Nông Viên Tự Cẩm

Chương 60: Hôn mê



Con gấu đen này có thể nói là lão nhị nhà bà ta dùng mạng đổi lấy, dù sao cũng không thể để cho họ Triệu độc chiếm được! Trương thị vừa kêu vừa lôi kéo Triệu Bộ Phàm vào nhà, vừa tính toán xem có thể được chia bao nhiêu tiền!

Triệu Bộ Phàm nhẹ nhàng hất tay bà ta ra, rảo bước đi tới trước mặt Dư lão đầu, cầm bọc quần áo nặng trĩu trong tay mở ra trước mặt ông ta.

Bạc trắng lập tức làm lóe mắt Trương thị, đôi mắt xếch của bà ta trừng tới sắp lòi ra ngoài. Một bọc đầy mười hai đĩnh bạc, ít nhất cũng có hai, ba trăm lượng!

Trương thị giữ tiền chặt như vậy, tiếc ăn tiếc mặc, lại có Dư Hải lao động miễn phí ngày đêm kiếm tiền, trừ chi tiêu hàng ngày và tiền cấp cho Dư Ba đi học, phải mười mấy năm mới tích góp được hơn trăm lượng bạc. Một con gấu đen lại có thể bán được hai, ba trăm lượng bạc!

“Đây là phần lão nhị chúng ta nhận được? Ôi, không nghĩ tới gấu đen lại đáng tiền như vậy…” Khuôn mặt già nua của Trương thị cười lên như một đóa cúc, ánh mắt cũng híp lại không nhìn thấy con ngươi, hàm răng vàng trong miệng cũng lộ ra bên ngoài.

Triệu Bộ Phàm tránh né Trương thị muốn nhận lấy bọc quần áo, đưa tất cả bạc tới trước mặt Dư lão đầu, trịnh trọng nói: “Dư thúc, ba trăm lượng bạc này là toàn bộ tiền bán gấu, là huynh đệ Dư Hải xứng đáng có được! Nếu như không có hắn, người bây giờ nằm trên giường đất chính là ta!”

Dư lão đầu không nhận bạc, nặng nề thở dài nói: “Hai người các ngươi giống như huynh đệ, ta tin nếu hôm nay người gặp nạn là Đại Hải, ngươi cũng sẽ ra tay giúp đỡ giống như hắn vậy! Ngày xưa các ngươi săn được đồ đều chia đôi, hôm nay cũng như vậy đi!”

“Lão đầu! Đại Hải nhà chúng ta còn nằm trên giường đất chờ bạc cứu mạng đó! Đây là lão nhị nhà ta dùng mạng đổi lấy, nếu thợ săn Triệu cầm, sẽ bị người trong thôn chú ý chết đó!” Trương thị thấy lão chồng mình vừa mở miệng đã ném một nửa số bạc đi, lập tức không đồng ý! Một nửa? Đó chính là một trăm năm mươi lượng bạc đó! Gia đình bình thường tích trữ mười mấy năm cũng không được nhiều như vậy!

Triệu Bộ Phàm làm như không nhìn thấy Trương thị ở bên cạnh nhảy nhót, nhét bọc quần áo vào trong lồng ngực Dư lão đầu, nói: “Dư thúc, ta chỉ có một yêu cầu! Thẩm cũng đã nói, tiền này là huynh đệ Đại Hải không màng nguy hiểm đổi lấy. Ta hy vọng ít nhất huynh đệ Đại Hải và vợ con hắn có thể sử dụng một nửa. Yêu cầu này của ta không quá đáng chứ!”

“Đương… đương nhiên! Số bạc này là để chữa thương cho lão nhị, hắn nếu như có việc gì… Sẽ dùng cho việc cưới hỏi của bốn đứa con của hắn!” Dư lão đầu dù sao cũng là cha ruột của Dư Hải, huyết mạch thân tình vẫn còn!

