Triệu Tuệ An được chuyển lên phòng bệnh, ai cũng vào phòng với cô chỉ duy nhất Hoắc Kiến Vũ không vào, anh ngồi trầm ngâm hay tay bấu vào nhau
” Kiến Vũ cậu nên vào với vợ cậu, cô ấy đang rất cần cậu bên cạnh, cậu ngồi đây cũng không phải là cách ” Hứa Trác Nguyên đi ra ngồi xuống ghế cạnh anh
” Tôi không dám vào, tôi sợ cô ấy tỉnh dậy sẽ hỏi về đứa bé, tôi không đủ can đảm để trả lời ”
“Tôi cũng không biết khuyên cậu như thế nào nhưng cậu phải lấy lại tinh thần để làm chỗ dựa cho vợ cậu ”
” Tại tôi vô dụng nên mới không bảo vệ tốt cho hai mẹ con cô ấy,lúc trưa cô ấy rất phấn khởi khi thông báo mang thai với tôi. Tại sao vậy, tôi còn chưa cảm nhận được đứa bé trong bụng cô ấy thì đứa bé đã mất. Tôi là một người ba vô dụng,rất vô dụng ”
” Kiến Vũ….”
Hứa Trác Nguyên định nói gì thì bên trong đã có tiếng nức nỡ rồi la hét. Hoắc Kiến Vũ bật dậy nhìn vào cánh cửa nhưng lại không dám bước vào.
Triệu Tuệ An tỉnh lại biết tin đứa bé không còn cô vô cùng hoảng loạn, từ ba mẹ đến đứa bé ai cũng bỏ cô mà đi.
” Con không tin, đứa bé là còn trong bụng con,mọi người gạt con ” Cô la hét lên
” Tuệ An đứa bé đã đi rồi nhưng sau này nó sẽ quay lại với con mà ” Bà Hoắc nói
” Con không tin, mọi người là đang gạt con, Kiến Vũ đâu? anh ấy đâu, anh ấy sẽ không có gạt con ” Triệu Tuệ An gỡ kim tiêm đi xuống giường.
* Cạch * Hoắc Kiến Vũ đi vào
” An, bình tĩnh đi em. Ngoan nín đi ” Hoắc Kiến Vũ đưa tay lau nước cho cô
” Kiến Vũ có phải bảo bối vẫn còn trong bụng em phải không?”
” Tuệ An bảo bối là không có duyên với chúng ta, sau này khi em khỏe lại bảo bối sẽ về với chúng ta mà ”
” Không không,bảo bối giận em rồi, tại em mà bảo bối mất, nếu như em không giấu anh thì bảo bối vẫn còn. Kiến Vũ xin lỗi anh ” Triệu Tuệ An òa khóc,cả cơ thể được Hoắc Kiến Vũ ôm trọn
” Em không có lỗi, ngoan nín đi, lỗi do anh không bảo vệ tốt cho hai mẹ con. Anh mới là người có lỗi ”
” Không đâu, Kiến Vũ anh trách em đi,anh la em đi, tại em, tại em mà con mất. Tại em ” Triệu Tuệ An gào lên rồi ngất đi trong vòng tay của Hoắc Kiến Vũ
” Tuệ An, Tuệ An. Mau gọi bác sĩ, nhanh lên ” Hoắc Kiến Vũ bế cô lên đặt lên giường
…….Trong giấc mơ
” Đây là đâu vậy ” Triệu Tuệ An thấy mình đi nơi nào rất xa lạ
” Mẹ..mẹ, Bảo bảo đây này ” Một bé trai tầm 5 tuổi rất giống Hoắc Kiến Vũ, như bản thu nhỏ của anh đang cầm trên tay một con siêu nhân chạy lại với cô
” Nhóc con, con gọi ai là mẹ thế ” Cô đi lại ngồi xuống xo đầu bảo bảo
” Mẹ…mẹ không nhận bảo bảo sao? bảo bảo là con của mẹ cơ mà ”
” Bảo bảo là con sao? là con của mẹ sao?” Tuệ An òa khóc
” Dạ, mẹ đừng khóc nữa, mẹ khóc ba rất xót ” bảo bảo lau nước mắt cho cô
” Bảo bảo con về với mẹ đi được không? mẹ hứa mẹ sẽ bảo vệ con mà ”
” Mẹ, bảo bảo phải đi thăm ông bà ngoại rồi,thăm xong bảo bảo về với mẹ được không? ”
” Không, Bảo bảo con giận mẹ nên không về với mẹ sao? mẹ xin lỗi để con gặp nguy hiểm rồi ” Cô vuốt ve khuôn mặt bảo bảo mà nước mắt lăn dài
” Không có, bảo bảo không giận mẹ, bảo bảo rất thương mẹ, mẹ của bảo bảo rất xinh đẹp ”
” Bảo bảo con thích siêu nhân sao? con về với mẹ, mẹ mua thật nhiều siêu nhân cho con chơi được không?”
