“Đi chứ.” Tống Nhiễm ngẩng đầu, vội vàng trả lời.
Ánh mắt hai người thoáng giao nhau, Lý Toản lập tức rời mắt, nhấc chân tiếp tục bước lên cầu thang. Tống Nhiễm quay lại nhìn đầu lọc thuốc bị dụi trên giá cắm nến, nắm chặt chiếc bật lửa trong tay, theo anh ra khỏi tầng hầm.
Băng qua đại sảnh u ám của tầng một, ánh nắng chói lòa ập đến làm mắt cô nheo lại theo phản xạ, bèn giơ tay ngăn ánh sáng. Cô trông thấy Lý Toản đã xuống khỏi bậc thềm, bước lên chiếc motor quân sự đỗ ven đường, đội mũ bảo hiểm, hơi nâng cằm cài dây lại.
Tống Nhiễm lên xe mình, bên trong bị nắng gắt nung nóng như phòng xông hơi. Vậy mà đáy lòng cô lại thấy lạnh lẽo, hạ cửa kính xuống, nhanh chóng khởi động xe rời khỏi nơi này.
Lúc xe lăn bánh, cô liếc sang kính chiếu hậu, Lý Toản đang cúi đầu đeo găng tay chiến đấu màu đen.
Xe chạy không bao lâu, cô nghe thấy tiếng xe motor phân khối lớn vang rõ đằng sau. Cô nhìn qua kính chiếu hậu, thấy xe của Lý Toản đang chạy đến, dường như đi cùng hướng với cô.
Tống Nhiễm hít sâu, mím chặt môi. Đến giao lộ phía trước, có nhóm dân quân đào chiến hào đang muốn băng qua đường. Cô dừng xe lại nhường đường cho họ, âm thanh xe motor vang từ xa đến gần, dừng lại bên cạnh cửa xe cô.
Lý Toản thả một chân xuống, nghiêng nghiêng chống xe, lưng hơi khom nhoài trên thân motor, chờ nhóm người kia đi qua. Ngón tay vô thức xoay chuyển tay lái.
Mắt Tống Nhiễm nhìn chằm chằm vào cần gạt nước lặng im trên kính chắn gió.
Mấy quân nhân và người dân nước D đi qua thấy cô là phụ nữ châu Á, đều tò mò quan sát, nở nụ cười thân thiện và nhao nhao bàn tán.
Lý Toản thấy thế bèn nghiêng đầu nhìn sang Tống Nhiễm. Khuôn mặt cô thanh tú, vì bị mọi người vây xem nên gò má ửng hồng, ngay cả vành tai cũng đo đỏ, trên mũi lấm tấm mồ hôi.
Người dân bản xứ thấy anh mặc quân trang, lại nhiệt tình chào hỏi anh, còn giơ tay chào theo kiểu quân đội không chuẩn cho lắm.
Lính Cook rất được kính trọng và chào đón ở nước D, Lý Toản cũng mỉm cười chào lại họ. Tống Nhiễm liếc mắt nhìn qua cửa sổ xe, vô tình thấy được nụ cười nở bên góc mặt anh, độ cong khóe môi không cao, nhưng trông khá chân thành.
Dường như anh cảm nhận được gì đó, ánh mắt vừa định liếc sang thì cô đã nhanh chóng nhìn về phía trước. Tim cô đập thình thịch, sợ bị bắt gặp. Phía trước không còn ai nữa, cô luống cuống giẫm chân ga, chạy qua ngã tư.
Bốn, năm giây sau, xe motor phía sau cũng khởi động tăng tốc đi theo.
Hai chiếc xe cứ thế bon bon trên con đường trống trải, rẽ qua khúc cua, băng qua ngõ hẻm, tiếng súng giao chiến phương xa trở thành nhạc nền, trên đường chỉ có tiếng động cơ xe motor và bánh xe hơi nghiến qua mặt đường.
Tuy nhiên, xe ô tô rốt cuộc vẫn là xe ô tô, chạy tốc độ nhanh khó tránh xóc nảy. Tống Nhiễm chạy hết con đường cái mấp mô, bèn giảm tốc độ lại, cho rằng Lý Toản sẽ tăng tốc vượt qua, thế nhưng không. Anh vẫn chạy song song với cô, đi thẳng đến cổng bệnh viện dã chiến.