Trương thị đoạt lấy bạc trong tay Dư lão đầu, vui vẻ ôm vào trong ngực, luôn miệng nói: “Thợ săn Triệu, ngươi yên tâm đi! Dư Hải là con ruột của chồng ta, ông ta có thể đối xử tệ với con mình sao? Ngươi xem, chúng ta mời đại phu nổi danh trấn trến tới khám bệnh, bốc thuốc cũng tốn một, hai lượng bạc! Ta đi trả tiền thuốc trước, các ngươi tiếp tục nói chuyện!”

Có ba trăm lượng bạc làm vốn, Trương thị cũng không luyến tiếc năm lượng bạc tiền khám bệnh và tiền thuốc nữa, thuận lợi trả tiền, lại nhờ Dư Giang thuê xe lừa đưa người về trấn trên!

“Đều trở về đi! Đại Hải cần nghỉ ngơi, đợi hắn tỉnh lại sẽ nói cho các ngươi biết!” Trong sân nhiều người nhiều mắt, ba trăm lượng bạc này cũng không thể để lọt vào mắt người có ý xấu được! Của cải một khi đã ở trong tay Trương thị, tuyệt đối là bánh bao thịt đánh chó – Có đi mà không có về!

Trong tây phòng, Liễu thị đã tỉnh lại, canh chừng ở cạnh chồng mình, lặng lẽ khóc, hai chị em Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu ngồi bên cạnh mẹ, khóc đỏ cả mắt. Chỉ có Tiểu Thảo thỉnh thoảng kiếm tra tình hình của Dư Hải, dùng ấm đất nhỏ ở bên ngoài sắc thuốc.

Mặt trời sắp lặn, người Dư gia bỏ lỡ cơm sáng và cơm tối, ngoài người của nhị phòng không muốn ăn gì ra, những người khác bụng đã sớm đói kêu ục ục. Có Dư Hải đổi lấy ba trăm lượng bạc, Trương thị sắp tới đương nhiên không làm khó nhị phòng, chỉ đành gân cổ lên gào thét đông phòng: “Lý Quế Hoa, mụ lười này! Giờ là giờ nào rồi, còn không mau nấu cơm, muốn chúng ta chết đói sao?”

Lý thị và con trai đang ở trong phòng ăn trộm điểm tâm, nghe thấy tiếng gọi không tình nguyện đi từ trong nhà ra, cọ tới cọ lui nhóm lửa nấu cơm. Dư Thải Điệp ánh mắt hồng hồng nhìn tây phòng, lặng lẽ vào phòng bếp giúp đỡ nấu cơm.

Ngày hôm nay, người một nhà nhị phòng tây phòng trắng đêm khó ngủ, canh chừng ở bên người Dư Hải, rất sợ chỉ cần chợp mắt một cái, trụ cột trong gia đình sẽ sụp.

Tia nắng ban mai vừa mới lộ ra, Dư Hải vốn hô hấp đã ổn định, tự nhiên sốt cao, vốn dĩ khuôn mặt trắng bệch không chút máu, nóng như bàn ủi bị đốt đến đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Liễu thị một đêm không ngủ, sắc mặt tái nhợt không chút hồng hào, dưới mắt là một mảng xanh xám. Vốn dĩ thân thể gầy yếu, có vẻ lung lay sắp đổ.

Thấy chồng mình sốt tới đỏ bừng mặt, nước mắt của Liễu thị lại không ngừng rơi xuống. Lời Tôn đại phu nói hôm qua còn ở bên tai: Nếu như bị nhiễm sốt, chỉ sợ mạng khó giữ được!

“Nóng quá! Cha sốt! Con đi tìm đại gia gia mời đại phu tới cho cha!” Tiểu Liên lau đi nước mắt trên mặt, gõ cửa chính phòng. Không lâu sau, Dư Đại Sơn bị gọi đi trấn trên mời đại phu.

