Cây Ô Liu Màu Trắng

Chương 48



Tống Nhiễm hơi ngập ngừng, “Anh không có nhiệm vụ sao?”

“Mấy ngày nay đội được nghỉ ngơi.”

Cô quay đầu lại nhìn xe mình, Lý Toản tưởng cô do dự, bèn sải bước lên motor, quay đầu nhìn cô, “Sang đây.”

Tống Nhiễm ngẩn người, rụt rè đưa tay chỉ vào xe mình, “Không đi xe em sao?”

“Xe em chậm quá.” Lý Toản chê.

“Em thấy nhanh mà…” Tống Nhiễm còn đang lẩm bẩm thì Lý Toản đã đưa mũ bảo hiểm cho cô.

Tống Nhiễm nhận lấy mũ đội lên đầu, muộn màng nhớ ra sao anh lại biết cô muốn đến ngoại ô phía Tây? Lý Toản đội mũ xong, quay đầu lại thấy cô đang lơ đãng quên cài dây mũ, tự nhiên đưa tay đến. Lúc sắp chạm vào dây mới ý thức được gì đó, anh rụt tay lại, bảo: “Dây mũ.”

“Hả?”

“Còn chưa cài.”

“À.”

Tống Nhiễm cài lại dây mũ bảo hiểm, giẫm lên bàn đạp, motor thoáng nghiêng đi, anh chống bằng một chân, giữ vững xe để cô trèo lên.

Cô ngồi xuống, hai tay nắm lấy phía sau yên xe, chỉnh lại tư thế ngồi, giữ một khoảng cách nhất định với anh.

“Ngồi vững chưa?”

“Vững rồi.”

Lý Toản đề máy xe, chở cô rong ruổi về phía Tây. Tình hình giao thông trong nội thành không tốt, xe cứ chao đảo lắc lư. Sau lưng anh, Tống Nhiễm không tránh khỏi bị nhích dần về phía anh. Mỗi lần như thế, cô đều lúng túng dịch ra phía sau, song chỉ một lát sau lại nhanh chóng nghiêng ngả về phía trước.

Cứ thế va chạm liên hồi, cô chẳng thể ngồi yên, có lần thậm chí áp thẳng người vào lưng anh, làm cô đỏ mặt tía tai, vội vàng lùi lại phía sau.

Cuối cùng Lý Toản dừng xe lại, nghiêng đầu nói: “Em ngồi gần anh một chút, sẽ vững hơn…”

“Ừ, được.”

Cô còn chưa kịp điều chỉnh tư thế thì phía trước đã có một ổ gà to đùng, người lại va vào anh một lần nữa. Bộ ngực mềm mại áp vào tấm lưng rắn rỏi, tim cô suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, hai chân cũng kẹp chặt lấy eo anh.

Lúc này, cô không trượt về sau nữa, mà thân thể hơi đổ về trước, áp sát vào anh. Giống như anh nói, hai người nối liền một thể, cả chặng đường không còn xóc nảy nữa, chỉ còn quần áo ma sát với nhau.

Hai tay cô vẫn nắm chặt yên xe, mặt nóng bừng. Cả hai đều im lặng thật lâu, suốt quãng đường chỉ có tiếng súng đạn truyền đến từ khu giao chiến nơi xa.

Lát sau, Lý Toản bỗng tán gẫu với cô: “Phóng viên Shashin kia đâu?”

“Hả?” Cô đang rủ mắt nhìn mặt đất gập ghềnh, nghe thấy thế liền ngẩng đầu nhìn qua bờ vai anh, trả lời: “Không biết, em không liên lạc được với cậu ấy.”

“Liên lạc không được kiểu nào?”

“Em chỉ có Twitter của cậu ấy, trước kia đều nhắn tin trên đó. Giờ cậu ấy không trả lời nữa.”

Lý Toản lặng thinh hồi lâu mới cất lời: “Hình như cậu ấy không lớn tuổi lắm.”

“Đúng vậy. Hai mươi tuổi, à không, giờ đã hai mươi mốt.”

Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Hy vọng không xảy ra chuyện gì.”

“Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì…” Tống Nhiễm còn chưa dứt lời thì một ngôi nhà trong ngõ cách đó không xa bỗng rung lên vì bom đạn. Một mảng tường đổ xuống, nện vào vai hai người, cát bụi mù mịt, Tống Nhiễm ho sặc sụa.

Lý Toản quay đầu dặn cô: “Cúi đầu xuống.”

Tống Nhiễm nghe theo, mũ bảo hiểm dán sát vào lưng anh.

Lý Toản đã cố ý tránh đường cái, chọn ngõ hẻm mà đi, nhưng càng gần về phía Tây, khói lửa chiến tranh càng dày đặc, rất khó tránh khỏi. Bấy giờ Tống Nhiễm mới phát hiện anh bảo đi xe máy là chính xác, nếu lái xe ô tô thì không tiện luồn lách trong ngõ.

Lý Toản phán đoán phương hướng tiếng súng và khoảng cách xa gần, sau đó rẽ vào con ngõ trong khu dân cư. Tống Nhiễm cúi đầu áp vào lưng anh, theo anh lắc lư chạy về phía trước, thỉnh thoảng có mấy viên đá rơi xuống mũ bảo hiểm của cô lộp bộp. Cô lại không hề sợ hãi, cõi lòng điềm tĩnh hơn bao giờ hết.

Trong khu giao chiến hỗn loạn, anh và cô như ngồi trên chiếc thuyền lá trôi lênh đênh theo con sóng trên biển, cứ thế chạy thẳng một mạch đến làng cô dâu ở ngoại ô phía Tây.

Ban đầu ở biên giới Hapo, Tống Nhiễm đã nghe nói, người ở các nước khác sẽ mua một vài cô gái chạy nạn làm vợ. Trong những khách hàng này có người nghèo đã lớn tuổi nhưng chưa cưới được vợ ở nước láng giềng, cũng có kẻ giàu nứt đố đổ vách, có cả đống vợ lớn, vợ bé. Những cô gái bị bán đa số khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, đôi khi có người nhỏ hơn.

Tống Nhiễm và Lý Toản tiến vào làng cô dâu, chỉ thấy nhà cửa đổ nát, bụi bặm mịt mù. Họ đoán mấy ngày nay có khoảng mười mấy hộ ở thôn làng lân cận tập trung ở đây, chuẩn bị bán con gái, thậm chí cả con trai.

Hơn hai giờ chiều, mặt trời treo trên đỉnh đầu. Mấy cô gái ngồi trước cửa nhà, tựa lưng vào vách tường, ánh mắt đờ đẫn nhìn đường phố tiêu điều. Thấy có người nước ngoài đến, trong đáy mắt toát lên vẻ cảnh giác.

Tống Nhiễm đi ngang qua cửa một căn nhà, trùng hợp gặp được một người môi giới ăn mặc tươm tất, đang cò kè mặc cả với một cặp vợ chồng nghèo. Cô bé ngồi trên ghế mới khoảng mười hai tuổi.

Hai vợ chồng bán con gái muốn thêm năm trăm đô la Mỹ, nhưng người môi giới nhất quyết không chịu, hoa tay múa chân như đang nói đưa cô bé xuất cảnh phải tốn rất nhiều tiền.

Người vợ vừa đau buồn vừa tuyệt vọng, đột nhiên không gượng nổi nữa, gục trong lòng chồng khóc òa. Người môi giới thấy thế cũng không đành lòng, xua tay cho họ thêm ba trăm đô la.

Cuộc giao dịch nhanh chóng hoàn tất. Người môi giới giao một xấp đô la cho hai vợ chồng, sau đó ngoắc tay bảo cô bé theo mình. Cô bé đứng dậy khỏi ghế, cúi chào bố mẹ rồi yên lặng đi theo người môi giới ra ngoài. Người mẹ không nỡ rời xa con, bèn xông đến quỳ gối, ôm lấy đứa con gái ốm yếu, gào khóc. Cô bé lẳng lặng rơi nước mắt, áp mặt vào trán mẹ mình, bàn tay nhỏ bé vuốt tóc mẹ an ủi.