Tống Nhiễm dừng xe lại ven đường, motor của Lý Toản cũng đỗ vào vị trí trước cô. Anh rút chìa khóa xe, cởi mũ bảo hiểm, quay đầu lại nhìn cô: “Em bị ốm hả?”
“Không.” Cô lắc đầu, “Đến phỏng vấn.”
“Ừ.”
“Còn anh?”
“Thăm bạn.”
“À.”
Anh ngượng ngùng mím môi, gật đầu với cô xem như chào tạm biệt rồi đi về phía bệnh viện.
Tống Nhiễm lấy đồ đạc của mình ở ghế sau, khóa xe lại.
Ở cửa bệnh viện không ngừng có người bị thương được đưa đến từ chiến trường, Tống Nhiễm đã quen với cảnh này. Hôm nay cô đến phỏng vấn Bùi Tiêu Nam, tuy cô gặp gỡ không ít bác sĩ không biên giới ở nước D, song đây là lần đầu tiên gặp được người Trung Quốc. Hơn nữa, vụ việc ngày hôm qua của Bùi Tiêu Nam rất đáng để viết lại.
Cô hỏi thăm phòng bệnh của Bùi Tiêu Nam, trên đường đi đến trong lòng có chút buồn rầu, sợ gặp Lý Toản ở đó. Có điều, cô mau chóng gạt ý nghĩ đó đi, việc này nghe hơi vô lý.
Bệnh viện dã chiến được cải tạo từ trường trung học, lớp học trở thành phòng bệnh, mỗi lớp đặt hai mươi chiếc giường. Lúc đi ngang qua phòng chăm sóc đặc biệt, Tống Nhiễm thấy rất nhiều người bị thương cụt tay cụt chân, diện mạo biến dạng, tiếng kêu rên đau đớn không dứt bên tai.
Cô rảo bước đi đến phòng hồi sức, bên này có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút. Ngoài cửa sổ cây cối um tùm, gió khẽ lay xào xạc, trong phòng quạt trần xoay vun vút, mát mẻ thoáng đãng.
Bệnh nhân có người đang tán gẫu, có người lại nghỉ ngơi. Bùi Tiêu Nam chân quấn băng gạc, ngồi trên giường ăn olive sấy.
Đang vô cùng nhàm chán thì thấy Tống Nhiễm đến, cô ấy phóng khoáng đưa chân bị thương cho Tống Nhiễm xem, “Không sao, cứ yên tâm chụp đi.”
Tống Nhiễm đương nhiên không từ chối, lại hỏi thăm: “Chân cô bị thương nặng không?”
“Nói sao nhỉ?” Bùi Tiêu Nam tặc lưỡi, “Đầu ngón út mất một khúc, nhưng cũng xem như may mắn. May mà tên kia không nhắm chính xác, nếu không chân đã thủng một lỗ có thể đeo chuông rồi.”
Cô ấy vô cùng hào sảng và điềm nhiên, Tống Nhiễm không nhịn được bật cười.
Bùi Tiêu Nam biết Tống Nhiễm đến đây để phỏng vấn, liền khảng khái kể chuyện của mình cho cô nghe. Cô ấy tường thuật lại công việc thường ngày của mình, gặp những thương binh trên chiến trường, những người dân do thiếu ăn lâu ngày, sức đề kháng yếu nên lây nhiễm dịch bệnh, cũng kể đôi ba câu chuyện về dân thường bị đám khủng bố tấn công.
“Thành phố Agri đông dân, đám phần tử khủng bố thường xuyên tập kích tại đây. Số dân thường chết trong nửa năm tôi đến đây đã hơn một vạn người, số người thương tật càng nhiều hơn. Dạo trước quân chính phủ yếu thế, tổ chức cực đoan xây dựng cứ điểm ở ngoại ô Tây Bắc Agri. Không biết cuộc chiến giành lại Agri có thể thanh trừ hết bọn chúng không, nếu không thì chính là tai họa.”
Bùi Tiêu Nam còn nói, bản thân cô ấy vốn không có lý tưởng gìn giữ hòa bình thế giới, cứu vớt đồng loại gì cả, mà chỉ vì bạn trai ngoại tình với cô em khóa dưới cùng khoa ở chung phòng với mình, nên muốn thay đổi hoàn cảnh sống, chạy đến nước D, kết quả đã ở đây hơn nửa năm.
