Cây Ô Liu Màu Trắng

Chương 45



Năm rưỡi chiều, mặt trời vẫn còn lơ lửng ở phía Tây, cây cối ngoài cửa sổ in bóng mờ mờ vào trong phòng. Căn phòng có vách tường rất dày, cửa sổ nhỏ, râm mát và ít nắng.

Hiện giờ là giữa tháng Mười hai, buổi tối nhiệt độ sẽ giảm đi đôi chút, không cần bật quạt điện.

Tống Nhiễm bôn ba cả ngày, vậy mà chẳng hề nghỉ ngơi. Một lần nữa quay lại đất nước này, cô quá nôn nóng, cấp thiết muốn ra ngoài đi dạo. Sửa soạn hành lý xong, cô lập tức đeo balo bước ra cửa.

Vừa mở cửa phòng, căn phòng đối diện cũng có người bước ra, là một người phụ nữ người châu Á khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, miệng ngậm thuốc lá. Hai người nhìn nhau, cười hòa nhã.

Tuy cô ấy là người châu Á, nhưng mày rậm mắt to, xương gò má cao, đường nét sắc sảo giống người Âu Mỹ. Cô ấy mặc áo phông trắng và quần jeans đơn giản, vóc dáng đẫy đà gợi cảm.

Căn cứ vào vẻ bề ngoài của đối phương, Tống Nhiễm đoán không phải người Hàn Quốc hay Nhật Bản, thế là bắt chuyện: “Cô là người Trung Quốc phải không?”

“Ồ.” Cô ấy lấy điếu thuốc ra, cười hỏi lại: “Cô mới đến à?”

“Đúng vậy. Mới đến hôm nay.” Gặp được đồng hương, mắt Tống Nhiễm sáng rực, “Cô làm ở đài truyền hình nào?”

Đối phương nhướng đôi mày, cười rộ: “Cô là phóng viên hả? Tôi là bác sĩ không biên giới, Bùi Tiêu Nam.”

“Vâng, tôi tên Tống Nhiễm, là phóng viên.”

Hai người cùng đi qua hành lang râm mát, xuống cầu thang.

Theo thói quen nghề nghiệp, Tống Nhiễm lơ đãng quan sát cô ấy. Bùi Tiêu Nam phả ra một làn khói mỏng, lại rít thêm vài hơi thuốc nữa mới dụi đầu lọc vào cát đất trên nắp thùng rác, ái ngại: “Dù sao cũng là bác sĩ, không nên để cô hít khói thuốc thụ động.”

Tống Nhiễm hòa nhã cười, “Không sao.”

Bùi Tiêu Nam vẫn xua tay gạt đi khói thuốc lượn lờ trong khoảng không, “Trông cô khá trẻ, làm phóng viên chiến trường đúng là phải cần gan dạ.”

“Cô cũng rất cừ khôi, đến đây làm bác sĩ.”

“Mức độ an toàn của bác sĩ cao hơn phóng viên một chút. Bên này không phải thịnh hành xếp hạng mức độ sao?” Bùi Tiêu Nam dí dỏm.

“Gì cơ?”

“Tình nguyện viên, hội Chữ thập đỏ, bác sĩ không biên giới, lính Gìn giữ hòa bình, phóng viên, lực lượng vũ trang Cook.”

Nghe đến năm chữ cuối, nụ cười trên môi Tống Nhiễm vụt tắt, “Cô biết nhiều về lực lượng vũ trang Cook không?”

“Biết một chút, từng gặp phải người bị thương. Họ là một đội đặc biệt chống lại tổ chức vũ trang cực đoan.”

“Vũ khí ở đâu ra?”

“Sau lưng họ có dân ái quốc hậu thuẫn, vô số người nước D chạy trốn ra nước ngoài, nhất là người có tiền, các tập đoàn tài chính đã cung cấp cho họ số lượng lớn vũ khí và tiền bạc. Chính phủ cũng rất ủng hộ, chia sẻ gần như hầu hết tin tức quân sự với họ. Hơn nữa, quân phản chính phủ cũng bắt tay với họ, không phải kẻ địch.”

