Ngôn Khanh không có sức chống cự đối với Hoắc tiên sinh, bị anh ôm như vậy, nghe anh ghé vào tai nói thẳng ra dục vọng của bản thân, cô như đang bay trên mây, cả người vừa mềm vừa nóng, chỉ nghĩ mặc anh muốn làm gì thì làm.
Thân thể cũng tốt, tình cảm cũng tốt, anh muốn, cô đáp ứng toàn bộ.
Anh luôn nâng niu cô như bảo vật, còn cô sao lại không.
Từ phòng tắm đến sô pha, cả chiếc giường nhỏ anh từng ngủ bên ngoài phòng ngủ của cô, cuối cùng trở lại chiếc giường lớn tồn tại mùi hương trên người cô.
Ở chỗ này cô và anh có lần đầu tiên, sau này cũng có vô số buổi tối ôm nhau ngủ, cho đến hôm nay, cô là Vân Khanh, lại nằm xuống vị trí cũ, dùng đôi tay mướt mồ hôi ôm chặt anh, cùng anh tận tình trầm luân trong niềm vui thích cực hạn.
Sau nửa đêm Ngôn Khanh không chịu đựng nổi nữa, hữu khí vô lực đẩy anh: “Anh lại quá độ, em liền…”
Giọng anh khàn đặc: “Liền thế nào.”
Ngôn Khanh chớp chớp đôi mắt lấp lánh ánh nước, câu lấy cổ anh, kéo dài giọng nói quyến rũ: “Liền — khóc.”
Hoắc Vân Thâm buồn cười, mồ hôi lăn xuống theo thái dương, anh hôn cô: “Khanh Khanh biết anh sợ gì nhất.”
Sợ cô khóc, sợ cô đau.
Sợ cô có bất cứ bất bình, khổ sở nào.
Hoắc Vân Thâm thả chậm lực đạo, nghe lời cô dừng lại, ôm cô lên trên người mình, khe khẽ vỗ về: “Nếu ngủ trong vòng năm phút, hôm nay sẽ buông tha cho em.”
Anh không vội đêm nay.
Anh với cô còn có một đời một kiếp.
Ngôn Khanh buồn ngủ đến mức vừa nghe xong lời này, không dùng đến năm phút, mới mấy chục giây, cô đã ghé vào ngực Hoắc Vân Thâm an tâm đi ngủ, hô hấp rất nhẹ, cánh môi hồng bị anh cắn hơi chu ra, thỉnh thoảng lại nỉ non nói mớ.
Cô nói rất mơ hồ, Hoắc Vân Thâm không nghe rõ ràng lắm, nhưng vẫn nghe rất nghiêm túc.
Chờ Ngôn Khanh chìm vào giấc ngủ sâu, Hoắc Vân Thâm lo lắng cô không thoải mái, đang muốn đặt cô lên gối, cô lại cọ cọ, lẩm bẩm gọi một tiếng: “… Vân Thâm ca ca.”
Hoắc Vân Thâm ngơ ngẩn: “Khanh Khanh, em gọi anh là gì?”
Ngôn Khanh mở to mắt, mơ mơ màng màng nói: “Vân Thâm… ca ca, anh đã quên… kẹo bông gòn.”
Nửa câu đầu còn tính là hoàn chỉnh, nửa câu sau mơ hồ không rõ, lẩm bẩm xong, cô gian nan khép lông mi lại, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Đáy lòng Hoắc Vân Thâm ầm ầm chấn động.
Cho dù là trước đây hay sau này gặp lại, từ trước tới nay Khanh Khanh chưa từng gọi anh như vậy, ngay cả lúc yêu say đắm anh yêu cầu, Khanh Khanh cũng đỏ mặt không chịu, sao có thể tự nhiên mà nói ra ở trong mộng.
Còn cả kẹo bông gòn mơ hồ phía sau, sao lại đặt chung với xưng hô này…
Hoắc Vân Thâm kìm nén không đánh thức Ngôn Khanh, đắp chăn cho cô đàng hoàng, xoay người nhìn phía ngăn kéo tủ đầu giường.