Sau đó, cô ấy phát hiện mọi việc ở bệnh viện dã chiến đều đơn giản hơn cuộc sống thường nhật của họ rất nhiều, không có kiểu con ông cháu cha, đút lót kiếm chác, bằng mặt không bằng lòng, náo loạn tống tiền, không có tất cả những điều đen tối thường thấy. Mọi chuyện đều chỉ xoay quanh chữa trị cứu người thuần túy.
Bùi Tiêu Nam lần đến bao thuốc lá, nhớ ra đang ở trong phòng bệnh, lại buông bao thuốc ra thở dài, “Ở nơi này, tôi mới có cảm giác mình là một bác sĩ, chỉ là bác sĩ thôi. Cô hiểu ý tôi không?”
Tống Nhiễm gật đầu, “Tôi hiểu.” Lại hỏi: “Ở đây lâu, cô có thấy cô đơn không?”
Bùi Tiêu Nam thẫn thờ chốc lát, rồi cười nhạt, “Kiểu người như tôi sao cô đơn được?”
Cô ấy kể vài cuộc tình vu vơ của mình, không hề e dè: “Họ đều đáng yêu, bây giờ nghĩ lại thấy vô cùng lãng mạn. Hơn nữa họ còn khiến tôi phát hiện ra, bạn trai cũ của tôi đúng là hạng xoàng, ý tôi là “sức chiến đấu” ấy.”
Hiển nhiên Tống Nhiễm hiểu từ “sức chiến đấu” này có nghĩa gì, “Vậy cô có gặp được người mình thật sự động lòng không?”
Câu trả lời lại là cái lắc đầu, “Văn hóa khác nhau, rất khó chạm vào nội tâm.” Bùi Tiêu Nam khá tiếc nuối, đáy mắt cũng ánh lên nét cô đơn.
“Nhưng mà…” Cô ấy bỗng nhếch môi.
“Gì cơ?”
Cô ấy lắc lư ngón tay, không đáp.
Tống Nhiễm vừa định hỏi gì đó lại thấy ánh mắt Bùi Tiêu Nam sáng lên. Cô ấy đưa tay vuốt lại vài sợi tóc rối bên tai, bất giác ngồi thẳng dậy, vai căng ra, ngực ưỡn lên, tạo tư thế xinh đẹp tự tin, nhìn về phía sau cô.
Tống Nhiễm quay lại nhìn theo ánh mắt Bùi Tiêu Nam, thấy Lý Toản bước vào phòng bệnh, lòng cô giật thót.
Lý Toản vốn không nhìn về phía bên này, có thể do nhận thấy gì đó, ánh mắt mới lướt sang. Khóe môi anh cong lên một nụ cười theo phép lịch sự, gật đầu xem như chào hỏi, rồi đi thẳng về phía bệnh nhân nằm cách họ hai giường. Người kia da trắng, tóc vàng, mắt xanh, tay quấn băng gạc, chắc hẳn là đồng đội của anh.
Bùi Tiêu Nam hạ thấp giọng: “Anh ấy là lính đánh thuê của lực lượng vũ trang chống khủng bố Cook, chỉ lính đặc chủng tài ba mới được tuyển vào, cừ khôi lắm. Cô muốn tìm hiểu về tổ chức Cook thì hãy xin phỏng vấn anh ấy.”
Tống Nhiễm “Ừ” thật khẽ. Cô quay mặt đi, không nhìn Lý Toản, trong đầu đã quên mất câu hỏi tiếp theo mà mình muốn phỏng vấn là gì. Tai cũng vô thức dỏng lên nghe anh và chiến hữu tán gẫu, hình như đang bàn đến thương tích của một chiến hữu khác.
Bùi Tiêu Nam nhiệt tình, “Xế chiều cô còn đi đâu không, nếu muốn phỏng vấn thêm trong bệnh viện thì tôi liên lạc giúp cho.”
“Cảm ơn. Nhưng tôi định đến phỏng vấn mấy cô bé trong làng cô dâu ở ngoại ô phía Tây.”
“Ngoại ô phía Tây hơi loạn, phải cẩn thận.” Bùi Tiêu Nam nhướng mày dí dỏm, “Đừng để người ta tưởng nhầm cô là cô dâu rồi bị đem bán đấy.”