Dư Tiểu Thảo một đêm không dám chợp mắt, nặng đầu nhẹ chân sắc lần thuốc thứ hai cho cha, cho thêm hai giọt dịch linh thạch ở trong. Trong lòng nôn nóng gọi Tiểu Bổ Thiên Thạch: “Bánh Trôi Nhỏ, Bánh Trôi Nhỏ, ngươi đâu rồi?”

[Đã nói ngươi bao lần rồi, không được gọi bổn thần thạch là Bánh Trôi Nhỏ, quá mất thân phận bổ thiên thần thạch của ta!] Tiểu Bổ Thiên Thạch lười biếng đáp lại.

“Không phải ngươi nói trải qua chữa trị, cha ta sẽ không có việc gì sao? Sao lại bị sốt chứ?” Dư Tiểu Thảo lo lắng hỏi.

[Bị sốt mới bình thường! Uống nhiều dịch linh thạch đó! Đã sớm nói với ngươi, nồng độ của dịch linh thạch cao, người thân thể khỏe mạnh uống, cùng lắm là tràn đầy năng lượng, long tinh hổ mãnh. Nhưng cha ngươi bị thương nghiêm trọng, nhất thời khó mà chịu được nồng độ linh khí cao của dịch linh thạch, nên mới phát sốt đó!]

Tiểu Bổ Thiên Thạch không để ý mà trả lời, trong lòng tính toán lần này cứu mạng cha của chủ nhân, có thể chiếm được chỗ tốt gì? Nếu như những xiềng xích trói buộc pháp lực của nó lỏng một chút, có lẽ nó có thể…

“Vậy thì bây giờ cha ta phải không có việc gì chứ!” Đạo lý “hăng quá hóa dở” Dư Tiểu Thảo cũng hiểu. Uống nhiều thuốc sẽ có tác dụng phụ, uống nhiều dịch linh thạch có phải sẽ gây ra hậu quả không tốt không?

Tiểu Bổ Thiên Thạch bị cắt ngang suy nghĩ, không nhịn được nói: [Có thể có chuyện gì? Cùng lắm ngủ nhiều vài ngày! Có bổn thần thạch bảo đảm, ngươi còn lo lắng cái gì? Buồn lo vô cớ! Bổn thần thạch muốn ngủ đông một thời gian, đừng làm phiền ta!]

Có Tiểu Bổ Thiên Thạch bảo đảm, sự lo lắng trong lòng Dư Tiểu Thảo cùng dần dần vơi đi. Nàng nhìn chằm chằm ấm thuốc mình đang sắc: Trong thuốc này cũng có dịch linh thạch, có nên cho cha uống không?

Nếu Tiểu Bổ Thiên Thạch đã bảo đảm không có tác dụng phụ, chỉ là ngủ thêm mấy ngày, vậy… Ngủ nhiều hơn vài ngày hẳn là không sao nhỉ? Không phải nói ngủ càng có lợi cho việc hồi phục vết thương sao?

Lúc Tôn đại phu một lần nữa được mời đến nhà, cơn sốt của Dư Hải đã hạ, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tôn đại phu cẩn thận khám lại cho Dư Hải, lại nhìn vết thương của chàng, vẫn không lạc quan nói: “Trong vòng hai ngày người bệnh còn không tỉnh lại, chỉ sợ cơ hội tỉnh lại sau này rất nhỏ! Cho dù tỉnh lại, cái chân này chỉ sợ không giữ được… Nhưng mà, hạ sốt cũng coi là một dấu hiệu tốt! Thuốc phải tiếp tục uống, có chuyện gì lại tìm ta ở trấn trên!”

Lại thêm mấy ngày trôi qua, Dư Hải vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, người trong nhà gần như không ôm hy vọng gì nữa. Chỉ có Dư Tiểu Thảo hiểu rõ, cha bị thương bị đại phu phán tội chết, sau khi được Tiểu Bổ Thiên Thạch hao hết linh lực chữa trị, thương thế không trở nên nặng hơn nữa. Lại thêm việc mỗi ngày ăn đồ ăn có nước linh thạch, cho dù không ăn cơm cũng có thể duy trì sinh tồn cơ bản nhất. Dư Tiểu Thảo tin chắc, chỉ cần uống thêm vài bát nước linh thạch, vết thương của cha sớm muộn sẽ dần dần khỏi.

