Phòng bệnh chợt yên lặng như tờ.
Thẩm Tại là ai thì cả Tôn Phái Bình và Thịnh Quốc đều biết, không chỉ vì anh là người nhà họ Thẩm mà còn bởi vì anh là người trẻ tuổi mà đã thành lập một công ty được đánh giá cao cả trong và ngoài nước.
Hai ông bà đã rút lui khỏi chuyện kinh doanh nhưng danh tiếng của Thẩm Tại thì vẫn như sấm bên tai. Vậy nên họ vẫn nể phục cậu trai trẻ tuổi này.
Nhưng hai người không ngờ người này lại là bạn trai của cháu gái mình…
Tôn Phái Bình khiếp sợ nhìn Thịnh Văn Ngôn, lúc trước bảo cô đi coi mắt thì cô cứ khăng khăng rằng mình có bạn trai, nhưng lúc đó bà không tin, chỉ nghĩ rằng Thịnh Văn Ngôn bịa chuyện để khỏi phải đi xem mắt thôi.
So với hai cụ ông cụ bà, người càng hoảng hồn hơn là Thịnh Thiên Hòa. Thẩm Tại là bạn tốt nhiều năm của ông, ông luôn đối xử với anh như là em trai ruột.
Thịnh Thiên Hòa ngây ngốc nhìn hai người hồi lâu mới nói: “Bạn gái gì? Thẩm Tại, cậu vừa nói gì chứ… Văn Ngôn là bạn gái cậu?”
“Xin lỗi, bởi vì chúng tôi vừa bên nhau không lâu nên chưa kịp thông báo cho anh.” Thẩm Tại nói xin lỗi nhưng khuôn mặt không chút nào là thấy có lỗi.
Thịnh Thiên Hòa xác định được câu trả lời thì biểu cảm càng sốc hơn, có trời mới biết ông đã tín nhiệm Thẩm Tại thế nào mới giao con gái mình cho anh, cũng thật lòng cảm thấy rằng Thẩm Tại sẽ như mình, dạy dỗ cho Thịnh Văn Ngôn với tư cách là người lớn.
Sao mà, sao mà bây giờ đã trở thành thế này rồi!
“Chuyện này, chuyện, chuyện này… sao đột nhiên vậy!” Thịnh Thiên Hòa nói chuyện lắp ba lắp bắp.
Thịnh Văn Ngôn cũng hết hồn bởi sự thẳng thắn bất chợt của anh, nhưng sau khi hết bàng hoàng, trong lòng cô chỉ thấy ấm áp, giống như có người giúp sức, ủng hộ. Không cần sợ bất cứ điều gì.
Thịnh Văn Ngôn: “Có đột nhiên đâu ạ, là con thích Thẩm Tại, con theo đuổi anh ấy.”
Thẩm Tại khựng lại, nhìn cô.
Thịnh Văn Ngôn tiếp tục nói: “Ba, ông nội bà nội, giống như anh ấy nói vậy. Dù sau này thế nào, con sẽ làm tất cả những chuyện mà con phải làm, nhà họ Thịnh chúng ta không nhất định phải có con trai mới được.”
Thịnh Thiên Hòa còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, lẩm bẩm: “À, chuyện này, bố tin tưởng con…”
Vẻ mặt Tôn Phái Bình kỳ lạ, sự tham dự Thẩm Tại đã làm rối loạn hết tiết tấu, lúc này bà không biết nói gì nữa.
Ông cụ Thịnh nhìn Thịnh Văn Ngôn bằng ánh mắt thưởng thức hiếm thấy, theo truyền thống từ xưa tới giờ, đúng thật là ông cũng muốn một đứa cháu trai, nhưng khoảng thời gian này, ông có nghe về việc Thịnh Văn Ngôn đã làm việc thế nào ở Khải Thịnh. Bây giờ thấy cô kiên quyết như thế, ông cũng yên tâm phần nào.
Có lẽ định mệnh của nhà họ Thịnh chính là như thế.
Bọn họ già rồi, không xen vào được chuyện của người trẻ.
