Khôn Ninh

Chương 56: Mục đích không đơn thuần



Thẩm Chỉ Y biết quan hệ của Yến Lâm cùng Khương Tuyết Ninh, dù sao trước lúc tuyển chọn thư đồng Yến Lâm đã tìm nàng nói qua, còn bị nàng bắt được cơ hội trêu chọc một trận. Vậy mà bây giờ hắn lại rũ sạch quan hệ với Ninh Ninh? Nàng nhìn thần sắc hai người này, hoang mang sau đó lại có mấy phần phẫn nộ không lý do, thực sự bất bình thay Khương Tuyết Ninh, tiến lên một bước muốn chất vấn: “Yến Lâm, ngươi—— ”

“Trưởng công chúa điện hạ.” Yến Lâm đã đủ khó chịu, Khương Tuyết Ninh sợ Thẩm Chỉ Y lại nói ra lời gì khiến hắn khó chịu hơn, nên vội đưa tay nhẹ nhàng giữ nàng lại, khóe môi khẽ cong, nở nụ cười giống như trấn an. “Diên Bình vương điện hạ tuổi nhỏ chỉ tùy tiện đùa một chút, không quan trọng.”

“Nhưng ta muốn nói…” Không phải chuyện Diên Bình vương a. Thẩm Chỉ Y bị nàng kéo một cái liền ngừng lại, vừa định biện bạch, quay đầu thấy ánh mắt Khương Tuyết Ninh nhìn như bình tĩnh lại có mấy phần khẩn thiết thỉnh cầu, mặc dù không nghĩ ra vì sao, nhưng vạn câu chất vấn cũng không thể nói ra được nữa. Dù sao người ta xảy ra chuyện gì nàng cũng không biết. Vì vậy đành thuận theo lời Khương Tuyết Ninh vừa nói, giáo huấn Diên Bình vương: “Về sau ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, ta tới chỗ hoàng huynh cáo trạng cho xem!”

“…” Diên Bình vương quả thực trợn mắt há hốc mồm. Mãi đến khi Thẩm Chỉ Y kéo Khương Tuyết Ninh mang đám người rời đi, hắn cũng không hiểu nổi, rõ ràng mình chỉ nói một câu, cũng không phải trò đùa, làm sao lại bị mắng thê thảm tơi tả như vậy. Nhưng Lạc Dương trưởng công chúa trước nay tính tình bá đạo, hắn không có gan cãi lại, thấy mấy người đã đi, mới lầm bầm một tiếng: “Xảy ra chuyện gì vậy, liên quan gì tới ta?”

Yến Lâm không nói gì, chỉ tiếp tục đi. Mấy người cùng đi lại không chút phát hiện ra sự khác thường của hắn, mặc dù đều cảm thấy Yến Lâm gần đây trầm mặc nhiều hơn bình thường, nhưng so với dĩ vãng càng thêm ổn trọng, thiếu đi mấy phần thiếu niên ngây ngô lại thêm mấy phần ổn trọng thành thục, cho nên chỉ tưởng hắn sắp đến quán lễ mới thay đổi, cũng không suy nghĩ nhiều. Diên Bình vương mặc dù hoang mang với quan hệ Yến Lâm cùng Khương Tuyết Ninh, nhưng vì có mặt những người khác nên không tiện hỏi nhiều, đành cúi đầu buồn bực, cùng bọn hắn đi Phụng Thần điện.

Tạ Nguy lúc này còn đang ở trong thiên điện nhìn chằm chằm bệ cửa chỗ con mèo trắng từng dẫm qua, đôi mày nhíu chặt, phảng phất như đang suy nghĩ chuyện gì rất khó giải quyết. Nhưng khi đám người đến, sắc mặt đã trở lại như bình thường. Ngón tay nhẹ kéo căng thừng mực, hắn quay đầu đã nhìn thấy Yến Lâm bên cạnh Diên Bình vương, chỉ hỏi: “Sao các ngươi đều tới đây?”