Người môi giới cũng không chịu được cảnh này, vội quay đi để kiềm chế cảm xúc. Gã vừa quay đầu thì gặp Tống Nhiễm, thấy cô mặc áo chống đạn có chữ Press đã biết cô là phóng viên, lập tức giơ tay lên, nói bằng tiếng Anh: “Tôi không phải người xấu.”

Tống Nhiễm biết trong thế giới này không thể nào dùng hai từ trắng đen, tốt xấu để đánh giá bất cứ ai, mỉm cười hòa nhã: “Tôi biết.”

Người môi giới hơi bất ngờ, nghe cô nói vậy, gã cũng cởi mở giải bày, hoa tay múa chân phân trần: “Trên thực tế, tôi còn là người có lương tâm. Ít nhất tôi có thể cam đoan những đứa trẻ qua tay tôi giới thiệu sẽ được cưới xin đàng hoàng, có những kẻ còn bán đám trẻ làm gái điếm. Cô bé nhà này hôm nay coi như may mắn, đối tượng là đại gia nước S, ít nhất sau này không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc, cũng sẽ không phải bỏ mạng trong chiến tranh. Hơn nữa, tôi không mua bán con trai.”

Tống Nhiễm hỏi thăm: “Đều là con cái nhà nghèo sao?”

“Không đến đường cùng, ai lại đi bán con. Họ đều vì muốn đưa con ra nước ngoài, nếu không cũng sẽ chết trong chiến tranh và đói khổ.”

Hai người trò chuyện chốc lát, người mẹ kia vẫn đang khóc. Người môi giới tuy ngoài miệng thúc giục vài câu, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng chờ ở ven đường.

Mấy người lớn kế bên đến chào hỏi, gã lại đi qua xem mấy cô bé khác. Gã nói với Tống Nhiễm, khách bên gã đều là đại gia giàu có, cần mấy cô bé xinh đẹp. Nếu dáng vẻ không có gì đặc biệt chỉ có thể bán cho mấy người dân thường hoặc nghèo kém, đương nhiên giá tiền cũng thấp hơn.

Người môi giới đi đến nhà kế bên. Tống Nhiễm lặng nhìn gia đình trước mặt, hai mẹ con kia vẫn ôm nhau quỳ trên mặt đất khóc thút thít, người bố ngồi bên bàn, một tay che mắt, lệ rơi lã chã.

Lý Toản chợt gọi: “Nhiễm Nhiễm…”

Tống Nhiễm giật mình, quay lại. Sắc mặt anh tối tăm, khẽ hất cằm chỉ về phía đối diện con phố. Nhìn theo hướng anh chỉ, nơi ngã rẽ có một căn nhà bỏ hoang, cửa nhà hé mở, một người lính quân chính phủ cụt nửa chân ngồi tựa vào cửa, dõi mắt sang đây.

Người lính kia còn trẻ, chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Anh ta cứ ngồi bất động trầm lặng, quan sát mọi việc xảy ra bên này.

Lý Toản nói thật khẽ: “Không có gì bi ai hơn việc không thể bảo vệ phụ nữ và trẻ em nước mình.”

Gã môi giới kia cuối cùng chọn được hai cô bé, mang cả hai đi, tiếng khóc không dứt vang vọng cả con đường.

Tống Nhiễm tắt máy ảnh, không muốn chụp lại cảnh tượng cuối cùng này, cô quá xót xa cho những gia đình ấy, quay đầu nhìn Lý Toản, “Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.”

Tống Nhiễm buồn bã cúi đầu bước đi, đến nửa đường rốt cuộc không kìm nén được, hít vào thật sâu, bỗng nhiên ngồi sụp xuống bên vệ đường, đưa tay ôm lấy đầu.

