Nông Viên Tự Cẩm

Chương 98: Chia hoa hồng



Bạc trong tay đóng một tháng tiền học phí cho Thạch Đầu, lại mất ba lượng mua một chiếc xe lừa, còn dư lại khoảng bốn lượng, trong nhà nên sắm sửa rồi, nhân cơ hội lần này cũng nên bắt đầu mua sắm.

Hai cha con trả năm đồng tiền gửi xe lừa ở nơi vào cửa của chợ trâu ngựa. Tiểu Thảo còn gửi lại một túi nước riêng, dặn dò ông già trông xe lừa, mỗi nửa canh giờ bón cho con lừa uống một bát.

Cha con Dư Hải đi vào chợ thức ăn lớn nhất thị trấn, bên trong rau dưa vẫn ít đến đáng thương như cũ, phần lớn là cải trắng củ cải khoai lang đỏ đã cất giữ trong hầm gì đó, bán thịt bán gà cũng có không ít.

Tiểu Thảo tới trước tiệm tạp hóa mua chút hương liệu, mua cả nước tương và dấm. Lúc này đây, trong tay có tiền trong lòng cũng vững tâm hơn nhiều, chọn cân từng loại gia vị khác nhau, mỗi loại mua một lạng, cũng đủ dùng tới mười ngày.

Lần này nàng tới còn đặc biệt mang theo ống trúc cha làm, lớn nhỏ bảy tám cái. Vừa vào cửa, đã thấy vị chưởng quầy cho nàng mượn ống trúc lúc trước, lại dùng ống trúc lớn nhờ ông mỗi loại múc nửa cân nước tương.

Chưởng quầy thấy ống trúc nàng trả lại, mới nhớ lại cô bé này mua gia vị, cười nói: “Tiểu cô nương, gia vị đã dùng hết nhanh như vậy à? Nhà ngươi bán đồ ăn à?”

“Đúng vậy! Sao ngài lại biết ạ?” Tiểu Thảo nói trọng lượng gia vị lần này cần, mỉm cười với chưởng quầy phúc hậu này hỏi.

Chưởng quầy cười cười nói: “Ngoài bán đồ ăn, nhà người bình thường sao dám dùng gia vị như vậy? Ấy! Lần này mua gia vị cũng không ít, xem ra đã kiếm được bạc! Chúc mừng nhé!”

Tiểu Thảo nhe răng cười, nói: “Bán chút đồ ăn sáng ở bến tàu kiếm một ít tiền thôi, không biết khi nào có thể giống chưởng quầy đại thúc, có thể có gian cửa hàng ở trong trấn.”

Chưởng quầy ha ha cười nói: “Đại thúc cũng chỉ là kiếm một ít tiền, miễn cưỡng có thể sống qua ngày mà thôi. Đừng nhìn mở được cửa hàng lớn vậy, tiền đi thuê cửa hàng, chi phí của những thứ khác nữa cũng dư lại không bao nhiêu? Đừng xem thường bán đồ ăn sáng, cho dù là dưa muối làm ngon cũng kiếm được tiền đấy. Nhìn thấy cửa hàng dưa muối bên kia không? Hai ngày nay việc làm ăn tốt lên lắm, thê tử nhà ta đặc thích củ cải muối ngọt giòn cùng kim chi của nhà đó, mỗi ngày không có sẽ ăn không ngon…”

“Thị trấn đúng là nơi dễ kiếm tiền, ngay cả bán dưa muối cũng phát đạt như vậy!” Từ tiệm tạp hóa đi ra, Dư Hải đầy cảm thán thở dài.

Tiểu Thảo cong môi cười, nói: “Cha, sau này chúng ta kiếm được tiền, cũng thuê một gian cửa hàng ở thị trấn, chuyên bán các loại đồ kho. Một quầy độc nhất tuyệt đối có thể kiếm tiền…”

Dư Hải vui tươi hớn hở nói: “Chúng ta là người nhà nông, có tiền nên mua nhiều ruộng đồng hơn một chút. Trong nhà chỉ có ba mẫu đất cát, sản lượng lương thực còn chưa đủ cho cả nhà ăn đâu.”