Tất cả mọi người không nói lời nào. Có ai đó đứng phía sau đạp Diên Bình vương một cước. Diên Bình vương lập tức không đứng vững, lảo đảo mấy bước về phía trước, xuất hiện trong tầm mắt Tạ Nguy, mặt hắn liền đỏ bừng, có chút ngại ngùng mở miệng nói: “Là, là học sinh mấy ngày trước đây nghe tiên sinh giảng sách luận, về nhà bị gia phụ lấy ‘Nhập học’ làm đề luận, học sinh hai ngày này đã mài rất nhiều sách, miễn cưỡng viết được một bài, lại không biết tốt xấu ra sao, nên… nên tới nhờ tiên sinh xem qua trước, mới dám đem về cho phụ thân đọc.”

Đám người phía sau cười lên khe khẽ. Diên Bình vương tức giận: “Cười cái gì! Hôm nay cười ngày mai ắt đến phiên các ngươi!” Yến Lâm cũng thoáng khẽ cong môi. Chỉ là cười xong, ảm đạm trong mắt không những không tan đi, còn lan ra tới biểu cảm trên mặt: Hắn vốn cũng như Diên Bình vương vậy, lỗ mãng không hiểu chuyện, nhưng mà bây giờ không thể nào như vậy nữa.

Tạ Nguy nghe xong liền biết Diên Bình vương sợ viết không tốt về nhà bị mắng, nên cũng cười một tiếng, khoan hậu nói: “Bài tập của Diên Bình vương điện hạ mấy tháng nay đều không tệ, so với những người đồng lứa cũng đã rất tốt, dù viết còn có chỗ thiếu sót, chắc hẳn lệnh tôn cũng sẽ không so đo. Bất quá nếu điện hạ đã tự mình đến đây, Tạ mỗ cũng tò mò điện hạ gần đây tiến bộ ra sao. Chỉ là Phụng Thần điện này là chỗ trưởng công chúa điện hạ học, các ngươi nhiều người ở chỗ này lại không tiện, vẫn nên đến Văn Uyên các đi.”

Tất cả mọi người nói: “Vâng”.

Diên Bình vương cũng lập tức vui mừng ra mặt, nói liên tục: “Làm phiền tiên sinh.”

Tạ Nguy tiện tay buông thừng mực trong tay ra, chỉ nói mình còn thu thập mấy thứ trong thiên điện, nên để đám người đi Văn Uyên các trước, hắn tới sau. Đám người liền hi hi ha ha nhốn nháo đi ra. Chỉ là lúc bọn hắn ra tới cửa, Tạ Nguy lại nói: “Ta chọn vật liệu gỗ làm đàn, có mấy khối đã không cần nữa, có thể xin Yến thế tử dừng bước, khuân giúp một chút không?”

Yến Lâm khẽ giật mình, bước chân lập tức dừng lại, vô thức trả lời một câu: “Nguyện vì tiên sinh cống hiến sức lực.” Đám người quay đầu nhìn thoáng qua cũng không nghĩ nhiều, chào hỏi Yến Lâm rồi đi. Nhưng lúc vào trong điện lần nữa Yến Lâm chợt nghĩ: Tiểu thái giám đang đứng ngay cạnh cửa điện, nghe nói lần này vật liệu gỗ để Tạ tiên sinh làm đàn là nội vụ phủ đưa tới, vậy không cần nữa trả về nội vụ phủ thì để tiểu thái giám đi là được, sao lại kêu hắn giúp?

Tạ Nguy vẫn bình tĩnh lạnh nhạt chỉ vào hai khối gỗ trên bàn dài, nói: “Hai khối này không cần nữa, làm phiền Yến thế tử.” Yến Lâm liền bước tới. Chỉ là lúc đi ngang qua bàn để đàn, hắn nhìn thoáng qua liền nhận ra Tiêu Am, hắn đưa cho Khương Tuyết Ninh, trong lòng bỗng dưng ê ẩm, bước chân liền chậm lại.

Tạ Nguy cũng nhìn cây cổ cầm trên bàn, nói: “Ninh… Khương nhị cô nương tuy có chút ngang ngược bướng bỉnh, việc học cũng không xuất chúng, nhưng trước mặt ta coi như thông minh, cũng nhẫn nại đọc sách, lúc nãy vừa học thêm đàn ở đây. Yến thế tử có thể yên tâm chút ít rồi.”