“Tôi sẽ chú ý an toàn.”
Đang nói thì bên kia Lý Toản vỗ vai chiến hữu rồi đứng dậy định rời đi. Bùi Tiêu Nam lập tức gọi: “Lý Toản.”
“Hả?” Lý Toản quay đầu lại.
Bùi Tiêu Nam chỉ vào Tống Nhiễm, giới thiệu: “Đây là Tống Nhiễm, phóng viên chiến trường rất nổi tiếng, nếu cô ấy có gì cần phỏng vấn, anh giúp một chút nhé.”
Lý Toản nhìn sang Tống Nhiễm, khẽ mỉm cười không tỏ thái độ gì. Tống Nhiễm cũng gượng cười, gật đầu với anh.
Anh vừa định đi thì Bùi Tiêu Nam kéo chiếc túi trên ghế, ngăn lại, “Đợi đã.”
Cô lấy đồ trong túi ra, xuống giường, nhảy lò cò đến nhét vào tay anh, “Cảm ơn ân cứu mạng của anh.” Nói xong lại nhảy lò cò về giường.
Lý Toản cầm quả táo trong tay, thoáng ngạc nhiên. Tống Nhiễm rời mắt đi.
Lý Toản đi đến trả lại, “Cô là bệnh nhân, giữ cho mình…”
“Nếu anh trả lại thì tôi sẽ nhảy lò cò đuổi theo anh suốt đấy.” Bùi Tiêu Nam hất cằm, “Tôi không thích nợ ân nghĩa người ta, ơn cứu mạng nhất định phải trả.”
“Được.” Lý Toản xoay xoay quả táo trong tay, chìa ra với cô ấy, “Vậy coi như trả hết nợ rồi nhé.”
Bùi Tiêu Nam thấy anh nhận quả táo, cười rạng rỡ, nhưng một giây sau lại cảm thấy lời nói của anh có gì đó không đúng. Cô ấy còn chưa kịp nghĩ sâu thì Lý Toản đã nhanh chóng quay người đi ra ngoài.
Bùi Tiêu Nam thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Tống Nhiễm, nên hiểu lầm: “Con người anh ấy ít nói, tính cách lại không mấy niềm nở, nên trông hơi lạnh lùng, nhưng nếu cô tìm anh ấy để phỏng vấn, anh ấy sẽ giúp.”
Tống Nhiễm cười gượng gạo, vốn định hỏi Bùi Tiêu Nam sao lại biết anh, nhưng lời ra đến bờ môi lại thấy vô nghĩa nên dằn xuống.
Phỏng vấn Bùi Tiêu Nam xong, Tống Nhiễm ghi lại được khá nhiều câu chuyện làm tài liệu. Cô cảm ơn rồi chào tạm biệt cô ấy, bước chân nặng nề đi xuống cầu thang, băng qua sân, ngẩng đầu nhìn trời thở dài.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cô lại khựng bước. Lý Toản ngồi trên bậc thềm, mười mấy đứa trẻ lang thang nước D, đứa lớn nhất bảy, tám tuổi, nhỏ nhất chỉ hai, ba tuổi, đang vây quanh anh.
Anh cầm dao quân dụng, cắt quả táo thành từng miếng, bọn trẻ nhìn anh đầy chờ mong. Có đứa trẻ ăn mặc rách rưới còn thân thiết gục trên lưng Lý Toản, cánh tay nhỏ bé đen nhẻm ôm cổ anh, mái đầu rối bù đặt nghiêng lên vai anh.
Khóe môi Lý Toản khẽ cười, vẻ mặt kiên nhẫn và ôn hòa, quả táo trong tay được chia làm tám miếng, lại cắt ngang một đường thành mười sáu miếng nhỏ, bọn trẻ vui mừng đưa tay nhận lấy, cẩn thận ăn phần của mình. Miếng táo chua chua ngọt ngọt, bọn trẻ nhìn nhau, thì thầm bàn tán mùi vị, còn vui sướng nhảy múa bên đường.
Có cô bé nhìn bạn bè bên cạnh, rồi lại nhìn Lý Toản, bèn đưa miếng táo nhỏ của mình cho anh, Lý Toản cười lắc đầu. Cô bé rút tay lại, xấu hổ cười với anh rồi quay đầu chạy đi.
Lý Toản ngồi trên bậc thềm, cầm khăn lau dao quân dụng, cất đi.