Khi ở trong phòng bếp làm đồ ăn khuya, lực chú ý của anh chỉ đặt trên người Khanh Khanh, lúc cô che cửa lách cách tìm thứ gì đó, anh đã nhận ra, lúc bước tới đẩy cửa, nhìn thấy cô như con hamster nhỏ giấu thứ đó đi.
Vợ cố ý đánh lạc hướng anh.
Ý thức được điều này, Hoắc Vân Thâm ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không hỏi, muốn chờ cô chủ động nói.
Nhưng hiện tại…
Khác thường chỉ có cái này.
Hoắc Vân Thâm duỗi tay kéo ngăn kéo ra, lấy cái hộp nhét ở chỗ sâu nhất, anh vặn đèn bàn, chỉnh sáng cao hơn.
Trong hộp chỉ có một cuốn sổ thật dày, bìa rất cũ, các góc cạnh tuy được cẩn thận bọc bằng mấy lớp bảo vệ nhưng vẫn hơi phủ bụi.
… Nhật ký?
Anh không biết Khanh Khanh có thói quen ghi nhật ký.
Thần kinh Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên kéo chặt, anh từ từ mở cuốn sổ vừa được cầm ấm, trên trang lót là nét chữ non nớt của cô gái nhỏ, có mấy chữ nho nhỏ tròn vo: “Bí mật nhỏ của kẹo bông gòn.”
Đôi tay ổn định của người đàn ông bắt đầu run rẩy.
Ở trang tiếp theo, cô đổi thành bút nước sáu màu, vụng về viết một vài lời nói ngắn ngủi.
“Hôm nay lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ấy, anh ấy giúp mình đuổi sâu, nói mình là kẹo bông gòn. Cây trong sân đều rất cao, hoa cũng đẹp, nhưng so ra đều kém anh ấy.”
“Mình không biết gả cho anh ấy là có ý gì, nhưng nghe người khác nói, kết hôn là có thể mỗi ngày ở bên nhau, mình nguyện ý.”
“Mình thích Vân Thâm ca ca.”
Năm đó cô còn rất nhỏ, tuy thông minh sớm, nhưng thời gian học viết chữ không dài, rất nhiều ký tự bị thay thế bởi các nét đơn giản và ghép vần, nhưng chỉ có hai chữ “Vân Thâm”, vô cùng nghiêm túc đoan chính, giống như nhìn mẫu mà sao chép từng li từng tí.
Hoắc Vân Thâm ngồi ở mép giường, trái tim bị lửa nóng thiêu đốt, ngón tay lạnh thành băng.
Anh vẫn nhìn chằm chằm trang giấy nhỏ không nhúc nhích.
Trong đầu trống rỗng, lại bị từng cơn sóng xung kích đau muốn vỡ ra.
Anh chưa từng thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng ra, cô gái nhỏ năm sáu tuổi, mặc chiếc váy thêu hoa, hai bắp chân đung đưa trên ghế dựa, dưới ánh đèn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, mãi lâu sau mới viết xong đoạn này, sau đó mướt mồ hôi cười ngọt ngào.
Cô không chỉ viết trang này, mà còn cả một quyển, hết năm này qua năm khác.
Mỗi một trang đều liên quan đến anh, từng câu từng chữ, đều là Tiểu Vân Khanh ưu ái và giữ gìn vô điều kiện Vân Thâm ca ca từ thời thơ ấu.
“Vân Thâm ca ca khen mình buộc tóc đuôi ngựa đẹp, còn tặng cho mình dây cột tóc, mình muốn buộc mỗi ngày.”
“Anh ấy lại cao hơn, mình ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được anh ấy.”
“Tay anh ấy nóng quá, lúc dắt mình mình muốn phát sốt.”
“Vân Thâm ca ca nói trưởng thành liền cưới mình về nhà.”
