Nông Viên Tự Cẩm

Chương 70: Trồng rau



Ánh mắt của Dư Hải sáng lên, chàng hiểu rõ đầu tiên: “Con thật sự có cách trồng được rau hả?”

Dư Tiểu Thảo vỗ ngực đảm bảo: “Con cam đoan tuyệt đối không thành vấn đề! Cha mẹ, hai người cứ yên tâm đi!”

Ngày hôm sau, Tiểu Thảo dùng hai mươi văn tiền mua hai xe bò rơm từ mấy nhà có tương đối nhiều ruộng tốt ở thôn khác, tay nắm tay dạy Dư Hải và Liễu thị bện đệm cỏ. Tuy rằng Tiểu Bổ Thiên Thạch đảm bảo đi đảm bảo lại, hạt giống ngâm qua nước linh thạch có thể chống lại sự lạnh giá của mùa xuân, nhưng Tiểu Thảo vẫn không yên tâm. Đệm rơm là vật để giữ ấm cho rau củ nuôi dưỡng trong nhà kính được sử dụng rất phổ biến ở kiếp trước, chỉ là lo trước khỏi họa thôi!

Dưới sự giúp đỡ bán tín bán nghi của Liễu thị, Tiểu Thảo bắt đầu rải hạt giống được ngâm tối hôm qua xuống vườn rau đã xử lý xong. Năm sào đất của tiền viện đều trồng cải trắng, rau chân vịt và cải bẹ xanh có thời gian sinh trưởng tương đối ngắn, tranh thủ lúc những nhà khác vẫn chưa thể trồng rau xanh, kiếm món tiền đầu tiên về nhà.

Rải hạt giống xong, Liễu thị dẫn Tiểu Liên đi xới mảnh đất dọc hồ nước ở hậu viện. Mao thị đang thả vịt ở bên cạnh ao gặp các nàng, nhắc nhở: “Sớm vậy đã bắt đầu xới đất rồi hả? Bờ ao cũng không thích hợp để trồng hoa màu, mùa mưa cuối xuân nước lên sẽ bị ngập hết.”

Mao thị này mặc dù độc mồm độc miệng, nhưng lòng dạ cũng không xấu, Liễu thị cười cười với nàng ta, nói: “Ta chỉ chuẩn bị trồng một vài loại cải trắng cải xanh gì đó, chưa tới lúc nước lên đã có thể thu hoạch rồi.”

Mao thị gật đầu một cái, nói: “Vậy các ngươi phải dùng hàng rào tre để bảo vệ xung quanh, vịt nhà ta đều nuôi thả trong hồ, nếu chúng ăn rau của nhà ngươi, ta cũng không bồi thường đâu!”

Cái miệng này của Mao thị đúng thật là chả nói ra lời tốt lành gì, rõ ràng là lời nói quan tâm nhắc nhở, nhưng khi nói ra sao lại khiến cho người ta thấy chán ghét như vậy chứ?

Liễu thị tốt tính cười nói: “Cảm ơn Tiền tẩu tẩu đã nhắc nhở, ngày mai ta sẽ làm một cái hàng rào tre rào lại.”

Chạng vạng, một buổi chiều mà Tiểu Thảo và cha đã bện được chừng mười tấm đệm rơm. Dư Hải cũng từng đan chiếu, đệm rơm dễ làm hơn chiếu nhiều, không cần phải quá tỉ mỉ, vào tay chàng làm rất nhanh, bện nhiều hơn Tiểu Thảo tới hai tấm.

Tiểu Thảo và Liễu thị cũng nhau trải từng tấm đệm rơm lên trên vườn rau, giống như là đắp một tầng chăn cho vườn rau vậy. Tiểu Thạch Đầu cũng giúp đỡ không ít, cậu có chút lo lắng hỏi: “Nhị tỷ, làm thế này có thể giữ ấm cho rau cải ạ?”

Tiểu Thảo sờ sờ đầu nhỏ của cậu bé, cười nói: “Trời lạnh đệ đắp chăn lên, có phải sẽ trở nên ấm áp hay không? Cái này cũng giống vậy, buổi trưa mặt đất hấp thu nhiệt lượng của mặt trời, đậy đệm rơm lên trên, vào buổi tối nhiệt lượng sẽ không thể tản ra được, rau cải cũng sẽ không sợ lạnh nữa phải không?

