Vương phi, người mau dậy a, vương gia sắp thượng triều trở về rồi mà người còn chưa chưa chịu dậy nữa
– Hử, nhưng ta còn muốn ngủ nữa, ngươi để cho ta ngủ đi mà – Sở Lan mắt nhắm mắt mở kéo chăn trùm kín người rồi lăn ra ngủ tiếp
– Vương gia, người đã về – Tử Cúc thấy hắn liền hành lễ
– Ừm, vương phi đâu
– Dạ vương phi còn chưa chịu dậy nữa ạ
– Được rồi, các ngươi cũng lui đi
Hắn cho đám nha hoàn lui xuống hết, bản thân thì đến bên giường nhìn nàng đang ngủ say
– Lan nhi, dậy đi, nàng không đói hay sao, đã quá giờ ăn cơm rồi đó – Hắn nhéo mũi nàng làm Sở Lan bị đau mà tỉnh ngủ
– A đau, ngươi định giết lão nương hay sao mà mạnh tay vậy hả
– Ai bảo nàng không chịu dậy làm gì nên ta mới phải dùng biện pháp mạnh thôi, coi như cho ta xin lỗi đi, nàng mau ngồi dậy rửa mặt chải tóc rồi đi dùng bữa
– Ừm, nhắc tới ta tự nhiên thấy đói rồi, hì hì
Nghe nhắc đến ăn là nàng lại vui vẻ đến quên luôn bản thân vừa bị đau, cái bụng cũng hợp thời mà kêu lên biểu tình
Sở Lan được mấy nha hoàn chải tóc cho rồi chạy đến ngồi vào bàn ăn
– Phải rồi, nàng có muốn về phủ thừa tướng không, từ khi nàng gả cho ta còn chưa về thăm nhà lần nào – Nàng cũng có ý định ăn xong sẽ hỏi hắn nhưng không ngờ hắn lại hiểu nàng đến vậy a
– Ừm, ta còn đang định hỏi ngươi đây, ngươi đúng thật là hiểu ý người khác nha
– Vậy ta hiện tại cũng không bận, đợi dùng bữa xong ta đưa nàng về phủ, chịu không? – Hắn cưng chiều nhìn nàng
– Được đó, ngươi sẵn tiện đưa ta đi chơi một chút luôn nha, đi mà, phu quân ~ – Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn lấy lòng, hắn nghe nàng gọi hai tiếng phu quân liền cảm thấy thật vui vẻ, đây có phải là nàng đã chấp nhận hắn rồi
– Ừm, nàng đó, chỉ biết có chơi, hoàn toàn bỏ quên ta luôn
– Hì hì, đâu có, ngươi hứa rồi đó, không nuốt lời nha
– Ta có bao giờ thất hứa với nàng đâu, được rồi, nàng ăn nhanh đi, đợi đến trưa là nàng không có nhiều thời gian để chơi đâu
– Ta biết rồi
Nàng nói dứt lời liền nhanh chóng ăn cho xong bữa sáng, Sở Lan vừa đi ra xe ngựa cùng hắn vừa cầm theo một túi hạt dưa để cắn
– Lan nhi, đừng lo đứng cắn hạt dưa nữa, để ta đỡ nàng lên xe ngựa
Tử Cẩn đưa tay đỡ nàng lên rồi bản thân cũng vào trong xe ngồi cùng nàng
– Này, ngươi ăn không? – Nàng tay cầm một nắm hạt dưa đưa đến trước mặt hắn
– Nàng ăn đi, ta không ăn đâu
– Ừm, vậy ta đành ăn một mình thôi
Nàng ngồi đối diện với hắn mà cắn hạt dưa, xe ngựa đang đi bỗng dưng dừng lại đột ngột khiến nàng theo quán tính mà ngã về phía trước. Do nàng và hắn ngồi rất gần nên Sở Lan đã ngã vào người hắn
– Ta… ta không cố ý, tại xe ngựa… – Nàng ấp a ấp úng nói không hết câu, chuyện là lúc nãy nàng ngã đâu không ngã mà lại ngã vào người hắn, môi hai người chạm nhau làm nàng giật bắn mình mà ngồi dậy