“Anh ấy không còn nữa, mình không tìm thấy anh ấy.”
“Mình nhớ anh ấy, anh ấy có thể chịu khổ được không, nhưng mình không ra được, mình nhảy xuống từ ban công, vẫn bị bắt trở về.”
“Mẹ qua đời, mới qua mấy ngày ba ba đã cưới người khác, trong nhà không có người yêu mình, ba ba nói, nếu mình đi tìm anh ấy, về sau đừng làm con gái nhà họ Vân.”
“Mình tìm được Vân Thâm ca ca, nhưng anh ấy quên mình rồi.”
Ở chỗ này Tiểu Vân Khanh vẽ cái mặt cười rất lớn.
“Không sao nha, mình mặc chiếc váy trắng anh ấy thích, buộc dây cột tóc anh ấy tặng, một ngày nào đó anh ấy sẽ nhớ mình, chờ lớn lên, mình còn muốn gả cho anh ấy.”
Phía dưới vẫn còn chữ, nhưng không thấy rõ, bị nước mắt người đàn ông làm ướt, mờ mịt thành một mảnh.
Đêm khuya dưới ngọn đèn bàn, đầu ngón tay Hoắc Vân Thâm hiện lên xanh trắng, nắm chặt sổ, lại run rẩy buông ra, vuốt phẳng từng nếp gấp, anh cúi xuống, đau như dao cắt.
Người quên, là anh.
Hoắc Vân Thâm lật người, gắt gao ôm lấy người đang ngủ say bên cạnh, cô lẩm bẩm tiến vào khuỷu tay anh, hai má ửng hồng, lông mi dài tựa lông quạ, môi đỏ mang theo ý cười, trong mộng còn lần tới theo bản năng, nỉ non hôn anh một chút.
Những giọt nước mắt lặng lẽ của anh làm ướt tóc cô.
Hoắc Vân Thâm không khống chế được mà ôm chặt hơn, nảy sinh suy nghĩ ác độc muốn nhúng cô vào máu khảm thành một thể. Cô hơi đau, oán trách túm lấy cổ áo anh cắn loạn.
“Cắn đi,” Giọng anh khô khan, ép tới cực thấp, “giữ mạng cho anh là được.”
Mạng này của anh, muốn giữ cô cho đến chết.
Hoắc Vân Thâm cả đêm không ngủ, rạng sáng, anh liên hệ với bác sĩ Hà: “Lần đầu tiên kiểm tra cho tôi, có phải anh nói tôi vì chấn thương tâm lý khả năng đã mất một vài ký ức thuở nhỏ.”
Bác sĩ Hà đối với Hoắc tổng luôn là tùy thời đợi mệnh, đáp trong giây lát: “Đúng vậy, nhưng cậu nói chắc chắn là thống khổ, không cần nhớ tới, quên mới tốt, cho nên chúng ta không áp dụng bất cứ biện pháp nào.”
Thời thơ ấu ở nhà họ Hoắc, là khởi đầu cho cuộc sống xấu xa âm u của anh, mất một đoạn nào cũng đều là may mắn.
Anh thậm chí không nghĩ đến, dưới giận dữ bi thương bị lãng quên lại là con đường sinh mệnh duy nhất của anh.
Bởi vì quá nhiều cay đắng nên trong tiềm thức anh đã cất giấu bảo vật trân quý của mình. Kẹo bông gòn của anh, thuộc về ánh sáng lộng lẫy, khi đó anh một thân hỗn độn, không xứng có được.
“Sao vậy Hoắc tổng? Là ký ức quan trọng à? Nếu quan trọng, tôi có thể thử khôi phục, tình huống của cậu với phu nhân khác nhau, không phức tạp như thế, sẽ không khó.”
“Sau khi trời sáng, tôi đi tìm anh.”