Tiểu gia hỏa giật mình khẽ gật đầu nói: “Thì ra là chúng ta đang đắp chăn cho vườn rau ạ! Nhưng những nơi chưa được đậy lên không phải sẽ bị lạnh chết sao?

“Không sao cả, hạt giống vừa mới được rải vào, vẫn chưa có nảy mầm, sẽ không bị lạnh chết đâu. Ngày mai chúng ta đan thêm nhiều đệm cỏ nữa, đậy lên vườn rau ở tiền viện và cả hậu viện luôn, hạt giống rau cải sẽ nhanh chóng nảy mầm trưởng thành thôi!

Nhìn Tiểu Thạch Đầu sáu tuổi, đột nhiên Tiểu Thảo nhớ tới em trai út kiếp trước, lúc em trai út cỡ tuổi này cũng chưa hiểu chuyện như vậy, khi đó cha mẹ vẫn còn sống, thân là đứa bé trai duy nhất trong nhà, nó vẫn còn đang nũng nịu ở trong ngực mẹ ấy…

Dùng ba ngày để khai khẩn cả tiền viện lẫn hậu viện. Khu đất chỗ bờ hồ lúc nước ngập đã tích tụ rất nhiều bùn đen, khai khẩn ra chắc chắn sẽ là một mảnh ruộng màu mỡ. Chỉ tiếc, cuối tháng Sáu hàng năm lượng nước mưa tăng lên, nước trong ao cũng sẽ dâng cao, nên không thể trồng mấy loại cây thời gian sinh trưởng dài.

Còn bốn tháng nữa sẽ tới mùa nước lên, Tiểu Thảo lập tức trồng bí đao, đậu đũa và cà tím có thời gian sinh trưởng khoảng hai ba tháng lên mảnh đất bên cạnh ao. Ở trong hậu viện thì trồng rau hẹ, dưa chuột, tỏi và ớt. Còn trồng thêm một chút mướp hương và bí ngô ở bên cạnh tường rào.

Cả nhà tăng thời gian làm việc lên một chút, bận rộn suốt ba ngày mới bện đủ đệm rơm cho cả vườn rau, ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng có thể đan được đệm rơm nhỏ rồi, mặc dù độ khít và độ dày còn kém một chút, nhưng cũng có thể dùng tạm được.

Mấy ngày nay, cơm nước trong nhà vẫn là bánh nướng bột lương thực phụ, canh đậu, thức ăn chỉ có cải trắng củ cải và dưa muối. Bánh nướng bột lương thực phụ phải nhai thật kỹ, nếu nuốt ngụm bánh quá to sẽ bị nghẹn, canh đậu có mùi tanh, nếu như không phải quá đói thì căn bản không ăn nổi. Nước nấu ăn thiếu dầu thiếu gia vị, Tiểu Thảo chỉ cần đến giờ cơm là sẽ cảm thấy đau đầu.

Đối với mức sống hiện tại của nhà Tiểu Thảo, cho dù là ăn thức ăn như vậy cũng phải tính toán khối lượng cẩn thận, rất sợ làm nhiều hơn một chút, lương thực còn lại sẽ không đủ để chống đỡ cho đến khi thu hoạch rau cải, lúc đó cả nhà sẽ bị chết đói.

Liễu thị ngoài việc ba ngày giúp người ta giặt quần áo một lần còn nhận việc thêu thùa của tiệm tú phẩm, mỗi ngày đều đốt đèn dầu thêu thùa. Dư Hải nhờ thợ săn Triệu chặt giúp một vài cây trúc dưới chân núi về làm giỏ trúc, gửi bán ở tiệm tạp hóa trên thị trấn.

Sau khi trồng rau củ đầu xuân xong, Tiểu Thảo lập tức trở nên rảnh rỗi, việc nhà có thể làm hầu như đều bị Tiểu Liên giành hết, không để cho nàng nhúng tay vào. Tiểu Thạch Đầu đi theo con trai út của Tiền gia ở cách vách chạy lên núi xuống sông, nhưng cậu bé cũng không chỉ lo chơi, có lúc còn mang theo mấy quả trứng chim trở về, mỗi ngày cũng rất hiểu chuyện đem về hai bó củi.

