Nông Viên Tự Cẩm

Chương 29: Đặt bẫy



Bởi vì tập trung nên Dư Tiểu Thảo học được rất nhanh. Đến buổi trưa đã có thể tự mình đặt thòng lọng rồi. Trong lúc không để ý bọn họ đã tiến vào chỗ sâu nhất ở phạm vi bên ngoài ngọn núi.

Bộp… một hạt trái cây rơi xuống, đập lên trên đầu Tiểu Thạch Đầu.

“Ui da! Ai ném ta đó?” Tiểu Thạch Đầu ôm đầu, ngẩng đầu nhìn khắp nơi muốn tìm ra kẻ đầu sỏ.

Bộp… Lại một hạt khác đập lên ót của cậu bé, một con sóc nhỏ màu xám tro nhô đầu ra từ lá cây, tò mò nhìn ba người đang đứng đó.

“Con sóc thối, dám đập ta nè!” Tiểu Thạch Đầu nhặt một cục đá từ dưới đất lên, dùng sức ném lên trên cây. Con sóc nhỏ kia ôm trái cây hái được trong tay, nhanh chóng nhảy ra khỏi cành cây vừa mới đứng.

Dư Tiểu Thảo khom người nhặt lấy “Hung khí” trên mặt đất- một hạt dẻ, cười nói: “Thạch Đầu, chúng ta có lộc ăn rồi! Đây là hạt dẻ, ăn rất thơm đó! Chúng ta cũng đã đặt bẫy xong rồi, hay là nhặt một chút hạt dẻ đem về, mùa đông cũng có thể ăn như quà vặt đó!”

Tiểu Thạch Đầu không có hứng thú nói: “Không nhặt! Chúng ta bỏ công nhặt đem về cũng chỉ được lợi cho người khác thôi! Dù sao chúng ta cũng không được ăn!”

Triệu Hàm suy nghĩ một chút, nghĩ ra được một cách: “Nếu như hai người tin tưởng Hàm ca thì cứ để hạt dẻ ở nhà ta đi, khi nào muốn ăn thì cứ bảo mẹ ta rang lên rồi ăn ở nhà ta luôn!”

Ý kiến này không tệ! Dư Tiểu Thảo ngay lập tức mặt mày hớn hở. Có nước linh thạch, sau này chắc chắn sẽ bắt được không ít con mồi. Những con thú hoang này chắc chắn không thể đem về nhà được, nếu không nàng sẽ không giữ lại được chút gì. Nàng còn đang lo không biết nên giấu con mồi ở đâu đây! Thật đúng là quá hợp lý mà!

Triệu Hàm lưu loát leo lên trên cây hạt dẻ dại cao thật cao, hái những hạt đã lớn rồi ném xuống đất. Dư Tiểu Thảo thấy tốc độ quá chậm, cho nên cầm một cây gậy gõ lên trên cây hạt dẻ, vậy mà nàng lại có thể đập rơi không ít, thậm chí còn kèm theo lá và cành cây.

Cây hạt dẻ này cũng có chút lâu năm, trái tuy không lớn nhưng số lượng không ít. Chỉ sau chốc lát, ba người đã hái được một giỏ đầy.

“May là Hàm ca ca có đem giỏ theo, nếu không cũng không biết đem chỗ hạt dẻ này về thế nào nữa!” Tiểu Thạch Đầu cười đến đôi mắt cong cong y như trăng trăng non.

Trên đường trở về theo con đường cũ, Dư Tiểu Thảo mở to mắt tìm bẫy mà bọn họ đã đặt. Triệu Hàm thấy vậy thì cười nói: “Sao có thỏ mắc bẫy nhanh như vậy được…”

Lời nói của cậu còn chưa dứt, Dư Tiểu Thảo đã kinh ngạc la lên: “Mau nhìn kìa! Đây là gì vậy? Nai con hả? Dễ thương quá đi!”