“Bố mẹ, hai người khoan hãy lo lắng về chuyện này. Bố mẹ đã chờ ở đây lâu lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi.” Thịnh Thiên Hòa cố gắng khống chế biểu cảm, nói với hai ông bà cụ.
Tôn Phái Bình: “Đứa bé —— ”
“Có người sẽ chăm sóc đứa bé, bố mẹ vào thăm nó sau đi.”
Ông cụ Thịnh thở dài, nói: “Được rồi, vậy bố với bà ấy về trước, có ở đây cũng gây ồn ào cho Điền Kiều thôi.”
Hai cụ ông cụ bà đi rồi, không khí tĩnh lặng lại.
Thịnh Văn Ngôn nhìn bóng lưng của họ khuất sau cánh cửa, cúi đầu liếc nhìn đứa bé sơ sinh nằm trên giường: “Này, em đừng quan tâm nhé, bọn họ thích nói chuyện khó nghe vậy đấy. Em đáng yêu lắm mà, hơn nữa chắc chắn sau này em cũng sẽ làm được nhiều chuyện có ích thôi.”
Đứa trẻ chắp đôi bàn tay nhỏ vào giữa ngực, nhúc nhích, chưa mở mắt ra được.
Thịnh Văn Ngôn khẽ cười, đưa tay chạm vào em bé, thấp giọng nói: “Nếu bọn họ không chịu đặt tên cho em, vậy thì để chị đặt cho nhé?”
“Văn Ngôn.” Thịnh Thiên Hòa gọi cô. Thịnh Văn Ngôn nhìn về phía ông.
“Con ở đây trông em đi, bố và ch…” Thịnh Thiên Hòa khựng lại, gắng gượng nuốt chữ chú xuống, nói, “Bố và Thẩm Tại ra ngoài nói chuyện.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức cảnh giác: “Nói gì chứ ạ, bố đừng nói chuyện gì quá đáng nha.”
Thịnh Thiên Hòa không biết làm sao: “Bố có nói gì quá đáng đâu.”
Thịnh Văn Ngôn kéo Thẩm Tại lại: “Là con theo đuổi anh ấy, bố có muốn mắng gì thì mắng con đây này.”
“Hơ cái con bé này.”
“Không có gì đâu.” Thẩm Tại vỗ nhè nhẹ vào đầu cô, “Sẽ nhanh thôi mà, em đợi ở đây đi, anh và bố em sẽ quay lại.”
“Nhưng mà —— ”
“Nghe lời nào.”
Thẩm Tại lên tiếng, Thịnh Văn Ngôn đành phải đè sự cứng đầu xuống: “Được rồi… Vậy anh mau quay lại đó.”
“Ừ.”
——
Thẩm Tại đi theo Thịnh Thiên Hòa ra khỏi phòng bệnh, hai người không ai lên tiếng mà đi xuống lầu, ngồi xuống băng ghế dài trong sân nhỏ của bệnh viện. Bình thường Thịnh Thiên Hòa rất tự nhiên khi ở cạnh Thẩm Tại, nhưng bây giờ vị trí bỗng dưng thay đổi, ông chưa kịp thích ứng.
“Thật ra là tôi theo đuổi Văn Ngôn.” Thẩm Tại mở miệng phá tan khoảng im lặng ngắn ngủi.
Thịnh Thiên Hòa quay đầu nhìn anh. Thẩm Tại không hề giấu giếm, nói: “Lúc trước tôi thật lòng muốn giúp anh chỉ bảo Thịnh Văn Ngôn nên mới chú ý tới cô ấy nhiều hơn, nhưng bất tri bất giác, tôi lại bị cô ấy thu hút.”
“Tôi không ngờ cậu và con bé sẽ quen nhau…”
“Tôi cũng không ngờ.” Thẩm Tại khẽ cười, “Cô bé này, nhìn thì tự do buông thả, nhưng thực ra không hề cảm thấy an toàn. Nhìn như không có tài cán gì nhưng cô ấy vẫn luôn muốn được khẳng định, len lén cố gắng. Cô ấy có rất nhiều khía cạnh, cũng có rất nhiều ưu điểm. Là tôi, tôi muốn trở thành bạn trai của cô ấy.”