Con trai út của Tiền gia Mao thị tên là Tiền Vũ, tám tuổi, không có hứng thú với việc đi học như anh trai Tiền Văn của cậu bé. Cậu bé tính tình hiếu động, mỗi ngày nếu như chưa tới giờ cơm sẽ không về nhà, thường xuyên nghe thấy mẹ cậu – Mao thị gọi cậu về nhà ăn cơm: “Tiểu Vũ Tử, lại chạy đi đâu rồi, về nhà ăn cơm…”

Hai đứa con trai của Mao thị, một tĩnh một động, tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Con trai lớn Tiền Văn giống y như mọt sách, đi tới đâu cũng sẽ cầm một quyển sách, có lúc đang đi bộ vì chú tâm đọc sách mà đụng vào cây cũng không biết. Tiểu Thảo cũng đã từng thấy cậu vừa đi đường vừa đọc sách, còn từng rơi xuống rãnh nữa. Thật may là trong rãnh lúc này không có nước, nếu không sẽ có thể lạnh chết đứa bé ngốc này luôn.

Hôm nay, Tiểu Thảo đeo giỏ, cầm xẻng nhỏ, nhìn xem gần đây có rau củ dại có thể đào hay không. Vào lúc này, theo ấn tượng của nàng hình như đã có rau cải dại xuất hiện rồi. Kiếp trước, nàng rất thích đi hái cải dại về nấu canh cải dại hoặc là làm bánh bao, mùi vị rất ngon.

Dọc theo con đường mòn trước cửa đi thẳng tới Tây Sơn, Tiểu Thạch Đầu tung tăng đi theo phía sau nàng, trong lòng rất vui vẻ: Nhị tỷ nói sẽ làm bánh trôi nhân cải dại cho cậu ăn, món mà nhị tỷ làm chắc chắn sẽ là món ngon, mùi vị nhất định không tệ. Tuy rằng thời tiết này không thích hợp để đi đào rau củ dại, nhưng nhị tỷ có thể ra ngoài đi tới đi lui cũng rất tốt cho sức khỏe.

Tiểu Thạch Đầu từ chối lời mời cám dỗ đi lên núi tìm trứng chim của Tiền Vũ, tình nguyện đóng đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ nhị tỷ. Tây Sơn chỉ cần không đi sâu vào trong núi thì sẽ không có nguy hiểm gì, cậu chỉ sợ nhị tỷ không thường ra khỏi nhà sẽ không tìm được đường về nhà.

Tiền Văn nghỉ ở nhà, cầm một quyển sách chậm rãi đi ra khỏi cửa, Tiểu Thạch Đầu nhiệt tình chào hỏi với cậu: “Tiểu Văn ca ca, lại lên núi đọc sách ạ!”

Tiền gia nuôi hơn một trăm con vịt, ban ngày cạp cạp cạp vô cùng ồn ào. Lúc Tiền Văn được nghỉ thường thích mang sách đến dưới chân núi, chọn một nơi yên tĩnh để đọc sách. Không nghĩ tới hôm nay ra cửa thì gặp được cậu.

Tiền Văn mười một tuổi, màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, cử chỉ lịch sự, đúng chuẩn một tiểu shota trắng nõn tuấn mỹ. Cho dù là gặp lần thứ hai, Tiểu Thảo vẫn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Tiền Văn nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên từ trong quyển sách, thấy hai chị em Tiểu Thảo thì cười khanh khách chào hỏi: “Đúng vậy, đi tìm một nơi yên tĩnh để đọc sách, hai chị em đi làm gì vậy?

Tiểu Thạch Đầu nói: “Nhị tỷ nói là muốn ra ngoài nhìn xem có rau củ dại gì đó không, đào một chút về nấu canh uống.

Tiền Văn nhìn Tiểu Thảo một cái, cậu còn tưởng nàng là Tiểu Liên ấy chứ. Từ lâu đã nghe nói con gái út nhà chú Đại Hải người yếu ớt bệnh tật, vừa sinh ra đại phu đã nói không thể sống lâu, vốn cho rằng là một bé gái ốm đau bệnh tật ngay cả giường cũng không xuống nổi. Hôm nay gặp mặt, mặc dù có hơi gầy nhưng sắc mặt hồng hào, đi bộ có sức lực, không có chút dáng vẻ nào của người bị bệnh cả.

