Nông Viên Tự Cẩm

Chương 88: Đàn bà



Tiểu Thảo vội mặt dày cậy mình còn nhỏ, đi lên ôm cách tay chàng lắc lắc, nói: “Cha, con không mệt! Hơn nữa con chỉ chuẩn bị tốt mồi nhử, rải vào trong ao là được, việc còn lại sẽ để cha làm. Cha là tay bắt cá giỏi số một số hai trong thôn, bắt mấy con cá nhỏ, nhất định thạo hơn con! Đi thôi, đi thôi! Bắt nhiều cá nhỏ về, nuôi trong lu nước vỡ ở sân sau, chiều mai có thể làm cá nấu rượu kho mục mang đi bán!”

Dư Hải không chống được năn nỉ của con gái, trốn Liễu thị, lặng lẽ cùng Tiểu Thảo đi đường tắt từ sân sau ra ao. Sân sau nhà bọn họ không thể so với sân trước, dùng cây trúc và cành cây làm hàng rào tre, còn đặc biệt mở một cửa sau ở hàng rào, đi lại thuận tiện.

Tiểu Thảo ở trong phòng bếp đặc biệt chuẩn bị một ít bột đậu, dùng dầu cải nhào nặn, cắt thành hình đinh nho nhỏ, dùng làm mồi nhử. Tiểu Thạch Đầu tuổi còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần, nhưng cha nàng là tay đánh cá lão luyện, liên quan tới chuyện nước linh thạch thu hút cá tới, không thể để chàng biết được.

Nàng lấy ra cái lọ sành to từ trong phòng, ngũ thải thạch nho nhỏ nằm dưới đáy lọ, con mèo màu vàng nhỏ nằm ở bên cạnh lọ khẽ vươn vai. Nhìn thấy nàng, Tiểu Bổ Thiên Thạch tức giận nói: [Làm gì đấy? Nước linh thạch tốt như vậy, lại dùng để đi dụ cá cắn câu, đúng là phí của trời! Sẽ bị sét đánh đó!]

Tiểu Thảo nhìn bốn phía không người, lên tiếng nói: “Bánh Trôi Nhỏ, không sợ, không phải còn có ngươi sao? Ngươi không phải thần thạch Nữ Oa nương nương tỉ mỉ luyện thành sao? Lôi công Điện mẫu không nể mặt ngươi mấy phần sao? Đi, không phải ngươi thích bơi lội sao? Đến ao cho ngươi bơi đủ!”

[Đừng, đừng! Tuyệt đối đừng trực tiếp thả ta xuống nước, có khi sẽ dẫn tới thứ gì đó đấy! Không phải ngươi cần cá nhỏ sao? Dùng nước trong lọ là đủ rồi!] Tiểu Bổ Thiên Thạch mấy ngày này vốn ở trong núi sâu, chọn một sơn cốc trong núi sâu có linh khi thuần khiết làm nơi tu luyện. Nhưng không nghĩ tới mới vài ngày đã hấp dẫn một con mãnh thú tới. Một con mãng xà lẻn vào trong hồ, suýt chút nửa nuốt luôn bản thể của nó.

Tiểu Bổ Thiên Thạch rất sợ Tiểu Thảo ném mình xuống nước. Nếu như bị vịt hoặc cá nuốt, vậy chẳng phải là nó sẽ ở trong ruột động vật một ngày? Bẩn chết, thối chết! Nó không cần đâu!

Tiểu Thảo đeo nó trên cổ tay, hỏi nhỏ: “Chân của cha ta, có phải vẫn sẽ như vậy không?”

Con mèo màu vàng nhỏ bay tới trên đỉnh đầu nàng, giống như gà mái ấp trứng ở trên đầu nàng, kiêu ngạo nói: [Coi thường thần lực của bản thần thạch rồi, chân của cha ngươi sẽ còn khá hơn nữa. Nhưng gân mạch và xương cốt dù sao cũng bị thương nghiêm trọng, không thể hoàn toàn khôi phục. Sau này đi đường có thể hơi nghiêng một chút, không rõ ràng lắm đâu!]

Tiểu Thảo bỏ “mồi nhử” vào trong nước linh thạch rồi đi ra sân sau, Dư Hải đã chờ sẵn. Nghĩ đến việc chàng đi lại không tiện, hai cha con nàng chọn nơi sườn núi tương đối thoải, đi tới bờ ao.

Tiểu Thảo thả “mồi nhử” vào trong ao nước, Dư Hải có vẻ lo lắng hỏi: “Thảo Nhi, để như vậy, nhỡ lọ trôi ra xa thì làm thế nào? Dùng dây thừng buộc ở miệng lọ đi!”

“Con đi lấy dây thừng!” Tiểu Thảo cảm thấy chàng nói có lý, đứng dậy định chạy về.

Cha nàng lên tiếng ngăn cản nàng, nói: “Không cần về… Con đợi một lát!”