” Mẹ, Bảo bảo phải đi rồi. Con đi thăm ông bà ngoại xong rồi sẽ về với mẹ, mẹ đừng khóc nữa được không? con không muốn nhìn mẹ khóc, sau này bảo bảo về với mẹ con sẽ bảo vệ mẹ. ” bảo bảo ôm cổ hôn vào bên má Triệu Tuệ An rồi rời đi
” Bảo bảo mẹ xin con được không? về với mẹ, ba đang chờ mình về đó bảo bảo ” Cô níu tay bảo bảo lại
” Mẹ…”
” Bảo bảo hay con dẫn mẹ theo được không? mẹ không muốn rời xa con đâu, mẹ không muốn ”
” Ba đang chờ mẹ về kìa, con nhất định sẽ về với mẹ mà, ông bà ngoại đang gọi con, con phải đến thăm ông bà ngoại rồi, bảo bảo đi nhá ” Đứa bé dần khuất xa
” Bảo bảo đừng đi mà con, đừng bỏ mẹ, bảo bảo” Triệu Tuệ An khóc nức nở
….
” Bảo bảo đừng đi, đừng bỏ mẹ, bảo bảo ” Triệu Tuệ An òa khóc rồi bật dậy
” Tuệ An, Tuệ An ”
” Kiến Vũ khi nãy em nhìn thấy bảo bảo của chúng ta,bảo bảo cầm một con siêu nhân, gương mặt rất giống anh, nhưng…nhưng bảo bảo không chịu về với em ” Cô khóc dụi vào lòng Hoắc Kiến Vũ
” Ừ, sau này bảo bảo về với chúng ta mà ” Anh vuốt vuốt tấm lưng an ủi cô
” Bảo bảo nói phải đi thăm ba mẹ, bảo bảo không chịu về với em, chắc bảo bảo giận em rồi ”
Mọi người ở đây ai nhìn thấy Triệu Tuệ An đều không cầm được nước mắt, mọi người thấy vậy đều ra ngoài để cho Hoắc Kiến Vũ ở lại với cô.
” Tuệ An ngoan, nằm xuống nghĩ ngơi, em khỏe lại bảo bảo sẽ về với em mà ” Anh đỡ cô nằm xuống
Triệu Tuệ An nằm xuống mà nước mắt cứ chảy, hình ảnh đứa bé cứ hiện lên trong đầu cô.
Hơn một tuần tinh thần của Triệu Tuệ An cũng khá hơn, cô được xuất viện về nhà. Hoắc Kiến Vũ giao công việc cho Hoắc Kiến Thành để ở nhà chăm sóc cho cô.
Hoắc Kiến Vũ mở cửa phòng đi vào thì thấy Triệu Tuệ An đang ngồi trên giường nhìn xa xăm
“Bà xã ”
” Kiến Vũ anh không đi làm sao? vết thương của anh đã thay băng chưa ”
” Thay rồi. Anh ở nhà với em ”
” Em không sao đâu, hay anh lên tập đoàn đi, cũng gần đến lễ kết hôn của Kiến Thành rồi sẽ rất bận ”
” Không sao, có ba mẹ lo mà. Em bây giờ phải ăn uống nghĩ ngơi có biết không ”
” Dạ, Kiến Vũ anh có giận em không, tại em nên….”
” Đừng nói nữa Tuệ An, anh không giận cũng không trách gì em hết. Anh ôm em ngủ trưa nha ”
Hoắc Kiến Vũ leo lên giường ôm lấy Triệu Tuệ An, cô vòng tay ôm lấy anh.
” Kiến Vũ chúng ta để tự nhiên đi được không, em muốn có bảo bảo “1
” Ừ, em muốn sao cũng được ” Hoắc Kiến Vũ hôn lên đỉnh đầu của cô
Mọi người nhớ Like, Theo Dõi và Vote cho em nhá? có chỗ nào không hay mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng học học và viết hay hơn trong những tiểu thuyết sau
…………….