Tống Nhiễm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: “Bệnh viện của các cô ở đâu?”

“Cô muốn phỏng vấn tôi à?” Bùi Tiêu Nam trêu đùa.

“Có được không?”

“Có gì mà không được? Tôi đang chán lắm đây. Cô muốn đến bệnh viện ngay bây giờ sao?”

“Bây giờ thì chưa, mặt trời còn chưa lặn, tôi định đi xem xét xung quanh. Cô cho tôi địa chỉ đi, lát nữa tôi đi tìm cô.”

“Được. Nhưng khó tìm đường lắm, trên đường không có biển báo giao thông.”

Tống Nhiễm cười, “Trước kia tôi từng ở đây mấy tháng nên khá rành đường.”

“Vậy thì được, ở bên chỗ Sở Phòng cháy chữa cháy cũ.”

“Được, cảm ơn.” Tống Nhiễm đề xuất: “Tôi đang định lái xe ra ngoài, cần tôi đưa cô đi không?”

“Không cần đâu. Tôi đi với đồng nghiệp.”

Hai người từ biệt ở dưới sân.

Tống Nhiễm khởi động xe, lái ra khỏi sân trường, hướng về phía Đông thành phố. Mặt đường xi măng gồ ghề, chiếc xe nhấp nhô, từ từ băng qua khu vực nội thành cô từng thường qua lại.

Hôm nay, đâu đâu cũng là cảnh hoang tàn. Khách sạn năm ngoái cô ở có hơn ba trăm năm lịch sử nay đã thành đống phế tích. Cô còn nhớ hôm khai chiến, cô đứng trên mái khách sạn trông về chiến trường xa xa, chỉ thấy bầu trời xanh trong và ánh nắng rực rỡ.

Tống Nhiễm đỗ xe trên con đường hoang vắng, phân biệt vị trí quán ăn sáng, cửa hàng điện thoại, cửa hàng quần áo và cửa hiệu sửa xe máy ban đầu. Ánh mắt trông về phương xa, cô như thấy được chiếc xe buýt dừng lại trước bảng trạm, mấy đứa bé học sinh tiểu học ríu rít xuống xe, chạy đến trường.

Chỉ là, trường học ở cuối con đường giờ đã thành bình địa. Cổng trường, tường rào, lớp học đều biến mất.

Chụp ảnh xong mới phát hiện, cô đến đây vừa đúng lúc mặt trời chênh chếch về phía Tây, sắp lặn xuống núi. Ánh tà dương và sắc trời chạng vạng giao hòa, tăng thêm vẻ bi thương đậm đặc cho thành phố suy bại tĩnh mịch này.

Cô lái xe dạo khắp nội thành, liên tục quay chụp ghi chép. Khi ánh hoàng hôn đỏ quạch bao phủ, chính là thời điểm ánh sáng lý tưởng nhất trong ngày.

Cô chụp được cảnh người nhặt ve chai, kẻ lang thang, ông cụ đang dọn hàng, nhân viên đang đi làm… Rất nhiều người vẫn cố gắng sinh tồn trong khe hở chiến tranh, giống như cỏ dại khó khăn vươn lên từ kẽ đá.

Có một vài người lính ngồi nghỉ ngơi ở ven đường. Những nơi Tống Nhiễm đến đều là vùng quân chính phủ đã chiếm lại, nên những người lính cô gặp dọc đường đều mặc quân phục chính phủ nước D. Cô còn thấy một vài người lính ăn mặc hao hao giống với đồng phục quân chính phủ, họ thường túm năm tụm ba, nhàn nhã tựa vào vách tường hút thuốc.

Có thể quang minh chính đại có mặt ở đây. Tống Nhiễm đoán họ là những người lính vũ trang Cook. Nếu không, trong quân đội nước D sẽ không trộn lẫn nhiều khuôn mặt nước ngoài như vậy.

