Chương 2: Thanh âm cấm kỵ
Khách sạn bị bóng đêm nặng nề bao trùm, thoạt nhìn càng thêm ảm đạm cũ kỹ. Lầu hai chỉ có một gian phòng mở cửa sổ. Cửa không có ánh sáng phát ra, cũng không thấy bóng người. Màn rèm trong suốt bị gió thổi phập phồng không ngừng, hệt như bóng ma đang bay lên.
Lát sau, có một cánh tay mảnh khảnh vươn ra khỏi cửa sổ, đầu ngón tay ngoắc ngoắc hai lần kéo rèm cửa lại.
Viêm Trì cười nhẹ, mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt.
Tóc trắng đã đi rồi, người trong đoàn xe vẫn còn la ó, xua đuổi hắn, trong đó Phương Khôn Đằng thanh âm lớn nhất: “. . . . . . Đồ trì độn nhà nó còn lớn tiếng! Ý đồ chụp lấy phanh xe của Trì ca còn chưa tính sổ đâu đấy!”
Có người tiếp lời: “Trời ơi, cũng thật xấu xa! Này mẹ nó nếu thực sự chụp được phanh xe Trì ca, chẳng phải là một nhịp liền chết người sao. . . . . .”
“Thật là muốn trừng trị một phen, chưa bị chỉnh một chút nó thật sự nghĩ là nó hơn người a, cũng may Trì ca còn chưa thật tăng tốc bằng không đã mắc bẫy nó rồi — phải không Trì ca?” Phương Khôn Đằng y phục lam đỏ quay đầu, giương cằm hỏi.
Viêm Trì không tiếp lời hắn, nghiêng đầu lại liếc mắt nhìn lầu hai đi khách sạn một cái.
— Căn phòng rèm đã kéo lại, hiện tại cửa sổ cũng đóng.
“Khách sạn nhà mày hôm nay có người vào ở?” Anh hỏi.
“A? Không có đâu ?” Phương Khôn Đằng cũng có chút lờ mờ, “Gần đây tình hình bệnh dịch tái lại , chỗ nào có người đến chứ. . . . . . Thôi mặc kệ, dù sao mấy ngày nay chúng ta trước hết ở đây đã.”
Viêm Trì chậm rì rì cởi găng tay, thản nhiên” Ừ ” .
Găng tay vừa mới cởi ra, một bàn tay làm móng tỉ mỉ liền đưa tới định đón lấy : “Trì thần –“
” Muộn vậy rồi, nếu không chúng ta cùng nhau ăn khuya đi? Gần đây có tiệm hải sản nướng không tồi.”
Giọng nói cùng ngoại hình của cô ta giống nhau, đều là nhão nhão ngọt ngấy, mặc áo ngắn lộ rốn đi đến cạnh xe Viêm Trì dựa vào, da trắng đến chói mắt.
Phương Khôn Đằng cười hì hì lại gần: ” Này nha, Đỗ muội muội, em làm sao chỉ gọi mình Trì ca, không gọi chúng ta cùng đi ?”
Đỗ Á liếc hắn, giọng điệu khinh thường: “Anh mới vừa thắng sao?”
Phương Khôn Đằng: “. . . . . .”
Đỗ Á nhìn thẳng về phía Viêm Trì, môi đỏ cười cười: “Ăn khuya là em mời nha, nghe nói tiệm ăn kia có hàu không tồi.”
Cô nàng trẻ tuổi đứng cạnh phì cười ra tiếng: “Ai nha tiểu Á, có ý tứ gì? Ăn hàu sống bổ cái gì ngươi không biết ư?”
” Hay là muốn. . . . . . muốn cho Trì thần buổi tối lại chiến với ngươi một hồi a?”
Này kẻ xướng người họa, ám chỉ mờ ám đến mức tận cùng.
Trong tiếng ồn ào, Đỗ Á sắc mặt đỏ bừng, nàng ta nhìn chằm chằm sườn mặt góc cạnh của Viêm Trì, sóng mắt lưu chuyển: ” Cái này. . . . . . Cũng không phải không được nha.”
Viêm Trì không tiếng động cười nhạt, chậm rãi nhướng mi lúc này mới liếc nhìn Đỗ Á. Anh ngậm điếu thuốc, môi mỏng vừa động liền phun ra khói. Trong làn khói, nam nhân con ngươi đen càng lộ rõ vẻ thâm thúy mê ly.
Đỗ Á nhìn đến thất điên bát đảo.
Ngoại hình Viêm Trì vốn dĩ đã có nhiều cô gái mê đắm, xem qua hắn đua xe liền càng không thể không bị hắn hấp dẫn — sự tự tin chắc chắn trên đường đua có một không hai, sức mạnh phóng túng kiêu ngạo quả thực là hormone bùng nổ.
Đỗ Á cảm thấy đàn ông nên như vậy.
” Nơi này khá gần khách sạn.” Viêm Trì nhìn cô ta liếc mắt một cái, cô thật giống như được cổ vũ, thân mình không tự chủ được hướng nam nhân trước mặt kề sát.
Móng tay cọ đến y phục đua xe bằng da: “Cũng có thể nha, anh đưa người ta đi đi.”
Giọng nói nũng nịu nhỏ nhẹ, không biết là ý đi đến tiệm đồ nướng hay là vốn có ý khác.
Viêm Trì thản nhiên liếc nàng, cười giễu cợt.
“Không được.”
Anh dập tắt điếu thuốc, đạp mạnh chân ga: “Lão tử đây không thích đồ đưa đến tận cửa.”