“Chờ chúng ta mở cửa hàng kiếm được tiền, lại mua đồng ruộng là được! Cha, đất trong thôn chúng ta phần lớn là đất cát mà, nên mua nhiều đất ở gần thị trấn một chút. Đến lúc đó, một nhà chúng ta sẽ dọn đến thị trấn ở, đỡ phải đại chịu bá mẫu ba ngày thì hai ngày mà tới cửa làm phiền…” Tiểu Thảo vô cùng khinh thường đối với chút mánh khóe của Lý thị, nàng ta mở miệng, trước nay chưa bao giờ mọc ra được ngà voi (nói lời tốt đẹp).

Dư Hải nhíu mày nhẹ giọng quát nói: “Nói như thế nào đó cũng là đại bá mẫu của con, cẩn thận để người nghe được lại nói con không hiểu chuyện.”

Tiểu Thảo bĩu môi, thầm nghĩ: Đó là chuyện đại bá mẫu làm ra được sao? Quả thực một con quỷ đòi nợ!

Lúc này, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên: “Đại Hải huynh đệ, Tiểu Thảo! Các ngươi cũng tói thị trấn à? Mua nhiều đồ như vậy sao!”

Tiểu Thảo quay đầu nhìn lại thấy hàng xóm Phương thị đang vẫy vẫy tay về phía bọn họ, trước mặt nàng ấy để sọt thả mấy con gà mái béo mập, bên cạnh còn để một cái rổ không.

“Chu thẩm thẩm, thẩm lại tới chợ bán thức ăn bán trứng gà? Buôn bán cũng không tệ lắm nhỉ?” Tiểu Thảo đi nhanh hai bước, đi đến bên người Phương thị, cười hỏi.

Phương thị chỉnh lại một chút tóc mái bên má giúp nàng, cười nói: “Cũng tạm được! Trứng gà bán xong rồi, gà cũng không còn mấy con. Hai người ngồi xe bò của Trương lão đầu tới đây hả? Tiểu Thạch Đầu đến thư viện có thuận lợi không?”

“Có Tiểu Văn ca tiến cử nên rất thuận lợi. Gia vị trong nhà còn lại không nhiều lắm nên tới chợ bán đồ ăn dạo chút ạ. Chu thẩm thẩm, ngài làm việc đi, khi trở về thẩm có ngồi xe không? Chúng ta mua một chiếc xe lừa đấy!” Tiểu Thảo bởi vì mua được xe lừa giá rẻ, tâm trạng rất phấn khởi, không kịp chờ đợi mà chia sẻ với Phương thị.

Phương thị kinh ngạc nói: “Được lắm, Tiểu Thảo! Mới chỉ qua mấy ngày đã có thể mua xe? Vậy lúc trở về, Chu thẩm thẩm lại được thơm lây rồi…”

Dư Hải ở bên cạnh vội vàng giải thích nói: “Thẩm nó à, đừng nghe con bé! Khi ở chợ trâu ngựa, nhìn thấy học sinh trong thư viện của Thạch Đầu cần tiền gấp nên mới bán một con lừa bị bệnh, Tiểu Thảo thấy hắn đáng thương đã tiêu ba lượng bạc mua xe lừa. Con lừa kia ta thấy bị bệnh rất nghiêm trọng, còn không biết có thể cứu sống hay không nữa!”

Ba lượng bạc mua con lừa sắp chết, Phương thị không biết nên nói cái gì mới tốt, liền cười cười nói: “Tiểu Thảo của chúng ta có trái tim lương thiện! Người tốt sẽ gặp may mắn, con lừa kia nhất định có thể cứu sống…”

Lúc này, có người hỏi giá gà mái, Tiểu Thảo ngăn lại nói: “Chu thẩm thẩm, thẩm làm việc đi! Buổi chiều trở về cùng nhau nhé! Giờ Mùi gặp nhau ở chỗ cửa thành nhé!”

Từ biệt Phương thị còn chưa được mấy bước, hai cha con Tiểu Thảo bị người ngăn lại. Tiểu gia hỏa Chưởng Vũ của cửa hàng dưa muối tươi cười rạng rỡ đi ra từ cửa hàng, gọi hai người lại, nói: “Ân công, ân công xin dừng bước!”