Ngôn Khanh đã dành một thời gian dài quay cuồng cho các buổi biểu diễn và giải thưởng, rốt cuộc cũng được thả lỏng, ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại. Chồng đã chuẩn bị xong cơm sáng đang giữ ấm, bản nhân anh thì ngồi ở bên cạnh cô, sắc mặt như thường thẩm duyệt văn kiện, bóp chóp mũi cô một cái: “Tỉnh rồi.”
Ánh nắng vô cùng tốt, xuyên qua cửa sổ chiếu vào đường nét góc cạnh rõ ràng trên mặt anh.
Ngôn Khanh thở dài một tiếng, cọ tới cọ lui hai cái trên chân anh, cười cong đôi mắt: “Một ngày hạnh phúc, bắt đầu từ lúc nhìn thấy bảo bối Thâm Thâm.”
Ăn cơm xong, cô liền ở cân nhắc làm thế nào mới có thể tạm thời thoát khỏi lòng bàn tay của anh chồng.
“Cái kia, chị Lâm Uyển nói —”
“Còn có công việc?”
Ngôn Khanh thấy chồng chủ động mở miệng, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, buổi chiều phải làm một số việc, bảo đảm qua hôm nay, sẽ luôn ở bên anh.”
Cô muốn cầu hôn anh.
Tuy giấy kết hôn cũng lĩnh rồi, hôn nhân đã sớm là sự thật, nhưng hôn lễ còn chưa làm.
Cô nhớ lại, ngày bị anh đưa đến Tinh Vân Gian, chính mắt cô nhìn thấy cả phòng rực rỡ sắc đỏ, là chuẩn bị làm phòng tân hôn, mấy bộ áo cưới đặt trên giường, đều bị cuộc kịch liệt trên giường ngày đó làm nhăn nhúm.
Khi đó cô bài xích anh, oán giận nhìn anh đích thân gỡ xuống từng chút đồ trang trí vui mừng.
Anh sợ ngày hôm sau trí nhớ của cô sẽ thiết lập lại, thấy được sẽ khủng hoảng, nên toàn bộ quá trình đều làm trong im lặng, song biểu cảm và ánh mắt lại đau lòng như dao cắt.
Hiện giờ hồi tưởng lại, cô đau không chịu được, nhất định phải tìm lại chút uất ức này cho Thâm Thâm.
Cô muốn đến nơi gặp lại nhau lần đầu tiên, kể cho anh ký ức đã bị lãng quên, rồi cầu hôn anh.
Nhưng kể từ khi anh chồng lên nắm quyền, nhà họ Hoắc người thì chết người thì vào ngục giam, nhà cũ vẫn luôn bỏ trống, cũng không bị bán đấu giá, cô muốn tìm cách lên vào.
Hoắc Vân Thâm lẳng lặng nhìn cô: “Được, em đi làm đi, anh cũng có việc, buổi tối gặp lại.”
Ngôn Khanh tính thời gian hẳn là đủ rồi, vui sướng đồng ý.
Cô có người đại diện có trợ lý, một đoàn người đổ xô tới đón cô. Cô với chồng phất tay cáo biệt, quay người đi lấy nhẫn đính hôn đã đặt trước.
Một chiếc nhẫn nam trơn, trải qua thời gian dài rốt cuộc cũng hoàn thành, là số đo ngón áp út của anh.
Tuy chồng có nhẫn cưới, nhưng cô hy vọng sẽ được tự tay đeo cho anh một cái mới.
Trên đường Ngôn Khanh đi lấy nhẫn, Hoắc Vân Thâm nằm trên giường trong phòng chữa bệnh của bác sĩ Hà, đẩy cánh cửa sâu trong ký ức ra, liền nhìn thấy cô gái nhỏ yêu kiều mềm mại ở đó.
Cô ôm đầu gối lẻ loi ngồi dưới đất, đứng dậy lao về phía anh: “Anh nhớ tới em rồi!”
Tiểu Vân Khanh năm tuổi.
Anh cũng không phải anh hiện tại, mà là Vân Thâm ca ca thích cười cô thích từ cái nhìn đầu tiên.