Dư Hải lôi mấy cây cỏ dại khô héo từ hai bên ao lên, hai tay linh hoạt nối bện vài cái, một cái dây cỏ thật dài rất nhanh đã ở trên tay chàng. Trong lòng Tiểu Thảo âm thầm thán phục: Không nên coi thường trí tuệ và năng lực của người cổ đại!

Có sợi dây, dưới sự giúp đỡ của cha, Tiểu Thảo thả lọ nước ra xa hơn, cầm võng lưới trong tay chuẩn bị bắt cá.

Lúc chiều, hai chị em Tiểu Thảo chưa tới một giờ đã vớt được hơn một trăm con cá, Dư Hải còn nghĩ nàng có cách hay nào. Thả mồi trong lọ câu cá, hồi bé chàng cũng từng làm, một buổi sáng cũng không câu được mười con, không lẽ buổi trưa con gái bắt cá chính là dùng cách này?

Đang lúc nghi ngờ, đàn cá xung quanh cảm nhận được linh khí, rối rít bơi tới lọ sành, giống như bơi tới gần thần vậy, đuổi cũng không đi. Dư Hải nhìn đàn cá tụ tới càng lúc càng nhiều, trong lòng hoảng hốt. Đúng… đúng là không thể tin được!

Đang lúc do dự, Tiểu Thảo đã cầm võng lưới lên, cẩn thận bắt cá. Kể ra cũng lạ, võng lưới quét tới, những con cá vốn nhanh nhẹn kia lại không con nào né tránh. Lưới của con gái mỗi một lần tung ra đều bắt được vài con cá.

Dư Hải ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh xắn của con gái, nghĩ đến từ mùa hè năm ngoái khi nàng bị đụng vào đầu tới nay, giống như một con người khác vậy, những cách kiếm tiền luôn có ùn ùn xuất hiện không dứt trong đầu.

Sau khi ra ở riêng, đầu tiên là trồng rau trên tảng cỏ(1). Chàng vốn thương con gái, không nỡ từ chối nàng, mới lãng phí mua mấy bao hạt giống rau, không muốn con gái cảm thấy thất vọng mới ủng hộ nàng. Kết quả, vườn rau trước cửa sau nhà, mới qua vài ngày đã khoác một màu xanh lá, những loại rau cải thìa, cải bó xôi, vài loại rau ngắn ngày, đã sắp dài bằng đầu ngón tay chàng. Những loại rau củ dài ngày, cũng mọc lên mầm nhỏ xanh non, nhìn rất hài lòng.

(1) Tảng cỏ: cỏ được xúc một tảng cả bùn đất, dùng đắp thành một bãi cỏ.

Sau đó là nấu đồ kho, chuyên kho một số đồ ăn nhà khác không ăn hoặc không cần, ruột gà, ruột heo già, thịt đầu heo… Hôm nay ngay cả máu heo cùng dùng, nói là làm dồi lợn gì đó… Ngẫm lại ngày đó, óc heo nhìn buồn nôn như vậy cũng bị nàng biến thành món ăn thơm ngon.

Bây giờ lại dùng loại cá nhỏ nhiều xương không ai ăn, nấu món cá nấu rượu kho mục vô cùng mềm. Khiến cho người khác ngạc nhiên là cách bắt cá của nàng, trong cái lọ kia có cái gì để cho đàn cá đi ngược lại tập tính của chúng nó, đám cá trước bị bắt đám cá sau lập tức bu lên? Cho dù người mới vào nghề cũng biết tình huống như vậy không thể xảy ra.

Lúc con gái chàng bị thương hôn mê, rốt cuộc đã gặp phải thứ gì? Không lẽ đúng như nàng nói, gặp Thần Tài gia ở điện Diêm Vương, hưởng chút vận may trên người Thần Tài mới có khả năng kiếm tiền như vậy?

Dư Hải cũng không hoài nghi linh hồn con gái chàng thay đổi. Tá thi hoàn hồn, càng ly kỳ khó tin tưởng hơn so với đi xuống điện Diêm Vương, uống nhầm canh Mạnh Bà, không phải sao?

Không được! Năng lực của con gái không thể để cho người khác biết. Nếu như bị người khác phát hiện, sẽ coi nàng như quái vật rồi bắt đi thiêu sống! Con gái ngoan của chàng, từ khi sinh ra đã gặp nhiều tai nạn, nhiều lần quanh quẩn bên bờ sinh tử. Người làm cha như chàng, trước đây không cố gắng làm tròn trách nhiệm, không thể bảo vệ tốt mẹ con các nàng. Từ giờ trở đi, chàng muốn làm chiếc ô bảo vệ cho con gái, vì nàng loại bỏ hết các nguy hiểm có khả năng xuất hiện.

“Thảo Nhi, sau này con phối tốt mồi nhử, chuyện bắt cá để cho cha làm đi! Buổi sáng lúc con đi bán đồ kho, cha sẽ bắt cá, chờ buổi trưa con trở về làm. Như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian không phải sao?” Dư Hải đột nhiên nói.