Dù chỉ vội vã nhìn thoáng qua vài lần, Tống Nhiễm đã cảm nhận được khí chất của họ không giống quân chính phủ hiện tại.

Đánh trận hơn một năm, nhân lực tổn hao gần như không còn. Hôm nay lực lượng mới của các thế lực trên chiến trường đều không phải binh lính được đào tạo chuyên nghiệp, đa số đều là dân thường làm đủ mọi ngành nghề, được huấn luyện mười ngày nửa tháng liền đẩy ra chiến trường.

Còn lực lượng vũ trang Cook là lính đặc chủng của các nước, với năng lực tác chiến khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật. Nếu nói về khí chất, rõ ràng quân chính phủ đúng là thua xa.

Cô tò mò quan sát, một người lính đánh thuê da trắng chú ý đến cô. Bốn mắt giao nhau, sắc mặt lạnh lùng của anh ta dần ôn hòa, chuyển thành nụ cười, hếch cằm về phía cô, trêu chọc: “Hey, beauty!” (Chào người đẹp!)

Đồng đội của anh ta cũng nhìn sang, hùa theo huýt sáo, tán tỉnh trêu ghẹo lộ liễu.

Trong hoàn cảnh này, Tống Nhiễm không hề thấy khó chịu, hơi nhếch khóe môi, tiếp tục lái xe đi thẳng.

Lại nghe thấy phía sau có tiếng gọi to với theo: “Stay! I love you!” (Ở lại đi, tôi yêu em!)

Tống Nhiễm không nhịn được bật cười, không biết nghĩ thế nào, lại vô thức học theo Lý Toản. Cô vươn tay trái ra ngoài cửa sổ xe, dựng thẳng ngón giữa cao cao.

“Wow!” Đội lính Cook kia cười phá lên.

Tống Nhiễm nhìn qua kính chiếu hậu, anh lính đánh thuê gọi theo quỳ gối ngửa đầu, tay che trái tim bị “trúng tên”, đờ ra như tượng đá, những người khác vừa đánh, cười nhạo anh ta, vừa giơ ngón cái về phía Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm cười toe toét, tiếp tục nhấn ga.

Nơi này gần với Sở Phòng cháy chữa cháy cũ, chỉ rẽ qua khúc cua đằng trước là đến. Chính lúc này, chênh chếch phía trước vang lên một tiếng súng.

Tống Nhiễm cảnh giác dõi mắt về phía phát ra tiếng súng kia, chưa kịp phản ứng thì mấy người lính đặc chủng khi nãy còn cười đùa lập tức chạy tới. Tống Nhiễm bẻ quặt vô lăng, không nhanh hơn họ chạy bộ là bao.

Cô dừng xe trước cửa bệnh viện dã chiến, thấy một người bị thương ở đầu và tay quấn băng gạc, đang dùng súng uy hiếp một bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng, là Bùi Tiêu Nam.

Bùi Tiêu Nam bị đối phương ghìm chặt cổ họng kéo về phía sau, mặt tụ máu đỏ gay. Tống Nhiễm cấp tốc xuống xe, nấp ở sau xe, tay chân nhanh nhẹn giữ ống kính, kéo gần tiêu cự.

Thoáng chốc mặt mũi tên bệnh nhân được phóng đại rõ ràng, hắn là phần tử khủng bố.

Một giờ trước, lính Cook và phần tử khủng bố giao chiến ở phía Tây thành phố, có lẽ lúc cứu viện trên chiến trường đã mang nhầm hắn đến bệnh viện.

Người trên đường rối rít chạy trốn né tránh tên kia, còn bác sĩ và y tá nơi cổng bệnh viện nhanh chóng dìu người bị thương chạy vào trong.

Chỉ có một anh lính chạy ngược dòng người, nhanh chóng nhảy xuống bậc thềm lao ra giữa đường, đuổi theo truy kích, cầm súng chỉ vào tên khủng bố kia, gằn từng chữ cảnh cáo: “Let her go!” (Thả cô ấy ra.)