Trong lòng Dư Hải đầy king ngạc, tiểu gia hỏa này nhìn rất lạ mắt, mình từng giúp hắn khi nào vậy? Ai ngờ, là chàng nghĩ nhầm, người ta cám ơn cũng không phải là chàng.

“Ấy… Ngươi là tiểu nhị của cửa hàng dưa muối!” Tiểu Thảo chỉ chỉ cửa hàng dưa muối ở bên kia, bên trong có vài người đang mua dưa muối, một người đàn ông trung niên nhìn tương tự như Giang Vũ đang bận bịu tiếp đón khác hàng ở đó.

Tiểu Thảo cười cười, nói: “Làm ăn không tồi nhỉ!”

Giang Vũ vui tươi hớn hở nói: “Nhờ phúc của ân công, ngài cho công thức muối rau, mấy ngày nay đã bắt đầu đưa ra thị trường, tình hình rất không tồi, hấp dẫn rất nhiều khách hàng mới cũ tới. Mấy ngày này cha ta vẫn nhắc mãi ân công ngài, nói nhất định phải tự mình biểu đạt lòng biết ơn với ngươi. Vừa rồi ân công nói chuyện với người khác ở bên kia, chợt nhận ra đó là ngươi, tới gần mới phát hiện đúng là như vậy. Ân công, xin hãy vào trong tiệm ngồi một chút…”

Dư Hải kinh ngạc nhìn con gái, này tiểu nha đầu khi nào thành “Ân công” của người ta vậy?

Giang Vũ quá mức nhiệt tình, Tiểu Thảo không chối từ được, đành theo hắn vào cửa hàng dưa muối. Trong tiệm dưa muối, thoang thoảng hương vị đặc biệt của rau dưa muối, dễ ngửi hơn nhiều so với lần trước.

“Lão Giang, lấy cho ta hai lạng rưỡi cân củ cải vị thơm cay, hai lạng rưỡi ngọt cay… Cái gì? Vị thơm cay bán hết rồi? Bao giờ có thể có? Còn phải hai ngày nữa á! Vậy lấy hai lạng rưỡi vị ngọt cay trước đi… Thêm cả hai lạng rưỡi kim chi nữa!” Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trông rất phúc hậu, nghe nói củ cải thơm cay đã bán hết, mắt lộ ra tia thất vọng.

Một ông già năm mươi tuổi khác, lắc đầu cười nói: “Chưởng quầy Giang, hương vị dưa muối nhà ngươi còn chính tông so với khi thê tử ông còn sống. Hay là có cao nhân chỉ dạy vậy?”

Chưởng quầy Giang vừa lấy dưa muối, vừa cười nói: “Còn không phải vậy sao! Thật đúng là một vị quý nhân chỉ dạy. Lữ đại thúc, ngài cũng biết, thê tử nhà ta ra đi đột ngột, bí kíp muối dưa trong tay nàng kia cứ bị nàng mang đi như vậy. Nhi tử và khuê nữ nhà ta cũng chỉ mới học sơ sơ được vài cách muối dưa cơ bản mà thôi. Cửa hàng này, người khác không biết, ngươi còn có thể không biết, nếu không phải và dựa vào mấy người khách quen như mấy người chiếu cố thì đã sớm đóng cửa rồi.”

Nói tới đây, ông kìm lòng không được mà lắc đầu, ông già cũng cùng thổn thức vài câu. Chưởng quầy Giang lại tiếp tục nói: “Trước đó vài ngày, nhi tử của ta gặp được quý nhân chỉ dạy, để lại mấy công thức muối ra, hương vị làm ra còn ngon hơn cả tay nghề thê tử của ta làm ra… Ngươi muốn tương đậu và kim chi à, đã lấy xong! Ăn ngon lần sau lại đến nhé!”

Ông già cười ha hả nói: “Không nói ta cũng tới! Bạn già kia của ta, một mùa đông chỉ ăn cải trắng củ cải, khẩu vị sắp mất hết rồi. Hai ngày trước mua kim chi trở về, nàng ấy cũng ăn thêm hai bát cơm. Bây giờ hả? Xa kim chi nhà các ngươi sẽ ăn không ngon đấy!”