Đây là thòng lọng mà Dư Tiểu Thảo tự mình làm ra, con mồi bên trong rõ ràng là một con thú con. Toàn thân mang một màu lông xám, tai vểnh lên trên, chóp mũi đen đen tròn trịa, tứ chi thon dài, nhưng lông trên mông lại mang màu trắng, giống y như đang mặc tã.

Tên gia hỏa này bị bắt nhưng lại không hề giãy dụa, ngây ngô đứng ở chỗ đó gặm cỏ xanh.

Triệu Hàm đi qua, bắt lấy tiểu tử đang ngây ngốc ngơ ngác kia, cười nói: “Không phải nai con mà là một con hoẵng ngốc. Con hoẵng này đúng là ngốc thật, rơi vào bẫy cũng không biết giãy giụa, chỉ lo ăn.”

Tiểu gia hỏa này cũng là một con vật nhỏ vui vẻ. Tiểu Thạch Đầu đi lên sờ tai nó một cái, vui vẻ nói: “Nhị tỷ, con hoẵng này đúng là quỷ tham ăn!”

Cái từ “Quỷ tham ăn” này đương nhiên là Thạch Đầu nghe từ trong miệng nhị tỷ, bây giờ liền dùng nó để diễn tả hoẵng con.

Trong lòng Dư Tiểu Thảo cũng rất vui vẻ, nhưng lại dùng giọng nói chê bai nói: “Con mồi nhỏ như vậy, trên người không có mấy lạng thịt, chắc chắn không bán được giá cao!”

“Nhị tỷ, chúng ta có thể mang nó về nuôi! Chờ nuôi nó lớn thì có thể ăn thịt rồi!” Bản tính tham ăn của Tiểu Thạch Đầu đúng là không hề thay đổi, mạo hiểm dùng thân thể của mình nhiệm vụ cố gắng ôm lấy hoẵng con đầy khó khăn. Ôm lên xong lảo đảo đi mấy bước, sau đó cả hoẵng và người đều té xuống đất. Cũng may cỏ dại trên đất rất dày nên mới không bị đau.

Dư Tiểu Thảo gỡ thòng lọng xuống buộc trên cổ hoẵng nhỏ, sau đó hái một ít cỏ khô, tưới một chút nước linh thạch cuối cùng trong túi lên trên. Nàng một tay dắt hoãng con, một tay cầm bó cỏ dính linh khí. Con hoẵng nhỏ kia trợn to đôi mắt lanh lợi ngây ngốc đi theo phía sau nàng, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn.

“Nhị tỷ, con hoẵng nhỏ này không lẽ có người nuôi hay sao? Vì sao lại không hề sợ con người, còn chủ động thân thiết với con người nữa.” Tiểu Thạch Đầu đi tung tăng ở bên cạnh hoẵng con, thỉnh thoảng sờ lên người nó một cái.

Triệu Hàm cười ha ha một tiếng nói: “Sâu trong núi này không có một gia đình nào, ở đâu ra có ai nuôi thú đây? Theo ta thấy! Tiểu gia hỏa này khẳng định là bị lạc mẹ, sau đó nhìn nhị tỷ của đệ như mẹ của nó rồi!”

Đầu Dư Tiểu Thảo đầy vạch đen, quần áo nàng mặc tuy có chút thảm hại, nhưng rất khác với màu lông của con hoẵng mà. Con hoẵng nhỏ này chắc chắn là bị cận thị rồi, ngay cả mẹ cũng nhận nhầm được!

Khiến Triệu Hàm kinh ngạc nhất chính là, trên đường bọn họ trở về, hơn một nửa bẫy mà bọn họ đã đặt đều có con mồi, còn một nửa khác thì không biết bị con gì phá hỏng hết rồi. Cậu để ý thấy đám cỏ xung quanh thòng lọng đều bị gặm đến tan nát.

