Nông Viên Tự Cẩm

Chương 126: Không đề



“Đưa lễ hỏi? Đấy không phải là chuyện tháng sau sao? Trong nhà không phải đã chuẩn bị đất trồng rau rồi sao, hạt giống rau cũng rải rồi còn gì? Tháng sau là có rau ăn rồi, còn muốn đòi lão nhị cái gì nữa? Hoàn cảnh nhà lão nhị không phải bà không biết. Chúng ta là cha mẹ đã không giúp đỡ thì thôi còn muốn gây thêm rắc rối cho gia đình đã rét vì tuyết lại giá vì sương của nó(1). Bà muốn người ngoài nói như thế nào hả?” Dư lão đầu đương nhiên không tin chuyện hoang đường của bà ta, lập tức vạch trần.

(1) Đã rét vì tuyết lại giá vì sương: Ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.

“Là con trai không phải nên hiếu kính cha mẹ sao? Người ngoài có thể nói gì? Chẳng lẽ con trai ăn sung mặc sướng, cha mẹ không có cơm ăn, người khác sẽ không nói sao?” Trương thị là một người giỏi ăn vạ.

Chân mày Dư lão đầu co rúm lại, càng không vui: “Sao mà không có cơm ăn? Bây giờ tuy tiền bán cá không nhiều như trước kia, nhưng vẫn đủ tiền sinh hoạt cho cả nhà. Hơn nữa, trong tay bà còn có không ít bạc…”

“Đó là bạc dùng để cấp cho lão tam đi học, ai cũng không được sờ vào!” Con trai nhỏ chính là vảy ngược của Trương thị, ai cũng không thể chạm vào. Nghe Dư lão đầu nói đến tiền để dành, bà ta lập tức nhảy lên, còn chột dạ nhìn Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh.

Lửa giận trong lòng Dư lão đầu càng tăng lên: “Tiền kiếm được bà đều đưa cho lão tam đi học! Nhưng lại chạy sang nhà lão nhị đã ra ở riêng làm loạn! Lòng thiên vị của bà cũng không nhỏ đâu!”

“Ta thiên vị? Nói ta thiên vị! Sau khi ta gả cho ông, sinh con dưỡng cái, nhịn ăn nhịn mặc, ta vì ai? Vì chính mình sao? Không phải vì muốn trong nhà có người đọc sách thành tài, để cả nhà có thể cùng trải qua những ngày tốt đẹp sao? Ta thiên vị ai? Lão đại là con ruột ta, ta thiên vị hắn sao? Lão nhị có tài hơn lão đại, những đóng góp của hắn cho cái nhà này ta đều nhớ đấy! Sau này lão tam thi đỗ làm quan, người làm ca ca như hắn không phải cũng nở mày nở mặt sao?” Trương thị vừa nói vừa nâng tay lau nước mắt, giống như bản thân mới là người chịu thua thiệt, bị oan ức vậy.

Thấy nước mắt của Trương thị, Dư lão đầu mềm lòng, miệng nói: “Cũng không có chuyện ca ca đã ra ở riêng còn phải chu cấp đệ đệ đi học! Đừng ở đây khóc lóc om sòm nữa, để cho người khác cười nhạo, mau về cũng ta đi!”

Trương thị thấy hôm nay không chiếm được lợi ích gì, chùng chà chùng chình đi ra ngoài cửa. Lý thị cũng không dám ngẩng đầu lên, chán nản đi theo bà ta. Hôm nay cha chồng tức giận như vậy, ngay cả mặt mũi vợ mình còn không nể mặt, nói gì tới nàng ta?

“Ôi!” Dư lão đầu vừa sờ sờ đầu Tiểu Thảo đang mở to hai mắt nhìn ông, vừa liếc mắt nhìn con trai con dâu đi ra từ sân sau, trong giọng nói mang theo mệt mỏi, thở dài nói, “Thê hiền phu họa thiểu(2)! Cũng may lúc đầu không nghe lời Trương thị quyết định cho con cưới cháu gái nhà mẹ đẻ bà ta. Con dâu là người tốt, các ngươi sống tốt nhé!”

(2)Thê hiền phu họa thiểu: vợ hiền chồng ít họa.

Nói xong, tay chắp sau lưng, khom người, bước chân nặng nề rời đi.

“Gia gia! Con chuẩn bị chút rau cho người mang về!” Hôm nay Dư Tiểu Thảo rất vừa lòng với biểu hiện của ông nội, ít nhất ông nội cũng không hồ đồ.

Dư lão đầu dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu nói: “Không cần, giữ lại bán lấy tiền đi! Nhà cũ cũng nên tu sửa lại, tránh cho mùa đông lại bị tuyết ép sụp!”

Dư Tiểu Thảo nháy mắt với cha mình. Dư Hải hiểu ý, vội nói: “Cha, đâu đến mức keo kiệt như vậy chứ? Biếu cha ít rau xanh, nhi tử chẳng lẽ không gánh được! Mẹ Thảo Nhi, nàng giúp Thảo Nhi, hái mỗi loại rau một ít đi.”