“Rau củ dại gì đó chắc phải đợi đến cỡ tháng ba. Lúc này, nước sông còn chưa tan, vẫn chưa tới mùa hái rau củ dại.” Tiền Văn tốt bụng nhắc nhở một câu.

Dư Tiểu Thảo nhếch miệng cười nhạt, nói: “Không sao cả, ta chỉ là đang tìm cơ hội để đi tới đi lui thôi. Huynh cứ bận việc của huynh đi, đừng làm chậm trễ việc đọc sách.”

Tiền Văn nghe từ người mẹ nhiều chuyện của mình biết được, cả nhà của chú Đại Hải tách ra ở riêng, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà ngoại và người trong thôn, chỉ sợ lúc này trong nhà khắp nơi đều lọt gió rồi! Lúc này ra ngoài tìm rau củ dại, e rằng lương thực trong nhà cũng không còn nhiều lắm.

Tiền Văn sờ lương khô trong ngực, mẹ vì sợ cậu học đói nên đặc biệt đưa cho cậu, là bánh bao làm từ bột kê trộn với bột mì. Cậu khẽ há miệng, cuối cũng vẫn không mở miệng nói.

Dù sao cậu cũng mới gặp tiểu cô nương nhà người ta hai lần, tự nhiên lại đưa bánh bao cho người ta, chỉ sợ sẽ đem lại cho người ta cảm giác đây là “của bố thí”. Bỏ đi, vẫn nên làm quen trước, sau đó lại tìm cơ hội giúp đỡ một chút vậy.

Thời tiết vào tháng Hai âm lịch vẫn mang chút lạnh khô, một trận gió đông thổi qua, Dư Tiểu Thảo không nhịn được khẽ rùng mình. Quần áo trên người cũ rách không chịu nổi, bông vải bên trong được làm từ áo mà anh trai mặc không vừa và áo bông của em trai em gái, thô đến muốn kết thành khối. Chưa tính mặc trên người thô cứng không thoải mái mà hiệu quả giữ ấm còn rất kém. Tại sao lúc có tiền không nghĩ tới việc mua vài cây bông vải mới nhét vào bên trong áo chứ nhỉ?

Tiểu Thảo lạnh đến mức tay nhỏ đau nhức, cẩn thận đi dọc ven đường tìm loại cây quen thuộc. Tiểu Thạch Đầu thì một đường chạy nhảy ở phía trước, cả người tràn đầy sức sống. Cậu bé thấy chị mình rụt cổ lại, dáng vẻ rất lạnh, lập tức lấy bàn tay nhỏ bé dắt tay nhị tỷ, tươi cười đến đôi mắt cong cong nói: “Nhị tỷ, đệ rất ấm áp, để đệ làm ấm tay cho tỷ!”

Tiểu Thảo cảm động ôm cậu bé vào trong ngực, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đó. Mặt của tiểu tử liền đỏ lên, cách thể hiện tình cảm của người cổ đại tương đối kín đáo, ngay cả cha mẹ cũng chưa hôn cậu bé bao giờ đó.

Tiểu Thạch Đầu xấu hổ hất tay nhị tỷ ra chạy nhanh đi, Tiểu Thảo chạy chầm chậm theo phía sau, mệt mỏi thở hồng hộc cũng không đuổi kịp cậu bé, cả người mồ hôi nhễ nhại.

“Chờ một chút! Tiểu đệ, tỷ thấy rau cải dại rồi!” Trên mặt đất bên cạnh một con sông cạn khô có một loại cây màu nâu đất nho nhỏ đang sinh trưởng, phiến lá hình răng cưa kia chính là cải dại mà nàng biết.

Tiểu Thạch Đầu chạy ngược lại, sáp tới gần nhìn một cái, nói: “Nhị tỷ, cải dại không phải thế này, lá của nó xanh xanh, rất dài, ở giữa còn có một bông hoa nhỏ màu trắng nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.