Khi đó hắn còn không biết Dũng Nghị hầu phủ sắp xảy ra chuyện, cho nên nghĩ Ninh Ninh vào cung thư đồng, trong lòng liền vui vẻ, lại sợ nàng không qua được kỳ khảo học, sau khi kết thúc nhật giảng ở Văn Uyên các cố ý lặng lẽ nhờ Tạ tiên sinh chiếu cố nàng. Nhưng hôm nay… Là do hắn dốc hết sức đẩy Ninh Ninh vào cục diện nguy hiểm, sau này chưa hẳn đã có thể bảo vệ nàng. Yến Lâm nhìn thấy Tiêu Am chỉ cảm thấy chua xót, nhưng nghe Tạ Nguy nói như vậy lại có chút cao hứng, nhất thời không phân biệt được trong lòng là ngọt hay đắng, thế là cười nhẹ nói: “Nếu được như vậy thì có thể an tâm rồi.”

Hắn bước tới muốn nhấc hai khối gỗ lên. Tạ Nguy nhìn bóng lưng thiếu niên, có chút trầm mặc, hạ tầm mắt, đáy mắt lại có chút hoảng hốt u ám, một lúc lâu sau, tỏ ra như không có việc gì, nói: “Hôm nay lên triều sớm không gặp lệnh tôn, nghe nói là sinh bệnh, ngài ấy không sao chứ?”

Yến Lâm lại lần nữa cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn như cũ trả lời: “Vài ngày trước có mưa, phụ thân lại mê rượu uống không ít, vết thương cũ trên chiến trường những năm qua lại tái phát, vết thương có chút đau, cho nên không vào triều thôi, không đáng lo.”

Tạ Nguy liền gật đầu, nói: “Trong lòng thế tử có việc.” Yến Lâm trong lòng hơi lạnh, lại nhất thời không đoán được hắn có ý gì. Tạ Nguy lại nhặt túi bọc đàn lên, bọc lại Tiêu Am Khương Tuyết Ninh bỏ quên, treo cùng Nga Mi của hắn ở tường phía đông thiên điện. Hắn đưa lưng lại nên Yến Lâm không thấy được thần sắc hắn, chỉ nghe giọng hắn bình tĩnh không chút gợn sóng: “Kẻ làm thầy, truyền kiến thức, giải nghi vấn. Tạ mỗ thuở thiếu thời học đàn vụng về, may nhờ danh sư dốc lòng dạy bảo, đến nay không dám quên tiên sinh dạy bảo, ‘Nước chảy đá mòn, cát tụ thành tháp’, hai mươi ba năm mới có thành tựu nhỏ. Yến thế tử rất thông minh, chỉ nghe một chút liền hiểu, chỉ thánh nhân cũng sẽ có thắc mắc, thế tử cũng vậy. Nếu tin tưởng ta, về sau cũng như Diên Bình vương điện hạ thường xuyên đến tìm ta là được.”

“…” Yến Lâm chợt giật mình trong lòng, phòng bị mà nhìn hắn.

Tạ Nguy xoay người lại, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Đi thôi, bọn hắn chờ đã lâu.”

*

Sau khi tách khỏi đám người Yến Lâm, Khương Tuyết Ninh cùng các nàng trở về Ngưỡng Chỉ trai. Thẩm Chỉ Y kéo nàng vào phòng ngồi xuống, một mình gặng hỏi chuyện nàng với Yến Lâm. Khương Tuyết Ninh tất nhiên nói không nên lời.

Thẩm Chỉ Y nhìn nàng, trong lòng chỉ thấy lo lắng suông, có vài phần tiếc rèn sắt không thành thép. Hỏi thật lâu cũng không nạy ra một câu nào, nàng chỉ có thể nói: “Ngươi bây giờ không muốn nói cũng không sao, khi nào muốn nói nhất định phải nói cho ta. Nếu Yến Lâm khi dễ ngươi, bản công chúa nhất định khiến hắn đẹp mặt!”

Khương Tuyết Ninh bất đắc dĩ, chỉ đành cám ơn ý tốt của nàng, nói thật lâu mới tiễn được Thẩm Chỉ Y cáu kỉnh ra về.