“Đúng như thế đấy! Tiểu tử nhà ta cũng coi củ cải ngọt giòn như đồ ăn vặt. Không cho sẽ làm ầm lên! Cũng may dưa muối nhà ngươi đồ ngon giá rẻ, nếu không chắc cũng không cho con ăn nổi mất!” Một phụ nhân bên cạnh phụ họa, thúc giục ông lấy cho nửa cân củ cải ngọt giòn.

Chưởng quầy Giang khiêm tốn cười cười, nói: “Dưa muối cũng không thể ăn nhiều, vẫn nên lấy các món ăn làm món chính. Thêm một hai tháng nữa, rau dưa sẽ bắt đầu đưa ra thị trường, cho cháu bé ăn nhiều rau xanh một chút…”

“Cha! Đúng thật là ân công đây rồi! Con đã mời nàng tới đây!” Giang Vũ hưng phấn đi tới, khuôn mặt đầy tươi cười.

Chưởng quầy Giang nhìn về phía Dư Hải phía sau ông, bất chấp trên tay đều là nước dưa muối, đi ra từ trong nhà, cầm tay Dư Hải, liên thanh nói: “Ân công à, có thể gặp được ngươi! Ngươi chính là đại cứu tinh của tiệm nhỏ nhà chúng ta này!”

Khuôn mặt Dư Hải hơi mang tia xấu hổ, im lặng nhìn nước đồ ăn dính trên tay mình. Giang Vũ vội vàng kéo cha hắn ra, ngượng ngùng cười cười với ông, nói: “Cha, cha cám ơn sai người rồi. Dạy con công thức là tiểu cô nương phía sau hắn. Cha cám ơn là cha người ta.”

Chưởng quầy Giang ha ha cười gượng hai tiếng, nói: “Cũng như nhau, cũng như nhau thôi! Ấy… Lão đệ, ngươi có nữ nhi có trái tim Bồ Tát đấy!”

Dư Hải khiêm tốn vài câu, nói: “Quá khen, quá khen! Từ nhỏ con bé đã thích tìm tòi chuyện ăn uống, ở phương diện này coi như có chút thiên phú.”

Tiểu Thảo trợn trắng ở trong lòng mắt: Lão cha, cha đây là khiêm tốn sao? Tại sao lại cho người ta cảm giác đang khoe khoang nhỉ?

Giang Vũ lấy ra sổ sách mấy ngày gần nhất, mở ra cho Tiểu Thảo xem, trong miệng hưng phấn nói: “Ân công, ngươi dạy ta muối những loại rau dưa đó, tuy nói gia vị thêm rất nhiều, phí tổn có cao hơn chút. Nhưng lại làm ra hượng vị rất ngon, giá cả cao một chút cũng có thể được chấp nhận. Mấy ngày nay, bán chạy nhất là củ cải thơm cay và kim chi, tương đậu cũng có không ít người thích…”

Hắn sợ Tiểu Thảo xem không hiểu, nói liến thoắng không ngừng. Tiểu Thảo đưa mắt nhìn qua, tuy rằng là chữ phồn thể, nhưng phần lớn vẫn có thể hiểu được. Sổ sách ghi lại rất tỉ mỉ, mỗi ngày bán bao nhiêu cân dưa muối, lợi nhuận bao nhiêu, vừa xem đã có thể hiểu ngay.

Chỉ mới bán mấy ngày, cửa hàng dưa muối nho nhỏ, lại có thể thu vào bốn mươi nam mươi lượng ghi sổ, lợi nhuận thu được đã hai mươi lượng, làm nàng không khỏi cảm khái: Thị trấn thật đúng là một nơi dễ kiếm tiền!

Lúc này trong tiệm không có ai, Chưởng quầy Giang cầm năm lượng bạc ra, nói: “Ân công! Lúc trước đã nói kiếm được tiền sẽ chia tám hai, đây là tiền lãi mấy ngày nay, mong ân công vui lòng nhận cho.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.