Lý Toản ngồi cạnh cô, không nói lời nào, yên tĩnh bầu bạn với cô. Cô cố gắng kiềm chế bản thân, hồi lâu sau cảm xúc trào dâng trong lòng mới lắng xuống đôi chút.

“Trong lòng khó chịu hả?” Anh nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Cô ngẩng đầu, miễn cưỡng cười, ánh mắt mịt mờ, “Em chợt thấy dường như… không biết những việc làm này của mình có ý nghĩa gì.”

“Sao lại nói vậy?”

“Rốt cuộc phóng viên có phải nghề sống bằng những khổ nạn của người khác không? Nếu không phải thì tại sao không ngăn cản được điều gì cả?” Cô cười chua chát, “Giống như không thể ngăn cản được việc mấy đứa trẻ kia bị bán đi, không thể ngăn cản được chiến tranh.”

Lý Toản nhếch môi cười khổ: “Trên đời này có nghề nào ngăn cản được chiến tranh chứ?”

Tống Nhiễm sững sờ.

“Ngay cả quân nhân cũng không thể. Quân nhân có phải sống bằng khổ nạn của người khác không?”

Tống Nhiễm lắc đầu.

“Anh từng nghe một câu nói về phóng viên.”

“Câu gì?”

“Nếu em không thể ngăn cản được chiến tranh, thì hãy nói cho thế giới biết bộ mặt thật của nó. Anh nghĩ, đây chính là việc em nên làm, cũng là việc em đã làm được.”

“Nhưng sự thật chính là luôn luôn có người đang chịu đựng đau khổ, luôn luôn có người chết. Đôi khi em nghĩ, họ chịu khổ, họ phải chết, thế mà trên đời có ai quan tâm đâu?” Giọng nói đầy hoang mang của cô chất chứa nỗi niềm đau thương đến vô hạn.

Lý Toản nhìn cô giây lát, “Phải. Có một ngày mọi người đều chết hết, sau đó những việc từng xảy ra tại đây đều trở thành lịch sử, mỗi một sinh mạng nằm xuống và bao kiếp nạn đã qua, tất cả sẽ được lưu truyền đến đời sau. Lịch sử cần phải được ghi chép. Đây không phải giá trị em luôn theo đuổi sao?”

Nội tâm Tống Nhiễm chấn động, như thể được anh thức tỉnh. Cô nhìn anh chằm chằm, cuối cùng ánh mắt đã sáng trong trở lại.

Anh vẫn là anh, người đáng tin cậy nhất, người luôn điềm tĩnh và tỉnh táo.

“Cảm ơn anh.” Cô khẽ giọng.

Anh vỗ vai cô nhè nhẹ, đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.

Tống Nhiễm cũng đứng dậy, phủi cát trên quần áo rồi đi theo anh. Ngắm nhìn bóng lưng anh, cô bỗng nhận xét: “Dường như anh luôn vô cùng kiên định, trước kia cũng vậy.”

Lý Toản ngoái đầu lại nhìn cô: “Chỉ là vài lời khách quan thôi, không đến mức ấy.”

“À. Vậy… có lúc nào anh thấy hoang mang không?” Cô theo sau anh, khẽ hỏi: “Có khúc mắc nào không giải quyết được không?”

Lần này, anh không trả lời, cũng không hề quay đầu lại.

Lý Toản đi đến cạnh xe máy, lấy mũ bảo hiểm đưa cho cô. Tống Nhiễm cài dây mũ, trèo lên ngồi sau anh.

Xe chạy nhanh như bay, cả quãng đường Tống Nhiễm ngại ngần áp người vào thân thể anh. Lần này, tay cô cẩn thận nắm lấy quân trang trên eo anh.

A Toản, có phải nội tâm anh cũng có chuyện đau khổ, canh cánh trong lòng nhưng không sao nói ra được không?

Giờ anh chưa muốn nói cũng không sao. Em có thể chờ.