“Động vật trong núi hôm nay thật sôi nổi nhỉ. Chẳng lẽ là vì chuẩn bị bước sang mùa đông nên mới thế?” Triệu Hàm trước giờ đều chưa từng gặp qua chuyện thế này nên cảm thấy vô cùng mơ hồ. Chuẩn bị chờ sau khi cha săn thú quay về sẽ hỏi cho kĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dư Tiểu Thảo thì lại vô cũng vui mừng vì mình tìm ra một con đường kiếm tiền: “Hàm ca! Hôm nay thu hoạch không ít nhỉ!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Không chỉ có thỏ mà còn có gà rừng nữa! Hơn nữa đa số đều con sống, cha đã nói, con mồi còn sống sẽ bán được giá tốt hơn đó!” Tiêu Thạch Đầu không ngừng tung tăng.

Triệu Hàm không thể không thừa nhận: “Hôm nay đúng thật là may mắn! Con mồi quá nhiều, chúng ta cũng không ăn hết được. Không phải chiều nay cha ta và Dư thúc muốn lên thị trấn bán con mồi hay sao? Nếu không thì nhờ cha ta mang đi bán giúp luôn có được không?

“Ta cũng muốn đi theo lên thị trấn xem thử!” Dư Tiểu Thảo nhìn chừng mười con mồi nằm trên mặt đất, dựa vào tính cách của Hàm ca, huynh ấy chắc chắn sẽ chia cho nàng cỡ hai ba con!

Triệu Hàm biết tình huống trong nhà nàng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta từng đi lên thị trấn không ít lần, rất thuộc đường. Nếu không, ta dẫn hai tỷ đệ muội lên thị trấn nhé?”

Dư Tiểu Thảo nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ. Cha già kia của nhà mình tuy có thể giấu lại một hai con mồi cho con trẻ có bữa ăn ngon, nhưng từ trước tới giờ đều chưa từng có hành động giấu tiền vì lợi ích của bản thân.

Theo chàng ấy thấy, cả nhà hợp sức để có được một tú tài hoặc là cử nhân cũng vô cùng có lợi cho tương lai của bọn nhỏ. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến chàng cam tâm tình nguyên đưa tiền ra.

Nếu như để chàng biết con gái của mình giữ tiền riêng, bình thường thì chưa chắc sẽ nói ra, nhưng khi nghe thấy bà nội than nghèo, khó tránh khỏi sẽ để lộ mất! Dư Tiểu Thảo càng thêm kiên trì với ý định gạt cha mẹ kiếm chút tiền riêng.

Nàng nhìn sắc trời thấy còn sớm liền để Triệu Hàm đem con mồi và hạt dẻ về nhà cậu trước, còn mình dẫn Tiểu Thạch Đầu đi về nhà lấy lọ sành.

“Ôi giời!” Vừa bước vào cửa đã chạm mặt với bà nội của nàng là Trương thị, thiếu chút nữa đã đụng ngã lão phu nhân.

Trương thị trợn ngược đôi mắt tam giác lên, giữa mi tâm hiện lên mấy nếp nhăn sâu hoắm: “Ngươi cái con nha đầu chết tiệt này, mới sáng sớm đã không thấy người, cũng không biết giúp đỡ làm chút việc nhà nữa!”

Dư Tiểu Thảo chớp chớp mắt, mặt đầy vô tội nói: “Nãi nãi, con cũng muốn giúp cho heo ăn hoặc là đốn chút củi nhóm lửa. Nhưng mà người cũng biết là sức khỏe của con vẫn luôn không được tốt, nhỡ mà mệt mỏi sinh bệnh, lại phải tốn tiền mời đại phu đấy! Cho nên con vẫn nên không làm mọi chuyện rối lên thêm, người thấy lời này của con đúng hay không ạ?”

Trương thị bị nàng nói đến không biết phải đáp lại thế nào. Thấy nàng ôm một cái lọ sành lớn đi ra, chân mày hơi giãn ra, gật đầu nói:

“Ngươi lại muốn đi bắt cá sao? Cá lần trước mang về tuy là hơi nhỏ nhưng hương vị rất tươi ngon. Tiểu Đậu Tử nhà thúc thúc ngươi ăn rất ngon miệng. Bắt nhiều một chút, ngày mai ta đưa cho thúc thúc ngươi.”