Moto oanh tạc mặt đất mà đi, Đỗ Á mất đi trọng tâm lảo đảo. Cô khẩn trương đứng vững ngẩng đầu nhìn bóng dáng chàng trai chạy như bay rời đi. Vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài rắn chắc, cảm giác hoang dã mạnh mẽ sức lực mười phần.
Đỗ Á khó chịu không cam lòng: “Viêm Trì!”
Phương Khôn Đằng lái moto chậm rì rì đến trước mặt cô ta: “Thế nào, Đỗ muội muội? Nếu không anh mời em đi ăn đồ nướng?”
Đỗ Á xoay người liếc hắn một cái: “Cút!”
Mấy cô gái tức giận rời đi, Phương Khôn Đằng nhìn chằm chằm các nàng hai giây, oán trách:
” Cũng không cho người ta mặt mũi.”
Có người hướng hắn nói: ” Anh cũng không xem lại bộ dạng chính mình đi, người ta một đường theo tới đây chẳng lẽ là vì anh sao?”
“Chậc, Trì ca cũng thật là, con gái nhà người ta đều như vậy mà nói mặc kệ liền mặc kệ.”
“Thật đúng là, đừng nói lên giường Đỗ muội muội ngay cả xe Trì ca cũng chưa được ngồi lên nha!”
“Các ngươi biết cái rắm.” Phương Khôn Đằng cài quai mũ bảo hiểm, hừ lạnh một tiếng, “Trì ca không bao giờ mang theo nữ nhân.”
“Ngồi sau xe hắn? So với lên giường đều khó!”
**
Cuối cùng vài đạo âm thanh ầm vang cùng với tiếng cười nói xa dần.
Thẳng đến hoàn toàn nghe không thấy gì nữa, Nghê Thường mới lại đi đến bên cửa sổ nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra.
Đường đua không còn một bóng người, que pháo hoa trong thùng rác cũng tắt tia sáng cuối cùng. Cô một lần nữa đẩy cửa ra, cúi đầu nhìn mặt đường còn sót lại mấy vết bánh xe in đậm khắc sâu.
Nghê Thường trong đầu nhớ đến hình ảnh chàng trai y phục đỏ trắng chạy như bay vừa nãy. Anh ta áp sát chiếc moto, cơ hồ cùng mặt đất song song, cả người tựa như một thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ . . . . .
Nghê Thường ngồi trở lại bên giường. Tiếng động cơ nổ vang giống như còn ở bên tai cô thật không ngủ nổi.
Mở khóa di động, màn hình hiện thời gian vừa đến một giờ sáng.
Cô khẽ thở dài, cầm lấy di động phát Wechat.
Nghê Thường: 【 phòng tớ điều hòa hư rồi, ngủ không được [ khóc][ khóc ]】
Giang Ngư luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi theo giờ âm phủ =))) lúc này khẳng định không ngủ. Quả nhiên, giây sau đã hồi đáp:
【 a? làm sao đây , đã trễ thế này gọi ai đến giúp cậu bây giờ】
【 nếu không cậu đến phòng tớ ngủ đi! phòng tớ điều hòa còn tốt ~】
Nghê Thường ” Được nha ” biểu tình cam đoan, đứng dậy bắt đầu thu thập đồ đạc này nọ.
Không có mang gì nhiều. Cô khoác thêm kiện áo dệt kim hở cổ, che khuất bên dưới là bờ vai nhẵn nhụi cùng ngực trắng bóng.
Di động lại rung.
Giang Ngư: 【 Tớ muốn ăn chân gà tiêu cay cùng khoai tây chiên, còn có sữa chua! Ở trong vali ấy, cậu mang sang nha nha~】
Nghê Thường lại quay về mở vali ra, lấy đồ ăn vặt lại nhìn đến sườn xám của mình ngày mai phải mặc cũng mang theo .
Ra khỏi phòng đi trên hành lang, cô lại mở di động mắt nhìn tin nhắn Giang Ngư gửi đến.
Phòng số 211.
Đỉnh đầu truyền đến cảm giác mờ ảo, thảm trên hành lang cũng giống vỏ chăn được phủ một lớp ánh sáng mờ nhạt.
Nghê Thường đi đến một đầu kia mới tới phòng 211. Cô giơ tay gõ cửa phòng.
Không có ai lên tiếng trả lời.
Nghê Thường đang muốn gõ thêm lần nữa, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng phụ nữ rêи ɾỉ.
Tay cô động tác cứng đờ, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, đây đây là cái gì.
Thanh âm này dường như khó nhịn, lại giống như hưởng thụ cực kỳ. . . . . .
Nghê Thường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn số phòng.
Cô lúc này mới phát hiện, số “1” cuối cùng kia không phải là “1” mà là số “7” có vẻ là do nước sơn bong ra thiếu mất một phần.
Đây là. . . . . .
Phòng 217? ! !
Nghê Thường trong đầu oanh ra một tiếng, dưới chân lại cứng đờ đi không nổi.
Trong phòng âm thanh rêи ɾỉ còn tiếp tục, một giọng nam trầm thấp đột nhiên phát ra: “Ai?”
— Giong nói có phần trầm trầm tựa như dây đàn khảy xuống âm vực thấp.
Nghê Thường lưng tê rần, nhịp tim đập mạnh. Trong đầu hiện ra một khuôn mặt đàn ông tương ứng với âm thanh trong phòng: Tóc đầu đinh, mũi cao, sườn mặt anh tuấn. Người cưỡi moto bừng bừng khí thế, ngậm điếu thuốc chậm rì mở miệng phát ra thanh âm đầy vẻ lười nhác, ý vị thâm tường . . . . .
Phía sau cửa có tiếng bước chân bước thong thả tiến tới, nam nhân tiếng nói có chút khàn đè nén bất mãn: “Tìm ai?”