Suốt chặng đường, hai người đều trầm mặc chạy qua lửa đạn, bụi đất bay tán loạn. Lúc sắp đến bệnh viện dã chiến, băng qua một ngã tư, trên một con phố có họp chợ, Tống Nhiễm ngẩng đầu nhìn ngó, thoáng chần chừ, “À…”

Giọng cô quá nhỏ, Lý Toản không nghe thấy, tuy nhiên anh cảm nhận được đầu cô cử động, bèn cho xe chạy chậm lại, quay đầu hỏi: “Em muốn mua đồ à?”

“Mua rèm cửa sổ.”

Lý Toản quay đầu xe, vòng vào chợ.

Chợ không lớn, chỉ là người bản xứ bày hàng ven đường, bán đủ loại đồ đạc, phần lớn là đồ gia dụng đã qua sử dụng và đồ sinh hoạt.

Đại chiến tới gần, người nơi đây định di chuyển về phía Nam nên bán hết đồ dùng trong nhà để lấy chút tiền mặt. Chỉ là thời buổi này, đồ trong nhà có còn thứ gì tốt đâu?

Lý Toản chở Tống Nhiễm hết chạy lại ngừng, nhất thời không tìm được rèm cửa sổ nhưng lại thấy có người bán bánh rán hành tự làm và olive dại.

Lý Toản chống xe bằng một chân, dừng lại trước hàng olive, quay đầu hỏi Tống Nhiễm: “Muốn ăn không?”

“Olive á?”

“Ừ.”

“Em chưa ăn bao giờ, không biết mùi vị thế nào.”

“Ăn thử nhé?” Anh nói xong thì cúi người chỉ vào một túi lưới nhỏ trên quầy hàng, ra hiệu với chủ hàng muốn mua túi đó.

Trả tiền rồi nhận lấy túi olive, Lý Toản đưa cho Tống Nhiễm, tiếp tục lái xe.

Cô lấy một quả olive ra, cắn thử một miếng, ban đầu vị chan chát, nhưng nhai một hồi lại có chút thanh ngọt và ngầy ngậy.

“Ngon.” Cô ngước mắt nhìn anh, “Anh ăn một quả không?”

Anh quay đầu lại, cô đưa cho anh một quả, anh nhận lấy cho vào miệng.

Xem hết phía bên này rồi lại đến phía bên kia đường, vẫn không thấy ai bán rèm cửa sổ. Lúc sắp đến cuối đường, Lý Toản nhìn thấy gì đó, dừng lại hỏi Tống Nhiễm: “Cái kia được không?”

Tống Nhiễm nhìn sang, là tấm vải bông đủ màu, hỏi thử thì không phải rèm cửa sổ mà là khăn trải bàn. Bà chủ mở tấm vải ra, kích cỡ vừa vặn, làm rèm cửa sổ cũng được.

Tống Nhiễm mua tấm khăn trải bàn kia, xem như hoàn thành mục tiêu. Lại thoáng thấy trên quầy hàng có đặt một bình hoa màu xanh lá nho nhỏ, cao cỡ một bàn tay. Cổ bình thon dài, nơi nhỏ nhất chỉ to bằng ngón cái. Bình hoa tuy nhỏ nhưng trên thân khảm pha lê đủ màu, vô cùng tinh xảo, trong bình còn cắm một đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt, nổi bật giữa chợ đồ cũ.

“Tôi có thể chụp một tấm ảnh không?” Tống Nhiễm hỏi dò.

“Không thành vấn đề.” Chủ hàng cười nhiệt tình.

Tống Nhiễm xuống xe, ngồi thụp trên đất chụp ảnh. Lý Toản cũng bước xuống, dựng chân chống, đứng sau cô theo thói quen.

Tống Nhiễm khen: “Bình hoa này đẹp quá.”

Chủ hàng vui vẻ kể: “Đây không phải đồ để bán, món này là vật tôi thích nhất. Mấy lần chuyển nhà tôi đều mang theo. Cô gái thân mến, trong cuộc sống chỉ cần có hoa thì tất cả đều tươi đẹp.”