Người đi đường đã ẩn nấp hết, trên con đường trống trải chỉ còn kẻ bắt cóc giằng co với anh lính.

Tống Nhiễm sững sờ nhìn bóng lưng đối phương, cảm giác quen thuộc ập vào mắt. Là… anh ư?

Mấy lính Cook khi nãy cũng đã đuổi đến, đồng loạt móc súng hô lên: “Put the gun down!” (Bỏ súng xuống!)

Thấy vậy, kẻ bắt cóc hung hăng dí thẳng súng vào cổ họng Bùi Tiêu Nam, trợn trừng mắt quát: “Lùi lại! Bọn mày lùi lại, nếu không tao giết nó!”

“Thả cô ấy ra!”

“Lùi lại!”

“Thả cô ấy ra!”

“Bọn mày lùi lại!”

Hai bên không ai nhường ai, quát tháo nhau trên đường. Kẻ bắt cóc không lấn át được khí thế của họ, vừa sợ hãi vừa hoang mang, không ngừng kéo Bùi Tiêu Nam lùi về phía sau, nghĩ cách tìm chiếc xe nào đó để trốn thoát.

Người lính kia từng bước ép sát, tiến lên theo hắn, cố gắng kéo gần tầm bắn.

Nhóm lính Cook cũng định đuổi theo, kẻ bắt cóc càng kích động gào to: “Lùi lại!” Rồi thình lình nã một phát súng vào chân Bùi Tiêu Nam uy hiếp.

“Aaaa!” Bùi Tiêu Nam hét lên thảm thiết, máu tươi chảy ra.

Anh lính dẫn đầu ra dấu, những người khác đều dừng lại, không ép sát nữa. Chỉ còn mình anh cầm súng đi theo.

Tống Nhiễm ngẩng đầu khỏi máy chụp ảnh, anh lính kia đưa lưng về phía cô, thân hình gầy gò hơn lính Âu Mỹ một chút, vóc dáng lại cao ngất. Cô dám chắc đó chính là anh. Mặt trời đã lặn xuống quá nửa, ráng chiều soi rọi từ phía trước, bao phủ bóng dáng cao lớn đứng ngược sáng của anh, mạ lên lớp viền hào quang rực rỡ.

Anh im lặng lạnh lùng, vững bước tiến lên. Kẻ bắt cóc hoảng sợ, lùi về sau từng bước một.

Hai người nhanh chóng cách xa bệnh viện một khoảng.

Tống Nhiễm cẩn thận cúi thấp người đi theo, nấp sau một cửa hiên quay chụp, vẫn ngược sáng, không thấy được mặt anh. Chỉ nghe thấy anh ra điều kiện với kẻ bắt cóc bằng tiếng Anh: “Thả cô ấy ra, tôi cam đoan sẽ thả anh đi.”

Kẻ bắt cóc chìm sâu vào nỗi kinh hoàng, quát to: “Cho tao xe! Nếu an toàn rời khỏi đây, tao sẽ thả nó!”

Bùi Tiêu Nam lê chân chảy máu, phản đối: “Không được, không được! Lý Toản, anh cứu tôi, đừng nghe lời hắn!”

Tống Nhiễm khẽ hít sâu, cuối cùng đã nghe được tên anh. Cô nhìn về phía anh, đúng lúc anh rời khỏi vùng ngược sáng, bước vào bóng râm một tòa nhà. Mắt Tống Nhiễm bị ánh nắng soi đến hoa lên, cố chớp mắt nhiều lần, lúc này mới nhìn rõ được góc mặt quen thuộc kia.

Cô sợ nhìn không đủ rõ, vội vàng giơ máy ảnh về phía anh, chỉnh tiêu cự gần hơn…

Đó chẳng phải là anh sao?