Động tác bắt cá trên tay Tiểu Thảo dừng một chút, tầm mắt Dư Hải dừng rất lâu trên người nàng, nàng cảm thấy, trong lòng lúc đó không khỏi có chút khẩn trương. Nàng đã sớm biết, cha không phải loại dễ lừa, lời giải thích cũng đã nghĩ xong ở trong lòng, đang thấp thỏm lo cha sẽ không tin tưởng. Không nghĩ tới Dư Hải thấy một màn ly kì như vậy, cái gì cũng không hỏi, sau này còn muốn đảm nhiệm việc bắt cá.

Đây là tin tưởng như thế nào chứ, đây là tấm lòng yêu con gái như thế nào đây!

Tiểu Thảo cảm động đến mũi có chút chua xót, khóe miệng nàng hơi gợi lên, dùng sức gật đầu một cái, nói: “Vâng! Mọi người đều nói cha là tay bắt cá giỏi, nhất định thành thạo bắt cá hơn con! Vậy thì vất vả cho người rồi!”

“Người một nhà, nói gì vất vả? Phải nói mấy ngày nay vất vả nhất chính là con! Cái nhà này nếu như không có con, không biết sẽ trở thành bộ dạng gì đâu…” Dư Hải cảm khái thở dài.

Đúng thật, nếu như không có biến hóa thật lớn là Tiểu Thảo. Con còn nhỏ, con gái thì ốm yếu, vợ chàng có khả năng làm việc thì bệnh tật quấn thân, hơn nữa một kẻ tàn phế như chàng, chỉ có một mình Tiểu Liên, không gánh nổi cái cả gia đình này.

May mắn, may mắn ông trời không bỏ rơi bọn họ, cho vợ chàng cơ thể khỏe mạng, cho chân chàng ngày càng khôi phục, hơn nữa ban cho con gái kỹ năng kiếm sống.

Khóe miệng Dư Hải lộ ra một nụ cười mỉm, chàng giơ lưới trong tay lên, mau, chính xác, ổn định kéo hết cá lên. Tốc độ của chàng nhanh hơn so với con gà mờ Tiểu Thảo nhiều. Bởi vì chàng cầm lưới khá chắc, hai cha con nàng còn bắt được một con cá nặng khoảng hai cân rưỡi.

Khi mặt trời lặn, hai cha con mang thắng lợi trở về. Tiểu Thảo lảo đảo xách mấy thùng nước chứa đầy cá nhỏ, đi dưới nắng chiều vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn chiếu đến đỏ bừng, ánh mắt cũng bị nắng chiều nhuộm thành màu vàng.

Dư Hải xách hai thùng nước chứa đầy cá, cà nhắc đi sau nàng, lâu lâu lại hỏi: “Có mệt không? Xách không được thì bảo cha, tay trái cha còn trống này!”

“Con còn xách được!” Tiểu Thảo cười hì hì xách thùng nước, dù giày của nàng bị thùng nước lắc lư làm ướt, dù thùng nước trong tay nàng nặng đến đau tay, nàng vẫn rất vui vẻ. Hôm nay, khoảng cách giữa nàng và cha hình như kéo gần lại rất nhiều, vốn là tình thân đạm bạc, bởi vì tình cha bảo vệ mà dần dần càng gắn kết hơn.

Liễu thị đã kho xong đầu heo và ruột già, lúc đi gọi Tiểu Thảo ra ăn cơm, mới phát hiện trong phòng trống không, trên giường đất lạnh lẽo, chăn gấp gọn gàng, đang kinh ngạc không biết con gái đi đâu thì từ sân sau truyền đến tiếng cười của hai cha con.

Liễu thị đi vòng ra sân sau, thấy hai cha con mặt đầy tươi cười xách thùng nước đi vào, khóe mắt đầy ý cười, miệng lại nói: “Thảo Nhi, không phải bảo con nghỉ ngơi sao? Sao lại đi bắt cá rồi? Cha nó, chàng cũng vậy, không biết thương con, đừng để con gái mệt lả đấy!”

“Mẹ! Con không mệt! Hơn nữa, con cũng không bắt bao nhiêu, toàn ngồi trên bờ chơi. Số cá này đều là cha bắt được! Nhìn này! Con còn bắt được một con cá lớn, buổi tối sẽ có thêm món ăn nữa!” Tiểu Thảo không khỏi đắc ý toét miệng cười.

Liễu thị bất đắc dĩ cười một tiếng, đi tới bên cạnh nàng, tiếp nhận thùng nước trên tay nàng, đổ vào trong lu nước ở sân sau, chọc nhẹ gáy nàng, nói: “Con đó! Vì tiền đúng là quá liều mạng! Đói không? Chúng ta không cần chờ hai chị em Tiểu Liên, ăn trước…”

“Hay là chờ Thạch Đầu trở về rồi ăn chung đi! Bọn họ cũng nhanh về thôi, người một nhà cùng nhau ăn cơm, náo nhiệt! Con đi nấu canh đầu cá, thân cá thì kho, chúng ta ăn một bữa ngon!” Trong lòng Tiểu Thảo đã dần coi nơi này là nhà mình, nàng tin tưởng dựa vào cố gắng của mình, cái nhà này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.