Thẩm Tại là người hơi lãnh đạm, ít khi nào bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình với ai khác. Thịnh Thiên Hòa đã quen Thẩm Tại nhiều năm, cũng hiểu thấu tính cách của anh. Đây là lần đầu tiên mà anh vừa vào câu chuyện đã thổ lộ ra cảm xúc của mình.
Thịnh Thiên Hòa hít sâu một hơi, lại buông tiếng thở dài: “Thẩm Tại, là Văn Ngôn thích cậu trước đúng không?”
Thẩm Tại giật mình.
Thịnh Thiên Hòa nở nụ cười: “Cậu khỏi lừa tôi, cái con bé này thích cái đẹp mà. Ơ làm sao mà tôi quên mất nhỉ, nhìn cậu đẹp trai thế này, chắc chắn là nó để ý cậu dữ lắm. Hèn gì… bảo con bé kêu chú nó lại không chịu.”
Thẩm Tại: “… Không phải.”
“Đương nhiên là bởi vì cậu tốt với nó rồi. Trước kia nó thường xuyên cãi nhau với tôi, tôi còn nghĩ đứa con gái này thật ngỗ nghịch, dạy không nghe. Nhưng sau đó cậu mới bảo với tôi rằng Văn Ngôn thiếu sự yêu thương, quan tâm, con bé có tính tình như thế là tại tôi không làm tròn trách nhiệm của người bố, lúc đó tôi mới bừng tỉnh hiểu ra… Cậu vì con bé mà hỏi tôi nhiều vấn đề, cũng dạy nó nhiều chuyện như thế. Tôi đã biết là cậu thật lòng muốn đối xử tốt với con bé. Chỉ là tôi không ngờ rằng hai người sẽ thành một cặp.”
Thịnh Thiên Hòa: “Vậy nên hôm nay tôi mới hoảng hồn như thế. Cậu bảo tôi giao con gái cho cậu quan tâm, ai ngờ cậu lại chăm sóc như một người bạn trai lo cho bạn gái, thế cũng đủ khác thường rồi.”
Thẩm Tại ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi, nhưng tôi thật lòng với cô ấy.”
“Cậu có thật lòng không tôi rõ mồn một. Nhưng mà cậu đã chắc chắn chưa? Cậu cũng biết Văn Ngôn đó, dạo này nó đã đàng hoàng đi rất nhiều nhưng sự thất thường đã ngấm vào máu, có khi sẽ thích gì làm đó. Dù là đời sống hay công việc thì cậu đều chính chắn hơn con bé rất nhiều, nếu hai người bên nhau, tương lai cậu cũng phải chăm lo đốc thúc nó. Cậu không sợ lúc nào đó mình sẽ chán nản sao?”
Cây cỏ trong sân xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống, tạo thành một sự đối lập vô cùng mãnh liệt với chuyện sinh tử sau lưng.
Thẩm Tại nhìn thấy rõ hết thảy, rũ mắt. Đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, anh đã trải qua một phần ba quãng đời, mà trong khoảng thời gian này, chỉ khi gặp cô mới có sự biến chuyển.
Từ khi tiếp xúc với Thịnh Văn Ngôn, anh mới nếm trải được những cảm xúc như tức giận, bất lực, phiền não, ghen tị… nhưng những cung bậc đó đều không mang đến hạnh phúc bằng khi được ở bên cô.
Cho đến bây giờ Thẩm Tại mới biết, không ngờ khi ở bên cô lại hạnh phúc đến thế, cảm giác mà chính anh cũng không thế vứt bỏ.