Dư Tiểu Thảo nhướng mày nghĩ ra một kế, cười ha hả nói: “Không cần phải chờ đến ngày mau đâu, hôm này Hàm ca nhà Triệu bá bá có bắt được mấy con thỏ hoang, muốn đem lên thị trấn bán. Hay là con bắt cá rồi đi theo cùng luôn, tối hôm nay tiểu thúc sẽ có thể được ăn canh cá thơm ngon rồi.”

Trương thị không hề do dự dù chỉ một chút đã đồng ý: “Cái lọ này của ngươi quá nhỏ, có thể đựng được mấy con cá chứ? Ngươi mang theo cái lọ ướp đồ ăn trong nhà đi đi, nhớ bắt đủ cho tiểu thúc ăn mấy bữa đấy.”

Dư Tiểu Thảo nghĩ tới lọ ướp thức ăn cao nửa thước kia, có chút cạn lời nhìn bà nội của nàng: “Nãi nãi, người cảm thấy cái thân thể nhỏ bé này của con có đủ sức để ôm cái lọ lớn đó hay sao? Hơn nữa, mấy con cá nhỏ đó cũng không dễ bắt như vậy, cái lọ nhỏ con đang ôm cũng chưa chắc có thể bắt đầy được! Nãi nãi, con đi trước, chậm một tí Hàm ca sẽ không chờ bọn con nữa.”

Không đợi Trương thị nói thêm gì nữa, nàng nhét lọ sành vào trong ngực Tiểu Thạch Đầu, chui vào phòng bếp lấy hai cái màn thầu lớn vừa hấp xong, lấy giấy dầu bao lại, bỏ vào bên trong cái gùi rồi đeo lên vai.

“Haizz! Cái con nha đầu phá của nhà ngươi, màn thầu là hấp cho nhà các ngươi hả…” Trương thị đi theo sát vào nhìn thấy vậy liền đau lòng la lên.

Dư Tiểu Thảo đã dắt tay em trai chạy ra ngoài, giọng nói truyền về: “Đi lên thị trấn phải mất hơn một giờ đó, không ăn no thì lấy sức lực ở đâu ra? Nãi nãi, yên tâm đi! Con bảo đảm tối nay có thể để cho tôn tử bảo bối của người uống canh cá…”

Trương thị có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa, tức giận nghiến răng dậm chân ở trong sân, há miệng mắng to.

Chờ chị em Tiểu Thảo đi tới sơn cốc bắt cá quay về cũng đã sắp qua giờ Thìn (chín giờ sáng). Khi đi tới dưới sườn núi nhỏ chỗ Triệu gia đã nhìn thấy Triệu Hàm đang đeo hai cái gùi lớn, ra hiệu từ xa bảo các nàng đừng đi lên.

Thiếu niên mười ba tuổi, vóc dáng đã cao hơn một mét bảy, hơn nữa hàng năm luyện võ, mười mấy con mồi đối với cậu cũng chỉ như một đĩa đồ ăn. Triệu Hàm chân dài bước đi có lực, đeo con mồi, rất nhanh đã tới chỗ hai chị em.

Triệu Hàm rất tự nhiên cầm lấy lọ sành trong tay Tiểu Thảo, cười nói: “Ta thấy hai người các muội rất thích con hoẵng con kia cho nên đã tự ý giữ nó lại. Muốn mang nó về nuôi hay để nó lại ở nhà ta, tự các muội quyết định đi.”

Ánh mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên, khóe miệng mang theo ý cười: “Nhị tỷ, chúng ta mang nó về nuôi đi? Hoẵng con không có mấy lạng thịt, có lẽ nãi nãi sẽ không giết ăn đâu.”

“Được!” Hoẵng con đúng thật rất dễ thương, có nước linh thạch nên sẽ rất ngoan. Dư Tiểu Thảo không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

“Nếu như sợ người nhà các muội hại nó thì cứ nói là ta bắt, nhờ các muội nuôi giúp ta vài ngày.” Triệu Hàm vừa đi vừa nghiêng đầu nói chuyện với hai chị em.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.