– Lan nhi, là nàng hôn ta trước vậy đừng có trách ta
Lúc môi hai người chạm nhau hắn cảm giác thật mềm mại khiến Tử Cẩn lưu luyến không muốn rời. Hắn vòng tay qua eo nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn đến khi hai người không thở được mới bỏ nàng ra
– Ngươi… ngươi… ngươi… cái đồ sắc lang này, ta đã nói ta không cố ý, rõ ràng là ngươi đang chiếm tiện nghi của ta
– Nàng nghĩ như vậy cũng được, dù gì nàng cũng là thê tử của ta còn gì
– Hứ, không biết xấu hổ – Nàng quay đi chỗ khác không cho hắn thấy mặt mình bởi vì mặt nàng bây giờ đã đỏ như quả cà chua
– Nàng đang thẹn sao? – Hắn làm gì cho nàng cơ hội quay đi chứ, Tử Cẩn đưa tay kéo nàng về phía mình, nàng bất ngờ bị kéo nên ngã vào lòng hắn
– Ngươi đừng có nói bậy, ta thẹn lúc nào
– Vậy sao mặt nàng đỏ vậy?
– Tại trời nắng nóng quá chứ bộ
– Ồ, thì ra là vậy
– Chứ còn sao nữa, mau buông ta ra, ngươi đừng hòng giở trò chiếm tiện nghi của ta
Nàng ngồi dậy trừng mắt nhìn hắn, tay sờ soạng tìm túi hạt dưa lúc nãy làm rơi
– Nàng đang tìm gì vậy?
– Tìm túi hạt dưa chứ gì, nó rơi đâu mất tiêu rồi nè
Hắn không còn lời nào để nói nàng nữa rồi, hắn thật muốn biết trong đầu nàng nghĩ cái gì
– Không cần tìm nữa đâu, nó rơi đầy người ta rồi nè – Lúc xe ngựa dừng lại, nàng ngã vào người hắn đồng thời hạt dưa cũng hất vào người hắn luôn
– Ồ, hì hì, ta không có cố ý đâu, xin lỗi nha
Sở Lan phủi hết hạt dưa xuống giúp hắn cùng lúc đó xe ngựa cũng vừa đến phủ thừa tướng
– Vương gia, vương phi, đã đến nơi rồi
– Ừm, ta biết rồi
Hắn nhảy xuống xe ngựa rồi đưa tay ra đỡ nàng xuống, thừa tướng và thừa tướng phu nhân nghe tin nàng đến liền ra cửa phủ để đón
– Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi về thăm hai người đây
Sở Lan vừa bước xuống xe liền vui vẻ chạy đến chỗ bọn họ, vì trên xe nàng ăn hạt dưa nên vỏ bị dính đầy trên y phục, vỏ dưa theo từng bước đi của nàng liền rơi lả tả xuống đất, đám nha hoàn thấy vậy đưa tay bụm miệng cười, tiểu thư nhà bọn họ vẫn luôn là như vậy
– Lan nhi à, lần sau con ăn đừng quăng vỏ lung tung để dính cả vào người thế này
Phụ thân nàng nhìn thấy cảnh tượng như vậy chòm râu không khỏi giật giật, ái nữ nhà ông sao lại không giữ hình tượng gì hết
– Cái ông này, nữ nhi mới về mà lải nhải nhiều quá, thôi con cùng Minh vương điện hạ mau vào trong đi
Mẫu thân nàng lên tiếng trách phụ thân, ông quay sang nhìn bà bằng ánh mắt rất chi là vô tội. Minh Tử Cẩn nhìn không khỏi có chút ngưỡng mộ nàng, nàng có một gia đình thật hạnh phúc vui vẻ biết bao, nhưng còn hắn sinh ra trong gia đình đế vương đừng nói chi là vui vẻ hay hạnh phúc, có đôi khi bản thân còn phải đề phòng cả chính huynh đệ người thân của mình