuân lả lướt qua mặt sông, làm lòng người thư thái.
Hôm nay Lý Toản mặc quần jeans và áo hoodie, trông trẻ trung nhanh nhẹn, không hề nhìn thấy vẻ nghiêm túc từng trải thường ngày. Tống Nhiễm vừa ngắm anh vừa thầm nghĩ, chắc chắn người khác không tưởng tượng được lúc anh gỡ bom, rút súng trong sắc bén cỡ nào đâu.
Đang nhìn ngắm, anh bỗng cảm nhận được ánh mắt cô, bèn quay đầu mỉm cười với cô. Ánh nắng soi lên hàng mi anh vàng óng, anh nheo mắt lại: “Em nhìn gì vậy?”
Cô cười lắc đầu: “Không có gì. Hồi bé anh có xuống sông bơi không?”
“Từng suýt chết đuối.”
“Ôi, tại sao vậy?”
“Mỗi lần đến hè, rất nhiều bố mẹ dẫn con đi tắm sông. Hồi đó anh còn quá nhỏ, cứ ôm phao quẫy đạp loạn xa, không cẩn thận làm tuột phao, tụt luôn xuống nước. Khi ấy dưới sông toàn là người, giống như lùa vịt, không ai để ý.”
“Sau đó thì sao?”
“May mà bố vẫn canh chừng anh, lập tức nhào xuống nước lôi anh lên.”
Tống Nhiễm nghĩ đến cảnh tượng kia, phì cười.
“Từ đó về sau ông không cho anh xuống sông chơi nữa.”
“Chỗ em vào hè cũng có rất nhiều đứa bé ra sông chơi, năm nào cũng có người chết đuối. Nhưng em sợ nước, không dám xuống, chỉ dám ngồi chơi trên tảng đá bên bờ.”
Bây giờ là mùa xuân, mực nước sông thấp, lộ ra ghềnh đá vụn đủ mọi màu sắc, toát lên vẻ đẹp mang hơi thở hoang sơ. Có vài đóa hoa nhỏ mọc từ khe đá, vươn cao thân ngắm nhìn bầu trời.
Hai người men theo ghềnh đá vụn đi xuống, bờ sông dốc đứng, Lý Toản đi đằng trước, hai tay cô nắm chặt tay anh, phút chốc cảm nhận được sức lực vững chãi từ anh.
Bên bờ sông có người thả câu, vài gia đình ngồi trên ghềnh ngắm cảnh ngày xuân, còn có đôi tình nhân đang chụp ảnh lưu niệm bên sông.
Thấy Tống Nhiễm cứ mải ngắm nhìn họ, Lý Toản hỏi: “Muốn chụp ảnh không?”
Tống Nhiễm nói nhỏ: “Em muốn chụp ảnh chung với anh.”
Thế là Lý Toản ôm cô vào lòng, giơ điện thoại lên. Tống Nhiễm tựa vào vai anh, nhoẻn miệng cười với ống kính, Lý Toản thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô trên màn hình, không nhịn đượcmỉm cười ấn vào nút chụp.
“Có cần tìm người chụp giúp không?”
“Không cần đâu.” Cô cực kỳ hài lòng với tấm ảnh này, với lại, cái cô quan tâm vốn không phải phong cảnh.
Hai người men theo con đê đi về, băng qua rừng cây mùa xuân, đến trường cấp Một Lý Toản học hồi trước.
Đúng giờ ra chơi, cả nhóm học sinh cấp Một loắt choắt nhảy nhót trên sân trường. Tiếng trẻ con í ới giống như có cả trăm con vịt ùa xuống sông, nhưng không hề mang đến cảm giác om sòm mà lại vui tai, vui mắt đến lạ.
Tống Nhiễm nhoài người nhìn qua cổng trường, tưởng tượng ra cảnh mười mấy năm trước, cậu bé Lý Toản cũng là một trong những đứa trẻ nơi đây, nhảy thoăn thoắt trên bậc thềm với nhóm bạn.
Cô bỗng nhiên tò mò: “Nhà anh có ảnh hồi bé của anh không?”
“Có chứ, nhiều lắm.”
“Vậy lát nữa về cho em xem nhé.”
“Được.”
Cô vui vẻ bám lấy song sắt, bất ngờ chỉ vào một cậu bé chơi bắn bi với bạn học ở góc tường, “Em nghĩ anh hồi bé ắt hẳn giống cậu bé kia.”
“Tại sao?”
“Tại vì cậu bé ấy đáng yêu nhất.”
Lý Toản bật cười, đảo mắt tìm kiếm trong đám trẻ mũm mĩm, kháu khỉnh, chỉ vào một cô bé ngồi trên bậc thềm yên lặng đọc truyện tranh, “Vậy chắc chắn em sẽ là cô cô bé kia.”
“Ơ, vì sao?”
“Anh thấy cô bé ấy đặc biệt nhất, là kiểu con gái hồi bé anh thích.”