Sau khi ngồi trong phòng Khương Tuyết Ninh một hồi thấy bài trí quá đơn giản, Thẩm Chỉ Y vừa đi ra liền giáo huấn những cung nữ phục vụ kia: “Các ngươi phục vụ thế nào vậy? Trong phòng này giường sưởi không đốt, bình hoa không cắm, ghế gấm lại quá cứng, đến mấy vật bài trí cũng không có, đâu giống chỗ của nữ nhi khuê các? Báo lên trên cho bản công chúa, thay mới hết thảy đi! Nói cho đám người chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu kia, lần sau bản cung tới còn thấy nghèo nàn như vậy, bọn họ sống không nổi đâu!”

Các cung nữ bị dọa nơm nớp lo sợ. Lời này truyền đến chỗ nữ quan, thái giám quản sự cùng nội vụ phủ, bọn họ càng sứt đầu mẻ trán, hô to oan uổng. Ai không biết Khương nhị cô nương này là hồng nhân (người được ưu ái, yêu mến) trưởng công chúa điện hạ khâm điểm vào cung thư đồng? Bạc đãi ai cũng không dám bạc đãi nàng a. Chỉ là các nàng vào cung thư đồng cũng không phải đi hưởng phúc, trước nay chưa từng có tiền lệ cung cấp đồ dùng cho thư đồng a. Trưởng công chúa nói khiến bọn hắn lo lắng sầu muộn chết mất. Nhưng tới đầu giờ Thân, đồ đạc từ nội vụ phủ vẫn như nước chảy tới Ngưỡng Chỉ Trai, khuôn mặt thái giám quản sự tươi cười đến chói mắt, nói với Khương Tuyết Ninh: “Trưởng công chúa điện hạ lệnh trang hoàng lại phòng ốc cho Khương nhị cô nương, nô không dám qua loa, tất cả bài trí kể cả chăn đệm đều đổi sang loại tốt nhất, ngài nhìn xem đã được chưa?”

Đám người bên trong Ngưỡng Chỉ trai bàn luận chuyện gặp Yến Lâm hôm nay. Nếu hai người thân thiết, Yến Lâm lại sắp tới quán lễ, không lâu sau đã có thể nói chuyện cưới gả, không cần che giấu quan hệ, trêu chọc vài lời cũng không tính là gì. Tất cả mọi người kiêng kị Khương Tuyết Ninh ba phần là vì đoán Khương phủ cùng Dũng Nghị hầu phủ đã âm thầm định ra quan hệ thông gia. Thật không ngờ Yến Lâm lại chính miệng phủ nhận. Như thế đâu giống như chuyện mọi người biết lúc đầu. Đại đa số không ai muốn có người sống tốt hơn mình, càng muốn bỏ đá xuống giếng hơn là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, huống chi Khương Tuyết Ninh còn chướng mắt thế kia? Đám người bí mật uống trà nói chuyện khó tránh mấy câu nói mát, chọc ngoáy. Thậm chí có mấy người mỉa mai, rõ ràng cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng căn bản chưa tới hai canh giờ, nội vụ phủ đã chuyển đủ thứ đồ đạc tới cho Khương Tuyết Ninh, cùng với thái độ nịnh bợ lấy lòng của thái giám quản sự kia, liền như cho mỗi người một cái vả mặt thật to. Chế nhạo còn chưa nói xong, đã bị đánh cho ngậm miệng. Trong lòng mỗi người đều hơi đau đau, đáy mắt cất giấu ghen tị, trơ mắt nhìn cả đám cung nhân bận bịu tới tới lui lui trong phòng Khương Tuyết Ninh.

Khương Tuyết Ninh cũng đoán được đám người này tụ họp lại sẽ không nói gì tốt đẹp, nhưng Yến Lâm rũ sạch quan hệ, Dũng Nghị hầu phủ sắp xảy ra chuyện, đều trong dự liệu của nàng, kiếp trước cục diện còn hỏng bét hơn bây giờ, lúc ấy hoảng loạn sợ hãi bao nhiêu, nay càng trấn định lạnh nhạt bấy nhiêu.