Hoắc Vân Thâm cong lưng ôm cô, chậm rãi mở to mắt.
Bác sĩ Hà quan tâm hỏi: “Hoắc tổng, có khỏe không?”
Hoắc Vân Thâm ấn chặt chiếc giường Khanh Khanh đã nằm nhiều lần, khóe miệng cong cong, đuôi mắt nóng bỏng.
Tốt.
Trong suốt những năm tháng tự cho là tàn tạ bất kham đó, trước nay đều không cô độc một mình.
Tiểu công chúa của anh, dùng trái tim thuần khiết nhất, mặc kệ anh bị người khác phỉ nhổ thế nào, vẫn một mức cứu vớt anh, yêu thương anh.
Mẫn Kính gọi điện thoại tới: “Thâm ca, nhẫn đưa đến rồi.”
Trước đó Thâm ca có đưa xuống viên kim cương nho nhỏ, vội vàng thiết kế làm thành một chiếc nhẫn. Một chiếc nhẫn có giá cao ngất ngưởng giờ được đính lộng lẫy ở trong hộp, chờ chủ nhân của nó.
Mẫn Kính lại nói: “Anh, tẩu tử đi về hướng nhà cũ họ Hoắc, bên kia khoá rồi, anh xem —”
“Mở ra,” Hoắc Vân Thâm nói, “đừng làm cho cô ấy mệt.”
Tiểu ngốc tử nhà anh, quyết định muốn vào, nếu không mở cửa, không cẩn thận là trèo tường ngay.
Ngôn Khanh chạy tới nhà cũ, xung quanh vẫn còn người cư trú, không hoang vu đến mức làm người ta sợ hãi. Đúng là cô đã chuẩn bị nếu không vào được sẽ trèo tường, dù sao tòa nhà hoang bỏ đấy, không có gì để trộm, hệ thống cảnh báo chắc là đều đóng lại rồi.
Cô thử đẩy đẩy cửa lớn.
Mở.
Ngôn Khanh khiếp sợ lùi lại hai bước, dù không có gì để trộm, nhưng cũng không thể hào phóng như vậy chứ?!
Thật ra lại tiện cho cô.
Cô chen người vào, chậm rãi đi dọc theo con đường quen thuộc trong trí nhớ, đến hành lang gấp khúc năm đó gặp Hoắc Vân Thâm, giữa hè mùa, cây xanh đều sum xuê, không có gì thay đổi so với hồi trước, vẫn là dáng vẻ đó.
Ngôn Khanh xoa xoa làn váy, cô đặc biệt đặt riêng, là phiên bản phóng to của chiếc váy năm 5 tuổi, kiểu dáng cũng rất hợp để mặc.
Tim cô đập nhanh hơn, đừng dưới bóng cây gọi điện thoại cho Hoắc Vân Thâm.
Một tiếng còn chưa vang xong, anh liền nhận máy.
“Thâm Thâm, em muốn hẹn hò với anh.”
“Được.”
Ngôn Khanh hít sâu.
Chờ mây đen tiên sinh của cô tới, cô muốn kể cho anh nghe chuyện xưa trong nhật ký, rồi lấy nhẫn ra cầu hôn anh —
“Em ở —”
Khi cô ngọt ngào miêu tả địa chỉ, ở hành lang nhà chính trước mặt cô, đôi mắt người đàn ông nhìn cô trước giờ chưa từng di chuyển.
Cô gái mặc váy trắng, mái tóc dài được cột bởi sợi dây quen thuộc, lộ ra khuôn mặt trắng sứ, bờ vai và cần cổ thon thả, cô hơi khẩn trương mà nắm chặt tay. Hoàng hôn phản chiếu, chiếc lá rơi thong thả, thản nhiên dừng ở đầu vai cô.
Ngôn Khanh chưa nói xong đã sửng sốt.