Nản? Anh không nghĩ cảm xúc này sẽ xuất hiện trên người mình. Thay vì nói bản thân, Thẩm Tại lại sợ Thịnh Văn Ngôn nản hơn. Anh không phải là người thú vị, lại thích dạy bảo trách mắng cô. Anh sợ rằng cô sẽ cảm thấy nhàm chán…
“Bây giờ cô ấy rất ổn, có tự do phóng khoáng cũng tốt, ngây thơ cũng được, đều là thứ tôi thích.” Thẩm Tại nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói, “Tôi trải sự đời nhiều hơn cô ấy một chút, vậy nên tôi bằng lòng dắt tay, để cô ấy bớt đạp vào những vũng bùn, bớt đi sự đau khổ mà cô ấy phải gánh. Tôi thật lòng, tuyệt đối không nản… Trong tương lai, chỉ khi Văn Ngôn muốn rời đi, còn không thì cả đời này tôi sẽ không buông tay.”
——
Sau một lát ngồi trông nom Điền Kiều, cuối cùng Thẩm Tại và Thịnh Thiên Hòa cũng quay lại. Nhìn vẻ mặt hai người không có gì khác, có vẻ như bố cô không nói gì quá đáng.
Thịnh Văn Ngôn yên tâm hơn rất nhiều, cô dặn dò Điền Kiều mấy câu rồi đi theo Thẩm Tại ra ngoài.
“Bố em và anh vừa nói chuyện gì vậy?” Trên đường ra bãi đậu xe, Thịnh Văn Ngôn hỏi.
Thẩm Tại: “Không có gì cả, bố em chỉ hỏi vài ba câu tại sao chúng ta bên nhau thôi.”
“Chỉ vậy thôi à? Bố em không mắng anh câu nào hả?”
Thẩm Tại nhìn cô: “Có vẻ em mong ông ấy mắng anh lắm nhỉ?”
“Theo lẽ thường thì đó là chuyện không tránh khỏi mà. Anh thấy đó, trong lòng ông ấy, anh là trưởng bối, mà một người lớn lại ra tay với bậc con cháu, vậy đơn giản là…”
“Là gì?”
“Là….”
Ánh mắt nguy hiểm của Thẩm Tại phóng tới, Thịnh Văn Ngôn nuốt lại hai chữ “cầm thú”, cười hì hì sửa lại, “Là giai thoại đẹp từ ngàn đời nay.”
Thẩm Tại: “À.”
“Ôi trời em hỏi thật đấy, bố em không nói gì thật sao? Em thấy lúc vào nhìn ông ấy còn vui vẻ lắm. Hay là anh nói gì đó dễ nghe dụ ông ấy rồi hả?”
“Không có nói.” Sao Thẩm Tại thừa nhận được chứ, anh chỉ nói, “Anh chăm lo cho đứa con gái nghịch ngợm, không ngoan thay ông ấy, bố em vui còn không kịp nữa là.”
“Ai nghịch ngợm? Ai không ngoan?”
Thịnh Văn Ngôn băn khoăn cà mũi chân xuống đất, Thẩm Tại dùng ngón trỏ gõ gõ vào trán cô, “Em đừng có lộn xộn, đứng ngay ngắn vào.”
“Hừ, anh mới hư đó, khi nãy anh còn bảo với ông bà nội là đứa bé họ Thịnh. ngạo mạn bá đạo lắm nha.”
Thẩm Tại: “Anh nghiêm túc mà.”
Thịnh Văn Ngôn hé mắt: “Anh không sợ người nhà không chịu à?”
“Đây là chuyện của chúng ta, liên quan gì tới bọn họ.”
Thịnh Văn Ngôn cười hì hì, ồ một tiếng, lại nói: “Nhưng mà em đâu nói là muốn sinh con đâu, sinh con cực lắm… Anh trả lời nhanh thật đó.”
“Khi nãy anh nói thật lòng, bảo là con mình có thể theo họ Thịnh.” Thẩm Tại nói, “Nhưng chuyện tương lai còn phụ thuộc vào em nữa, đúng là sinh con cực khổ, không có cũng được.”
“Hả?”
Thẩm Tại cười nói: “Chăm một đứa đã đủ mệt rồi, còn thêm đứa nữa, em nghĩ anh thích lắm hả?”
“Shit! Anh mới là con nít ấy!”