Từ ngày Tiểu Bổ Thiên Thạch hao hết linh thực chữa thương giúp cha nàng, đã là ngày thứ ba, mới khôi phục hình dạng linh thể.

Nhìn xem, quả cầu màu vàng này, nghịch ngợm hăng hái ở trong nước sơn tuyền, vỗ ngực bảo đảm: [Yên tâm đi, nếu không phải ngươi cho cha ngươi uống quá nhiều nước linh thạch, cha ngươi sớm đã tỉnh lại rồi.]

Lại nghe Tiểu Thảo nói, đại phu nói chân của cha nàng không giữ được, Tiểu Bổ Thiên Thạch khinh thường nói: [Đừng nghe tên lang băm kia, bản thần thạch rủ lòng tốt tiêu hao linh lực, chân của cha ngươi một tháng sau đi bộ tuyệt đối không thành vấn đề! Chỉ là… Hắn bị thương gân mạch xương cốt, sau này đi đường có lẽ không được nhanh nhẹn.]

Què thì què, chỉ cần người còn sống là được rồi! Mấy ngày này, Dư Tiểu Thảo thấy rõ, cha nàng chính là người đáng tin cậy, là trụ cột gia đình, nếu cha ngã thì nhị phòng cũng tan rã.

Trương thị yên lặng hai ngày, sớm đã không có hi vọng gì với việc khôi phục của Dư Hải, lúc này lại gân giọng quát: “Giờ này là giờ nào, không ai cho heo ăn, không ai nhặt củi, còn muốn sống qua ngày không? Không làm việc thì cút cho ta! Nhà không nuôi kẻ rảnh rỗi!”

Liễu thị mấy ngày này vẫn luôn lo lắng hãi hùng, nghe thấy Trương thị mắng chửi, vội càng đứng lên từ bên cạnh giường đất. Mấy ngày liền lo lắng và làm lụng vất vả khiến cho sắc mặt Liễu thị còn tái nhợt hơn so với Dư Hải đang nằm trên giường đất.

Dư Tiểu Thảo thấy vậy chặn lại nói: “Mẹ cứ ở trong nhà, con và Tiểu Liên làm là được, mẹ nằm nghỉ một lát đi! Yên tâm đi, tình hình của cha không chuyển biến xấu nữa chính là tin tức tốt nhất. Nhất định cha không bỏ được vợ hiền và những đứa con nhỏ hiểu chuyện như bọn con. Cha là đàn ông đỉnh thiên lập địa, người nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này! Mẹ, người phải có lòng tin với cha!”

“Tiểu nha đầu! Có người tự khen mình như vậy sao?” Liễu thị giả vờ trợn mắt nhìn cô con gái nhỏ, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nửa. Cái nhà này tuy có rất nhiều việc phải làm, cũng chưa từng dừng bị mắng, nhưng chỉ có cha bọn nhỏ là thật lòng đối xử tốt với nàng ấy. Chỉ cần chồng nàng ấy có thể bình an vượt qua kiếp nạn này, dù khổ dù mệt hơn nữa nàng ấy cũng không oán trách.

Liễu thị lẳng lặng cúi đầu nhìn Dư Hải. Qua nhiều năm như vậy, nàng ấy lần đầu tiên cẩn thận nhìn chàng. Suốt năm ngày chàng ngất đi, giống như chỉ ngủ, vẻ mặt bình thản như vậy. Giống như một khắc sau có thể mở mắt ra, cười cười với nàng ấy, gọi khuê danh của nàng ấy – Mộ Vân.

Chỉ mong như Tiểu Thảo nói, chàng có thể qua được cửa ải này…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.