Kiếp trước không có Yến Lâm, nàng dựa vào Thẩm Giới; Đời này không có Yến Lâm, vẫn còn có Thẩm Chỉ Y. Nàng cũng không biết vì sao mình có duyên phận sâu xa với hoàng tộc như vậy, nhưng bây giờ muốn tách ra cũng không được, liền dứt khoát thản nhiên nhận lấy, ghi khắc trong lòng.

Cung nhân bố trí trong phòng, nàng ngồi đó rất nhàm chán, đám cung nhân kia cũng không được tự nhiên, dứt khoát ra ngoài đi dạo dọc theo đường quanh Ngưỡng Chỉ trai. Đi chưa được hai bước liền nhìn thấy ngói lưu ly chói sáng trên mái Khôn Ninh cung. Thế là nàng nhớ tới Trịnh Bảo.

Có Thẩm Chỉ Y không đủ, người tầng trên không nhìn thấy bẩn thỉu của tầng dưới, cho nên phía dưới nhất định phải có người. Chỉ là không biết, kiếp trước Thẩm Giới cứu hắn, đời này là nàng cứu, Trịnh Bảo liệu có còn lựa chọn như kiếp trước? Trong đầu đang suy nghĩ tới lui, bước chân Khương Tuyết Ninh đã dừng lại.

Nàng không nên đi về phía trước. Dù sao một thư đồng mới vào cung, sau chuyện ở Từ Ninh cung, tất cả mọi người đi đường đều cúi đầu, nếu nàng đi loạn khắp nơi chọc phải chuyện gì thì không ai cứu nổi. Cho nên nàng quay người trở về.

Thật không ngờ vừa quay đầu đã nhìn thấy phía trước Khôn Ninh cung, một thái giám mặc y phục màu tím đi tới, lúc đứng lên thân hình lại khá cao, da mặt trắng nõn, mặt mày thanh tú, trên mặt dù còn vết thương chưa tiêu, nhưng so với hôm qua lúc quỳ chịu phạt đã tốt hơn nhiều. Khương Tuyết Ninh liền nhận ra hắn. Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Bảo đã nói trước: “Trịnh Bảo bái kiến Khương nhị cô nương, đa tạ cô nương hôm qua cứu giúp.”

Hắn vào cung khi tuổi chưa lớn lắm, cho nên giọng nói có chút tinh tế nhu hòa, lúc thấy Khương Tuyết Ninh ánh mắt khẽ nhúc nhích, đôi mắt như có nắng xuân chiếu vào hồ nước tuyết tan, ấm áp hoà thuận vui vẻ. Khương Tuyết Ninh biết, người này rất tinh tế, tỉ mỉ. Kiếp trước hắn cũng được tính là phụ tá đắc lực của Thẩm Giới, những gì Thẩm Giới có thể nghĩ tới hắn cũng nghĩ, Thẩm Giới nếu có bỏ sót, hắn lại nghĩ ra, nhưng xưa nay không thể hiện bản lãnh của mình trước mặt người khác, chỉ yên lặng làm việc. Như thế, ít có người chú ý tới hắn. Nàng thân là hoàng hậu, mới biết được Thẩm Giới tín nhiệm ai nhất; cũng chứng kiến lựa chọn của Trịnh Bảo, nên mới biết người này dưới vẻ ngoài nhu hòa có nội tâm cứng rắn kiên cường đến thế, nhận định một việc liền đặt cược cả sinh mạng.

Thẩm Giới cứu hắn, thuần túy là vì thiện ý; nhưng nàng cứu hắn lại không như thế. Khương Tuyết Ninh không biết hắn muốn tìm mình hay ngẫu nhiên gặp phải, nhưng không quan trọng, nhìn hắn nửa ngày, chỉ nói: “Nhưng ta mở miệng cứu ngươi, mục đích cũng không đơn thuần.”

Trịnh Bảo khẽ giật mình. Hắn vốn ghi nhớ ân huệ này, nên đến tạ ơn, người trong cung đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thực quá ít, khiến đêm qua nằm trên cái giường chật hẹp thô ráp, hắn lại suy nghĩ đến trằn trọc khó ngủ. Nhưng không ngờ cô nương trước mắt lại trả lời như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.