“Lời này của chị đúng là chân lý.” Tống Nhiễm ngửa đầu cười.

Đúng lúc này, bất ngờ vang lên tiếng nổ ầm ầm, một quả đạn pháo bắn vào căn nhà ven đường, gạch đá, xi măng và thủy tinh đồng loạt văng ra.

Lý Toản phản ứng cực nhanh, thoáng chốc nhấc Tống Nhiễm lên, ôm cô vào lòng rồi nhanh chóng lùi lại bảy, tám mét. Tống Nhiễm còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị anh ấn chặt đầu, đè sát vào ngực mình. Lý Toản căng thẳng quay người chặn cát đá ập đến.

Tim cô đập cuồng loạn, ngước mắt nhìn anh. Thế nhưng anh đã quay đầu về phía vụ nổ, cánh tay vẫn siết chặt lấy cô.

Đạn pháo rơi xuống cách đó hơn hai mươi mét, nổ sập một căn nhà, vách tường sụp đổ khiến vài người bị thương. Mọi người xung quanh đang luống cuống cứu giúp.

Không có quả đạn pháo nào bắn đến nữa, Lý Toản đoán là bay lạc. Lúc này anh mới buông Tống Nhiễm ra, sắc mặt nghiêm nghị: “Còn muốn mua gì nữa không?”

Tống Nhiễm lắc đầu.

“Vậy về thôi.”

“Ừ.”

Trở về bệnh viện dã chiến, cô đã thấy bọn trẻ tụ tập trước cổng ném viên đá vào chai bia đông hơn trước, ríu ra ríu rít như một đám chim sẻ. Chỉ một trò chơi vặt vãnh mà bọn trẻ lại vui vẻ chơi hơn nửa ngày.

Tống Nhiễm xuống xe trêu đùa: “Phát minh của anh hay thật.”

Lý Toản cũng dí dỏm đáp: “Phát minh độc quyền đấy.”

Cô nhoẻn miệng cười, cúi đầu cởi mũ bảo hiểm ra, trả lại anh: “Hôm nay rất cảm ơn anh.”

Anh nhận lấy mũ bảo hiểm, liếc nhìn cô, “Không có gì.”

Cô ôm tấm khăn trải bàn trong lòng, nhìn xe mình, lí nhí chào: “Em đi trước đây.”

“Ừ. Em ở đâu?”

“Đại học Tổng hợp.”

Anh gật gù: “Bên đó coi như an toàn.”

“Vâng. Vậy… em đi trước nhé.”

“Được.”

Tống Nhiễm lên xe, từ từ khởi động máy, liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu. Thấy Lý Toản vẫn ngồi trên motor, cúi đầu chỉnh găng tay chiến đấu.

Xe chạy ra một con phố, rẽ qua khúc cua, lại đi qua một con phố nữa, gặp phải người băng qua đường, cô dừng lại, ngẩn ngơ chốc lát.

Người băng qua đường đã đi mất, cô vẫn chưa nhận ra, mãi cho đến khi có xe motor dừng bên cạnh cửa sổ xe cô, người trên xe gõ gõ vào cửa kính. Tống Nhiễm tức khắc hoàn hồn, hạ cửa kính xuống, tròn mắt nhìn anh.

Lý Toản ngại ngùng cười, “Em biết treo rèm cửa sổ không?”

Tống Nhiễm còn chưa biết nên trả lời thế nào thì anh đã hỏi tiếp: “Khăn trải bàn em mua không có lỗ. Nhà em có dụng cụ đục không?”

Cô vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Không có…”

Thế là xe motor và xe ô tô lại chạy song song, đi qua hết con phố này đến con phố khác, cuối cùng dừng ở Đại học Tổng hợp.

Vừa vào khuôn viên trường đại học, băng qua dãy giảng đường, Tống Nhiễm bất ngờ thấy có sinh viên ra vào, giống như đang đi học. Cô không dừng lại, đi thẳng đến ký túc xá.