Tống Nhiễm che miệng cười, cầm điện thoại chụp ảnh cô bé ấy.
Không bao lâu, chuông vào học vang lên, lũ trẻ huyên náo chạy vào lớp. Tống Nhiễm nhìn khuôn mặt ngây thơ của chúng, nụ cười chợt nhạt dần, “Những đứa bé ở nước D không biết sống như thế nào.”
Lý Toản im lặng ôm cô, vuốt tóc cô rồi dẫn cô rời đi.
Ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, anh vẫy tay, “Đến đây, mua kẹo cho em.”
Tống Nhiễm dời sự chú ý sang quầy bánh kẹo muôn màu muôn sắc, toàn là những món ăn vặt thời bé. Cô mua vài gói kẹo sợi và kẹo dẻo QQ. Bóc gói kẹo ăn thử một miếng, hương vị chua chua ngọt ngọt tức thì lan tỏa trong khoang miệng.
Cô đưa một viên đưa cho anh, anh cúi đầu ngậm lấy, môi lướt qua ngón tay cô. Hơi thở cô loạn nhịp, nhưng lại thấy vô cùng tự nhiên.
Họ vừa ăn kẹo vừa đến trường cấp Ba của anh, đang vào giờ học, sân trường yên ắng, thi thoảng có tiếng đọc bài chầm chậm truyền ra từ lớp học. Trên sân thể dục có lớp đang học, mấy học sinh thi nhảy dây phía bên trong tường rào.
Tống Nhiễm đứng ngoài hàng rào xem họ nhảy, bỗng hỏi: “Hồi đi học chắc anh được nhiều bạn nữ thích lắm phải không?”
Lý Toản bình thản đáp: “Cũng bình thường.”
Cô quay đầu lườm anh, “Có nhận được thư tỏ tình không?”
Anh khẽ cười, “Có.”
“Khi ấy anh có thích cô gái nào không?”
Anh lắc đầu. Tống Nhiễm không hỏi nữa, tiếp tục xem nhảy dây.
Cô lẳng lặng nhìn, có lẽ đang tưởng tượng dáng vẻ Lý Toản thời niên thiếu đứng trên sân thể dục này, hoặc đang nhớ về hồi cấp Ba của mình. Lý Toản ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên huyệt thái dương cô, cùng cô quan sát nhóm học sinh cấp Ba kia.
Sợi dây vỗ vào mặt đất vang tiếng bôm bốp, bước chân nhảy bình bịch đều đặn, gió xuân thổi lay ngọn cây xào xạc, buổi chiều xuân mới đẹp làm sao!
Cô và anh cùng nhau dạo bước khắp thành phố nhỏ, qua con đường anh ngày ngày vẫn dạo bước, từ lúc còn bé cho tới năm nhất đại học, thấy được khu rừng anh bắt ve hồi bé, ăn món kẹo mạch nha thời trẻ con anh yêu thích. Cứ thế, buổi chiều này anh đã đưa cô đi qua tất cả những gì anh trải qua ở thành phố Giang, hiện diện trong từng bước ngoặt của cuộcđời anh.
Mãi đến khi mặt trời ngả về phía Tây, hai người mới về khu chung cư. Lúc này đang giờ tan tầm, gặp được không ít hàng xóm cũ, Lý Toản chào hỏi từng người một. Ai nấy đều cười hiền hòa, lại hiếu kỳ nhìn Tống Nhiễm, có điều không ai cần hỏi thăm quan hệ của hai người, vì mười ngón tay đan xen của Lý Toản và cô đã nói rõ tất cả.
Về đến nhà, ông Lý đã nấu xong bữa tối, hoa quả Tống Nhiễm mua cũng được rửa sạch gọt sẵn. Quanh đi quẩn lại, rốt cuộc đống hoa quả kia cũng vào bụng cô.
Ăn tối xong, ông Lý Thanh Thần hỏi Tống Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, mai có việc bận không cháu? Nếu không thì ở chơi thêm một ngày nhé.”
Ông Lý không hề biết quan hệ của họ đã tiến triển đến bước nào, chỉ vì thích Tống Nhiễm nên muốn giữ cô ở lại lâu thêm một chút. Tống Nhiễm nghĩ đến việc phải qua đêm ở đây, nhất thời đắn đo, chỉ cười bẽn lẽn không nói lời nào.
Lý Toản không tỏ rõ thái độ: “Để xem mai Tống Nhiễm có việc gì không đã ạ.”
Ông Lý: “Cũng được.”
Ông Lý thu dọn bát đũa, Lý Toản kéo Tống Nhiễm sang một bên: “Em đừng ngại từ chối. Nếu không muốn ở lại chơi thì giờ chúng ta bắt chuyến tàu đêm về cũng được.”
Tống Nhiễm thoáng chần chừ, khẽ nói: “Ngày mai em không có việc gì, ở lại chơi thêm một ngày cũng được.”