Cằm bạnh chặt, ánh mắt sắc bén, tinh thần tập trung cao độ, cầm súng nhắm thẳng vào kẻ bắt cóc.

Lý Toản vẫn kiên quyết, giọng vô cùng lạnh lùng: “Này anh bạn, tôi không chấp nhận thỏa hiệp.”

“Tao cũng không chấp nhận điều kiện của mày!” Kẻ bắt cóc luống cuống gầm lên, dí họng súng vào thái dương của Bùi Tiêu Nam: “Cho tao xe! Cho tao xe! Nếu không tao sẽ giết nó, ôm nhau chết chung.”

“Tôi đã nói rồi.” Lý Toản chờ cơ hội đến gần, lúc này giọng nói đều đặn, nhấn rõ từng câu từng chữ: “Anh thả cô ấy ra, tôi bảo đảm sẽ để anh được an toàn.”

“Đừng kéo dài thời gian nữa. Tao đếm đến mười, tao sẽ nổ súng thật đấy, cùng lắm thì chết chung cả lũ.” Đối phương gần như điên cuồng, bóp chặt cổ Bùi Tiêu Nam.

Bùi Tiêu Nam thoi thóp cầu cứu: “Lý Toản… cứu tôi, cứu tôi!”

“9, 8, 7…”

Lý Toản cầm chắc súng, chậm rãi đến gần: “Được, tôi tìm xe cho anh, chiếc bên cạnh anh thế nào?”

Đối phương ngừng đếm ngược, hắn cực kỳ cảnh giác, không hề quay đầu, chỉ có ánh mắt thoáng chần chừ.

Như vậy đã đủ.

“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên. Tống Nhiễm giật bắn người. Đầu tên bắt cóc thủng một lỗ, ngã thẳng về phía sau.

Bùi Tiêu Nam mặt mày tái nhợt vương đầy máu, ngã quỵ xuống đất, lê chân bị thương lăn một vòng, tránh xa tên khủng bố vừa chết.

Lý Toản bỏ súng vào túi, bước đến cạnh Bùi Tiêu Nam, hỏi thăm: “Cô sao rồi?”

“Chân tôi đau quá.” Giày cô ấy bị bắn thủng một lỗ, máu vẫn đang tràn ra.

Lý Toản thoáng nhìn, nhanh chóng ôm cô ấy dậy, rảo bước về phía bệnh viện.

Bùi Tiêu Nam vội đưa tay ôm cổ anh. Tống Nhiễm đứng dậy đi theo.

Cô theo đến bệnh viện, muốn xem thử thương tích của Bùi Tiêu Nam như thế nào, song vừa vào trong đã bị đám người lộn xộn làm rối tầm mắt, không thấy bóng dáng hai người họ đâu nữa.

Bệnh viện dã chiến này được cải tạo từ trường học, Tống Nhiễm băng qua vài dãy lớp học, tìm hết mấy phòng phẫu thuật, vẫn không thấy Bùi Tiêu Nam đâu. Lúc này mặt trời đã xuống núi, cô nghĩ ngợi chốc lát, người ta bị thương, ngày mai đến thăm thì hay hơn, giờ về trước đã.

Cô vừa định cất bước, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Toản. Anh mặc quân trang đứng trên bậc thềm trước cửa một lớp học, đút tay vào túi quần trò chuyện gì đó với Benjamin. Anh lính George người Anh dường như nói mấy lời buồn cười, Benjamin choàng tay qua vai Lý Toản, cười đến gập cả người. Khóe môi anh cũng cong cong.

Trong bóng bác sĩ y tá qua lại, hình như anh thấy được gì đó, độ cong nơi khóe môi hạ xuống, quay đầu nhìn về phía này.

Tống Nhiễm sửng sốt, tim tức khắc đập rộn rã, cảm thấy mạch máu trên vành tai đều căng ra thình thịch.

Thế mà chỉ trong nháy mắt đó, một nhóm bác sĩ, y tá đưa người trọng thương qua lại như con thoi, chặn ngang tầm mắt của cả hai. Lý Toản nhìn thoáng qua nhóm người bận rộn, lại quay đầu đi.