Lý Toản lấy một sợi dây thép mỏng dưới yên xe, đi vào tòa nhà với Tống Nhiễm. Chạm mặt binh lính đi xuống tầng, anh thuận miệng hỏi: “Ký túc xá này nam nữ ở chung à?”

Tống Nhiễm vuốt tóc, ngại nói sự thật, đành đáp: “Không rõ nữa, em không để ý.”

Phòng cô ở tầng ba, diện tích không lớn lắm. Trong phòng đặt một chiếc giường tầng, cô ngủ bên dưới, bên trên để đồ đạc. Bàn ghế làm việc kê bên cửa sổ, ngoài ra không còn vật dụng nào khác nữa.

Lý Toản trải tấm khăn ra, chọn một đầu, dùng dao quân sự khoét vài lỗ, rồi dùng dây thép xỏ qua. Anh giẫm lên ghế, đứng trên bàn, vươn tay quấn dây thép vào hai bên cửa sổ.

Tống Nhiễm ngẩng đầu dõi theo anh. Ánh tà dương đỏ rực soi lên vóc dáng cao lớn của anh như thể phủ lên một tầng ánh sáng. Cô đứng dưới bóng anh, toàn thân bị anh che kín, giờ phút này trái tim lại như ánh nắng chan hòa ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng và ấm áp. Tuy đang sống ở một thành phố ngoại quốc hỗn loạn, vậy mà cô lại có ảo giác mơ hồ về những tháng năm thanh bình tĩnh lặng.

Tia sáng vụt qua, cô khẽ nheo mắt, anh treo xong rèm cửa sổ, nhảy xuống khỏi bàn.

Lý Toản đưa tay kéo thử rèm cửa, thấy không có vấn đề gì, sau đó lau sạch dấu giày trên bàn. Anh quay đầu nhìn cô, hàng mi vẫn vương ánh hoàng hôn, “Xong rồi.”

“Cảm ơn anh.” Tống Nhiễm rời mắt đi, bước đến thử đưa tay kéo thử. Vừa quay đầu lại định nói gì đó với anh thì vách tường kế bên đột nhiên vọng tới tiếng va đập.

Lý Toản quay đầu, kinh ngạc và khó hiểu nhìn sang, hàng mày chau lại, “Có chuột à?”

Một lát sau, bên kia vang lên tiếng ván giường kẽo kẹt. Hai người đều câm lặng.

Rèm cửa sổ vừa bị cô kéo lại, ánh sáng trong phòng mờ ảo, nắng chiều hắt qua, ánh sáng dìu dịu len lỏi vào phòng. Góc cạnh khuôn mặt của cả hai đều mơ hồ, trông dịu dàng đến lạ.

Họ nhìn nhau, tim đập loạn nhịp, trong đáy mắt đôi bên đều có chút xấu hổ ngượng ngùng.

Bên kia tiếng phụ nữ ngâm nga, tiếng đàn ông thở dốc loáng thoáng truyền đến.

Lý Toản vội rời mắt đi, “Không còn việc gì nữa, anh đi trước đây.”

“… Được.”

Cô cũng có chút thấp thỏm, chỉ muốn chạy ra ngoài, “Em đưa anh đến cầu thang.”

Hai người nhanh chóng ra cửa, rời xa những âm thanh kia, lúc này mới nhẹ nhõm đôi chút.

Tống Nhiễm chuyển đề tài: “Có phải một, hai ngày nữa là giao chiến không?”

“Ừ. Tối mai bọn anh tập hợp.”

“À…” Cô nghe thế, thoáng nghĩ ngợi.

Đã đến cửa cầu thang, hai người dừng lại. Lý Toản nhìn xuống bên dưới, rồi lại nhìn cô, “Ngày mai em định làm gì?”

“Chưa có kế hoạch…” Cô lại nói dối, “Sao thế?”

“Không phải em muốn viết sách sao?” Anh cong cong khóe môi, “Dẫn em đi xem cho biết, tại sao thành phố Agri lại quan trọng với quân chính phủ như vậy. Được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.