Lúc này, có cậu nhóc nhặt được một chai bia trống rỗng còn nguyên vẹn không sứt mẻ trên đường, sung sướng gọi đám bạn. Cả nhóm tụ tập lại, ồn ào đưa ra cách xử lý chai bia.
Một đứa trẻ đặt chai bia trên mặt đất, đá một cú, đề nghị cả bọn chơi đá bóng. Mấy đứa trẻ khác vội vàng nhặt lên, phủi sạch rồi ôm vào lòng, chỉ vào mấy mảnh thủy tinh vụn ven đường nói í ới, đại ý là “Sẽ vỡ đấy, đồ ngốc!”.
Mấy đứa trẻ khác xòe lòng bàn tay ra, nhún vai, ríu rít bàn tán.
Lý Toản đứng dậy đi đến, khom lưng chìa tay ra với cậu bé ôm chai bia. Cậu nhóc yên tâm giao chai bia bảo bối cho anh. Anh đi đến tường bao bệnh viện, đặt chai bia đứng vững ở góc tường, ánh mắt tìm kiếm một vòng xung quanh rồi nhặt mấy hòn đá và mảnh thủy tinh vỡ.
Anh đứng trên nền xi măng cách chai bia hơn hai mét, hai ngón tay nắm lấy mảnh thủy tinh, nheo mắt lại, nhìn chăm chú, nhắm mục tiêu rồi ném nhẹ.
Mảnh thủy tinh vẽ nên một đường vòng cung, lọt thẳng vào miệng chai bia, leng keng rơi vào bụng chai. Âm thanh lảnh lót vui tai kia hệt như tiếng nhạc của thiên nhiên.
“Woa!” Bọn trẻ cực kỳ hưng phấn, nhún nhảy vỗ tay, túa ra tìm đá nhỏ và mảnh thủy tinh xung quanh. Ở đất nước ngay cả bi cũng trở thành vật xa xỉ này, rốt cuộc bọn chúng đã có một trò chơi.
Tống Nhiễm chăm chỉ quay chụp, không khỏi mỉm cười. Trong màn hình, bọn trẻ hăng hái vạch đường thẳng trên mặt đất, phấn khởi xếp hàng sau vạch, ném đá vào chai bia.
Viên đá gõ vào chai thủy tinh kêu leng keng.
Chỉ chốc lát, ngay cả bác sĩ, y tá và mấy người lính đang rảnh rỗi cũng dấy lên hứng thú, nhặt mảnh thủy tinh xếp hàng với bọn trẻ. Rất nhiều người lớn vây quanh xem với niềm thích thú.
Có đứa trẻ ném vào, vui sướng ngất ngây, hệt như mình trở thành anh hùng. Có người lính ném mấy lần không vào, bị cả nhóm chiến hữu chế giễu, cười vang trời. Người lớn và trẻ em nô đùa cùng nhau.
Tống Nhiễm kéo gần tiêu cự, vốn định chụp cận cảnh vẻ mặt từng người, nhưng lại run tay, chụp nhầm sang góc mặt Lý Toản. Anh đứng một bên, khoanh tay khẽ cười thích thú, mắt nhướng lên, hàng mi dài đen nhánh.
Cô ngây ngẩn cả người, vài giây sau anh lại nghiêng mắt nhìn về phía cô, ánh mắt đen láy trong veo, khẽ nheo lại, như có sức mạnh xuyên thấu ống kính.
Tim Tống Nhiễm lỡ nhịp, vội vàng rời ống kính đi. Giây lát sau lại từ từ chuyển ống kính về phía anh. Anh chăm chú nhìn cô.
Tống Nhiễm khô khan giải thích: “… Em đang chụp ảnh tư liệu.”
Lý Toản nhếch khóe môi, đang định nói gì đó thì một cô bé chạy đến, nắm lấy góc áo Tống Nhiễm, lắc lư.
Tống Nhiễm cúi đầu, chính là cô bé khi nãy muốn nhường táo cho Lý Toản. Mặc dù quần áo cô bé rách rưới, mặt mày lấm lem, nhưng đôi mắt to tròn long lanh đáng yêu hệt như quả nho đen, hàng mi cong vút khẽ chớp, nhoẻn môi cười và xòe lòng bàn tay ra với cô.