Tống Nhiễm nhón chân nhìn về phía anh, lại thêm một đám người qua lại, cô sợ chắn đường của họ nên vội lui về sau bốn, năm mét. Đợi người qua hết, cô mới trông về phía kia lần nữa, nhưng trên bậc thềm không còn bóng người nào, chỉ còn lại tia sáng cuối cùng yếu ớt nhập nhoạng nơi chân trời.

***

Tống Nhiễm ôm máy ảnh đi lang thang trong bệnh viện một vòng, không tìm thấy anh bèn rời khỏi bệnh viện. Nhóm lính Cook trêu chọc cô ban nãy cũng không thấy tung tích.

Cô chậm rãi lê bước về xe, tựa vào ghế lái ngẩn ngơ chốc lát. Chỉ trong chốc lát này, ánh hoàng hôn đã hoàn toàn tan biến, sắc trời càng lúc càng thẫm lại, biến thành màu xám xanh, nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm xuống.

Tống Nhiễm ngồi trong xe, lịch trình vốn dày đặc giờ lại có chút trống trải. Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, Jose gọi đến nhắc nhở cô buổi tối có giới nghiêm, đừng chạy lung tung, sáng sớm mai anh ta sẽ đến tìm cô.

Tống Nhiễm bảo mình biết rồi, lại hỏi: “Sao trong thành phố Agri lại có lính Cook? Họ giúp quân chính phủ chiếm lại thành phố Agri à?”

“Không phải. Chủ yếu là bởi thành phố Agri có cứ điểm của tổ chức cực đoan, luôn chiếm đóng vùng ngoại ô Tây Bắc. Lần này quân chính phủ và quân phản chính phủ sẽ dốc toàn lực tổng tiến công giành lại thành phố, Tổng bộ Chỉ huy Cook cũng tập kết binh lực đến đây, nhân dịp này đồng tâm hiệp lực triệt phá cứ điểm kia, tiêu diệt sạch sẽ.”

“Cuộc chiến giành lại thành phố sẽ diễn ra lúc nào?”

“Trong hai, ba ngày tới thôi. Quân đội phía Nam đều tập trung về thành phố Agri rồi.”

Tống Nhiễm đã nắm được đại khái, muốn tìm hiểu thêm thì phải chờ gặp Jose để hỏi chuyện.

Cô lái xe về trường học, vào tòa nhà ký túc xá mua một phần bánh mì đặc sản nước D ở chỗ dì quản lý, coi như bữa tối.

Lúc đi lên cầu thang âm u, cô chạm mặt với người lính đi xuống tầng. Ra đến hành lang, cô thấp thoáng nghe được âm thanh kỳ lạ. Tống Nhiễm vẫn không để ý nhiều.

Mãi cho đến khi trở về phòng, đóng cửa lại, lúc này mới nghe thấy âm thanh rên rỉ đứt quãng pha lẫn tiếng Anh ở phòng kế bên, và cả tiếng ván giường đong đưa chạm vào vách tường.

Tống Nhiễm nghẹn lời. Trước đó cô cho rằng trong tòa nhà đều là phóng viên, đến rồi mới phát hiện nơi này là ký túc xá dành riêng cho nữ, bên trong đều là tình nguyện viên, bác sĩ, y tá các nước, vậy mà thường xuyên có binh lính ra vào.

Tại chiến trường, cả ngày đối mặt với giết chóc, lưu vong, lúc này, tuyệt vọng, mờ ám, xung động và dục vọng đều dễ dàng nảy sinh. Có lẽ cô cũng nên cho điều này vào trong sách.

Đang nghĩ ngợi, cô chợt muộn màng nhớ lại hình ảnh Bùi Tiêu Nam đưa tay ôm cổ Lý Toản.

Ban đầu không phải cô cũng động lòng với Lý Toản theo cách ấy sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.