Lần trước cô đứng ở chỗ này có con sâu rớt xuống, lúc này —
Ngôn Khanh cúi đầu nhìn, tiếng bước chân vang lên, từng tiếng từng tiếng giẫm trên hô hấp của cô.
Cô nhìn thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp, bàn tay trắng lạnh duỗi tới, phất chiếc lá rụng trên vai cô.
Ngôn Khanh ngây người, không thể tin được mà chậm rãi ngẩng đầu.
Hoắc Vân Thâm xoa bóp mặt cô: “Đồ nhát gan.”
Ngôn Khanh nhìn chằm chằm anh, trong lòng long trời lở đất, chóp mũi đột nhiên biến hồng: “… Anh bắt nạt em.”
“Thế này không gọi là bắt nạt,” Anh cười nói, “thấy mặt em giống kẹo bông gòn, nên mới xoa bóp.”
Một chữ cũng không kém.
Ngôn Khanh cho rằng cô sẽ không khóc, nhưng đến giờ phút này, nước mắt căn bản không chịu nổi trọng lượng, mãnh liệt chảy ra.
Cô sờ nhẫn, nghẹn ngào không nói nên lời.
Hoắc Vân Thâm bắt lấy tay cô, bao bọc trong lòng bàn tay, rồi quỳ xuống trước mặt cô.
Anh cao như vậy, hiện tại hạ thấp mình xuống, thành kính quỳ gối trước mặt cô, cổ tay run rẩy tròng nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô, hốc mắt ửng đỏ, hỏi cô: “Có thể cầu xin kẹo bông gòn, đồng ý gả cho anh được không.”
Lúc cô học đại học, anh từng cầu hôn, hai bàn tay trắng, cô vẫn nguyện ý cho anh hứa hẹn.
Sau khi tìm cô về, vì để trói chặt cô, anh dùng một tờ giấy kết hôn cưỡng ép cô bên cạnh.
Bây giờ anh có đầy đủ mọi thứ, có thể cho cô tất cả những điều tốt đẹp trên đời.
Giọng Hoắc Vân Thâm trầm khàn: “Khanh Khanh, cái gì chúng ta cũng có, anh có thể cho em cuộc sống tốt nhất, em muốn —”
Ngôn Khanh không đợi anh nói xong, cũng hạ người xuống, khóc lóc nói: “Hoắc Vân Thâm, em không cần gì khác, em chỉ cần anh.”
Cô luống cuống tay chân tìm nhẫn ra, đeo vào ngón áp út của anh, cúi đầu hôn hôn, nín khóc mỉm cười, ngẩng mặt nhẹ nhàng nói: “Em cũng cầu xin mây đen tiên sinh, cưới em về nhà.”
Gió buổi chiều mùa hè rất khẽ, thổi bay sợi tóc loà xoà trên trán cô.
Trong mắt Hoắc Vân Thâm loé sáng, ấn Ngôn Khanh vào trong ngực, dùng hết sức lực ôm lấy cô.
Cũng ôm lấy toàn bộ thế giới của anh.
Anh mắc kẹt trong vực sâu không đáy, cô gái nhỏ thả dây thừng xuống, không phải để anh bò lên, mà là cô im hơi lặng tiếng đặt mình xuống, phá góc váy, cắt miệng vết thương, cũng vẫn muốn hứng chịu mềm mại nhào về phía anh.
Từ đó vực sâu cũng là thiên đường.
Rét lạnh cũng có thể nóng cháy.
Anh thiêu đốt hết thảy, giẫm lên tro tàn chấp nhất trói chặt cô, mà cô từ sớm lúc ban đầu, đã cam nguyện mở rộng vòng tay mình, rơi vào cái lồng giam do chính anh dựng lên.
Nếu anh vẫn có bất an.
Vậy chỉ duy nhất một cái…
Thời gian cả đời này thật sự quá ngắn, anh vắt kiệt tất cả, cũng chỉ có thể yêu cô không đủ trăm năm.
《 HOÀN CHÍNH VĂN 》