Trong lòng bàn tay có mấy viên đá nhỏ vừa nhặt, là bảo bối của cô bé. Cô bé chia sẻ những bảo bối này với Tống Nhiễm, mời cô chơi.
Đương nhiên, Tống Nhiễm không từ chối ý tốt của cô bé, nhặt hai viên đá trong lòng bàn tay bé nhỏ, “Hai viên là đủ rồi, cảm ơn em.”
Cô bé nghe không hiểu, vậy mà vẫn vui vẻ chạy đi.
Lý Toản lùi về sau một bước, nhường lối cho cô. Tống Nhiễm đi đến xếp hàng với bọn trẻ, hiện giờ khoảng cách ném đã gần hơn nhiều so với khi nãy anh ném, không khó khăn lắm.
Cô quan sát bọn trẻ và mấy người lính phía trước, âm thầm bắt chước. Rốt cuộc đến lượt cô, cô cầm lấy một viên đá, nheo mắt lại nhắm chuẩn vào miệng chai rồi ném mạnh.
Viên đá hoàn mỹ trượt qua chai bia, ngay cả thân chai cũng không đụng trúng.
Bên cạnh có người cười khe khẽ, tiếng cười cực kỳ ngắn ngủi, giống như vì lịch sự nên kiềm chế. Dù thế Tống Nhiễm vẫn nghe thấy, quay đầu nhìn Lý Toản.
Anh không cười, nhưng hai má phớt đỏ như đang kiềm chế, hắng giọng đi đến, mắt nhìn vào tay trái của cô. Cô mở tay ra, lòng bàn tay còn sót lại một viên đá.
Đầu ngón tay anh chạm nhẹ lòng bàn tay cô, nhặt viên đá lên, kéo xa rồi lại đưa gần trong tầm mắt cô, chỉ dẫn: “Không thể nhắm bằng một mắt, muốn phán đoán chính xác khoảng cách không gian bằng thị giác thì phải dùng cả hai mắt.”
Tống Nhiễm lần lượt nhắm từng mắt lại, phát hiện quả nhiên khoảng cách có chút thay đổi.
“À…” Cô chợt hiểu, “Biết rồi.”
Anh thả viên đá lại vào lòng bàn tay cô, Tống Nhiễm nhắm bằng cả hai mắt, không quen cho lắm, một lần nữa ném về phía miệng chai. Lần này, viên đá đã đánh trúng cổ chai, vang lên tiếng leng keng.
Cô rút lui khỏi hàng ngũ, không hề có vẻ tiếc nuối, còn thỏa mãn cảm khái: “Ném trúng chai rồi.”
Lý Toản: “Chơi nhiều sẽ quen thôi.”
Tống Nhiễm lại cầm máy ảnh lên, chỉnh ống kính. Lý Toản cũng bất giác lùi khỏi đám đông, đến gần cô. Anh đứng một bên, xem mọi người chơi đùa, bỗng nhiên hỏi: “Mẹ em khỏe chưa?”
Lòng Tống Nhiễm thoáng xao động, ngước mắt, “Khỏe nhiều rồi.”
“Xuất viện rồi à?”
“Xuất viện lâu rồi, đã làm việc trở lại.”
“Vậy thì tốt quá.”
Hai người nhất thời không nói gì nữa.
Có đứa bé chạy đến kéo tay Lý Toản, muốn anh dạy mình ném. Thế nên Lý Toản đi đến, ngồi bên cạnh nhóm trẻ kia, chỉ dạy bằng ngôn ngữ cơ thể.
Tống Nhiễm chụp ảnh chốc lát, thấy đã sắp đến giờ, bèn cất máy đi, đi về phía xe ô tô của mình. Vừa xuống bậc thềm, giọng Lý Toản đã vang lên từ phía sau: “Em muốn đến ngoại ô phía Tây hả?”
Tống Nhiễm quay đầu, anh đứng cách cô hơn một mét, không biết đi đi theo cô từ lúc nào. Cô gật đầu, “Ừ.”
“Một mình sao?” Vẻ mặt anh rất thản nhiên.
Thật ra Tống Nhiễm định gọi Jose đi cùng, nhưng lời thốt ra lại thản nhiên nói dối: “… Ừ, một mình.”
Môi anh mím thành một đường thẳng, lặng lẽ thở hắt, “Anh đi với em.”