——
Đứa nhỏ thứ hai của Khải Thịnh là con gái. Chuyện này đã lan truyền rất nhanh khắp công ty, thành viên hội đồng quản trị thuộc phe Tôn Phái Bình nhất thời nản lòng. Lần này đại tiểu thư Thịnh Văn Ngôn càng có quyền thế hơn.
Họ thấp thỏm, tình thế và rất nhiều nhân viên đều nghiêng về phía Thịnh Văn Ngôn.
Nhưng cô không nghĩ nhiều đến thế, đối với cô, có em gái thì mọi chuyện vẫn như cũ. Trong tương lai nếu như em gái thích, cô và em ấy sẽ cùng nhau xây dựng Khải Thịnh.
Khoảng thời gian sau đó, Thịnh Văn Ngôn tất bật công việc.
Hôm thứ bảy cô định tới nhà Thẩm Tại chơi, ai ngờ vừa ngồi chưa được bao lâu thì được thông báo là có dự án gặp chút vấn đề. Cô đành bảo Lâm Khải đem laptop tới, ngồi xếp bằng trong phòng khách làm việc.
Hôm nay Thẩm Tại khá rảnh, anh cũng không làm phiền Thịnh Văn Ngôn mà ngồi ở một bên, xem tài liệu, làm chuyện của mình.
“Những công ty nào anh cứ nói thẳng đi.” Thịnh Văn Ngôn vừa mở họp online với người bên kia vừa đưa đôi dài chân ra, đá đá Thẩm Tại.
Thẩm Tại thấy đôi chân càn rỡ đang đá vào đùi anh, ngước mắt nhìn về phía Thịnh Văn Ngôn. Thịnh Văn Ngôn nghiêng người ra khỏi camera, nói: “Giúp em với, nhiều quá anh nhớ phụ em đi.”
Thẩm Tại biết bây giờ cô đang đau đầu nhức óc vì chuyện công việc, không nói gì, cầm điện thoại cô lên, mở mục ghi chú: “Được rồi.”
Thịnh Văn Ngôn gật đầu, bảo người bên kia nói tiếp. Thẩm Tại không ló mặt vào, chỉ vừa nghe vừa nhanh chóng ghi chú những điểm quan trọng mà người kia nói.
Không có nhiều điều cần lưu ý lắm, mười phút sau, Thịnh Văn Ngôn vỗ nhẹ lên đùi anh: “Được rồi nè.”
Sau đó cô lại nghiêng người thủ thỉ vào tai anh: “Cảm ơn cục cưng ~ ”
Thẩm Tại khẽ cười, tỏ ý bảo cô làm việc tiếp đi. Thịnh Văn Ngôn gật đầu, lại trò chuyện với người bên kia. Thẩm Tại gửi bản ghi chú vừa nãy vào Wechat trên laptop cho cô, anh định thoát ra ngoài nhưng lại bị tựa đề của mục ghi chú thu hút.
Sự thật về Thẩm Tại.
Cô ghi chú cái gì về mình vậy?
Thẩm Tại hơi tò mò, nhấn vào, anh chỉ nghĩ rằng cô đã lưu những công việc và sở thích của anh lúc còn làm thư ký. Nhưng không, sau khi mở ra, nội dung ghi chú chỉ toàn là… Gu con gái.
Thẩm Tại liếc nhìn thời gian, mắt khẽ híp lại, ghi chú được viết ra vào đúng lúc mà cô muốn theo đuổi anh.
Phụ nữ chính chắn, quyến rũ…
Chân dài…
Chỉ thích công việc, không quan tâm tới bạn gái…
Có lẽ là Dương Khiêm Hòa đã mách cô nghe về những thứ chuyện tào lao này. Thẩm Tại tiếp tục kéo xuống, đột nhiên anh cố định ánh mắt. Bởi vì có một mục được in đậm, làm sao cũng không ngó lơ được.
Nội dung hết sức đơn giản, mười ba chữ:
Có lẽ Thẩm Tại bị lãnh đạm, cũng có lẽ… Không lên được.