Mới vừa thức dậy cô đã sang phòng Âu Mạc Thiên Vũ nói chuyện nên chưa ăn gì.
Đi xuống lầu những người giúp việc đang tấp nập làm việc của mình.
” Phu nhân cô thức sớm vậy?”
” Cũng không sớm đâu bác”
Thẩm Lạc Ngưng đi lại bàn ăn ngồi ăn sáng mà không đợi Âu Mạc Thiên Vũ khiến quản gia lẫn giúp việc ngạc nhiên.
Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy Thẩm Lạc Ngưng ăn tối hay sáng mà không đợi Âu Mạc Thiên Vũ hết.
Có lúc Âu Mạc Thiên Vũ tăng ca hay tiếp khách đến tối mới về thì Thẩm Lạc Ngưng đều đợi đến lúc đó hết.
Thẩm Lạc Ngưng thấy nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình ngẩng đầu lên nhìn.
” Sao mọi người nhìn tôi dữ thế?”
Thẩm Lạc Ngưng mới chợt nhận ra là do mình không đợi Âu Mạc Thiên Vũ ăn.
Suốt ba năm Thẩm Lạc Ngưng luôn luôn giữ thói quen đó nhưng từ từ cô cũng chán việc phải chờ đợi rồi.
Thẩm Lạc Ngưng cười khinh cứ nghĩ suốt ba năm mình phải làm tất cả nhưng chỉ đổi lại sự lạnh nhạt từ anh thôi.
Thật đáng khinh!
Nhưng bây giờ sẽ không có chuyện đó nữa đâu cô sẽ tự sống cuộc sống của cô không bận tâm đến những điều khác.
Thẩm Lạc Ngưng ăn sáng xong thì nhanh chóng bước vào phòng.
Căn phòng của hai vợ chồng nhưng chỉ có mình cô đơn bóng một mình.
Đi lại bàn trang điểm thì chả có cái gì đặc biệt hết đúng là lúc đó cô tẻ nhạt thật.Trong ngăn bàn thì có vài chiếc thẻ và một trong số đó có một chiếc thẻ đen không giới hạn.
Cô nhanh bước lại tủ đồ bên trong toàn đồ áo tay dài những bộ đồ đơn giản kín đáo nhìn thôi mà cô đã phát chán rồi.
Không biết sao Âu Mạc Thiên Vũ có thể sống với cô suốt ba năm cũng hay thật.
Chọn một bộ đồ nhìn tạm ổn thì cô đi xuống lấy xe chạy ra ngoài.
Một lúc sau Âu Mạc Thiên Vũ đi xuống định ăn sáng thì được quản gia nói lại rằng cô đã ăn sáng và thay đồ đi ra ngoài rồi.
Âu Mạc Thiên Vũ đăm chiêu suy nghĩ.
Thẩm Lạc Ngưng thật sự mong muốn ly hôn đến vậy sao?
Thẩm Lạc Ngưng lái xe đến trung tâm thương mại định đi dạo một vòng xem có gì mua không lẫn chọn cho cô vài bộ đồ khác.
Đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại thì không biết từ lúc nào cô đã đến đứng ngay cửa hàng đồ trẻ sơ sinh.
Thẩm Lạc Ngưng từ lúc kết hôn thật sự rất mong muốn có được một đứa con nhưng Âu Mạc Thiên Vũ lại không đáp ứng cho cô khiến cô ngày càng tuyệt vọng.
Càng nghĩ Thẩm Lạc Ngưng lại cành quyết tâm ly hôn hơn.
Một nhân viên thấy cô đứng ở trước cửa một hồi lâu thì đi ra hỏi.
” Chị ơi chị muốn mua đồ cho trẻ sơ sinh hả? Con chị bao nhiêu tháng rồi để chúng tôi tư vấn cho ạ”
Thẩm Lạc Ngưng giật mình nhanh chóng giải thích ” Không có mua ạ xin lỗi tôi đi chỗ khác liền “
Nói rồi Thẩm Lạc Ngưng đi đến cửa hàng khác để tránh có thêm chuyện .
Thẩm Lạc Ngưng đi mua vài bộ đồ hợp với mình thì ra về.