Chàng tự mình đi tới đỡ Dư lão đầu trở về, ngồi ở ghế đá trong sân, rót ly trà cho cha giải khát. Uống xong ly trà con trai đưa cho, Dư lão đầu cảm thấy cả người dễ chịu hơn hẳn. Trong lòng con trai vẫn có người cha như ông.

Còn chưa uống hết một ly trà, hai mẹ con Tiểu Thảo đã nhanh nhẹn hái xong rau, đặt vào trong giỏ, ước chừng khoảng năm cân rau. Bây giờ Dư gia chỉ có hai vợ chồng Dư lão đầu, hai vợ chồng lão đại và cô em chưa xuất giá, đủ để ăn mấy ngày.

Nhưng mà, Trương thị vẫn không vừa lòng, cảm thấy nhà Dư Hải cho quá ít. Trong lòng vừa mắng nhà Đại Hải một lần từ trên xuống dưới, vừa lấy ra hơn nửa chỗ rau Dư lão đầu mang về, sáng sớm hôm sau đã mang ngay cho con trai nhỏ.

Mơ ác mộng suốt một đêm, sắc mặt Lý thị không tốt, trong lòng chửi thầm Trương thị thiên vị, lải nhải đến vài ngày trước mặt Đại Sơn.

Mà một nhà Dư Tiểu Thảo trong một ngày kiếm được hơn tám trăm sáu mươi lượng bạc, đang bàn bạc nên dùng hơn sáu mươi lượng bạc kia vào việc gì.

Đầu tiên, là người đứng đầu trong gia đình, Dư Hải hắng giọng, nghiêm túc nói: “Vừa rồi đã nói qua, công thức nấu ăn của Thảo Nhi bán được tám trăm lượng bạc. Số bạc đó đã gửi Chu tam thiếu giúp đỡ mua cửa hàng. Cha đoán, cửa hàng mới xây ở bến tàu cũng không tốn lắm đâu! Mua bốn gian phòng chắc là không thành vấn đề! Đến lúc đó, huynh đệ tỷ muội các con bốn phòng, mỗi người một phòng, không thiên vị!”

Dư Hàng nửa nằm trên giường đất vội nói: “Đấy là tiền tiểu muội kiếm được để mua cửa hàng, người ca ca như con sao có thể không biết xấu hổ chiếm lợi của muội ấy. Gian của con, vẫn nên để cho muội ấy đi!”

Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn cậu, không vui nói: “Ca, huynh nói không đúng rồi! Chúng ta là huynh muội ruột thịt, cần gì phải tính toán như vậy?”

“Người ta nói huynh đệ ruột thịt còn tính toán rõ ràng kìa! Lấy ví dụ nhé, nếu để cha mua cửa hàng cho đại bá, thế nào cũng nghe không lọt tai.” Dư Hàng rất kiên trì.

Dư Tiểu Thảo hừ hừ, nói: “ Bây giờ chúng ta đã tách ra ở riêng, nên biếu chúng ta cũng biếu không thiếu một văn tiền, không nên một xu cũng không có để dùng! Ca, chờ vết thương của huynh khỏi hẳn, việc làm ăn ở bến tàu đều giao cho huynh. Tương lai bến tàu xây lại, huynh phát triển làm ăn ở bến tàu, kiếm nhiều tiền, chẳng lẽ sẽ không quản chuyện của đệ đệ muội muội sao?”

“Sao có thể chứ! Đó là việc làm ăn của chúng ta, tiền kiếm được đương nhiên đều là của chung!” Dư Hàng lập tức phản bác.

“Cách làm không phải đều giống nhau sao? Bây giờ tiền muội kiếm được, tất cả đều xung vào quỹ công. Bây giờ không chia cho mọi người, sau này mỗi người chúng ta lớn lên ra ở riêng, vẫn chia đều giống nhau thôi!” Tranh luận với Dư Tiểu Thảo, Dư Hàng luôn là phe thua.

Dư Hàng nhăn mày còn định từ chối lần nữa: “Nhưng… số bạc này đều là một mình muội muội kiếm được…”

“Được rồi, đừng nói nữa! Quyết định như vậy đi!” Dư Hải thấy hai anh em không ngừng tranh luận, mở miệng đập bàn quyết định, “Tiểu Sa, con không cần cảm thấy con chiếm lợi của muội muội, sau này hai muội muội của con còn cần người ca ca như con làm chỗ dựa đó!”

Tiểu Thạch Đầu ngày mai được nghỉ phép nhưng đã vội chạy về nhà từ chiều tối nay, đặt quyển sách trên tay xuống, cười nói: “Cha! Dù không có cửa hàng, con với ca ca vẫn sẽ trở thành chỗ dựa cho các tỷ tỷ! Sau này có người đối xử không tốt với nhị tỷ, con sẽ đón nhị tỷ về, nuôi tỷ ấy cả đời!”

“Chỉ nuôi nhị tỷ đệ? Trong mắt đệ không có đại tỷ ta à?” Tiểu Liên cười hì hì trêu chọc em trai.

Tiểu Thạch Đầu còn chưa kịp chữa lại, đã bị Tiểu Thảo nhéo hai bên má: “Cái tên không có lương tâm này, bao nhiêu lời hay thì không nói, lại rủa nhị tỷ đệ tương lai bị người khác bắt nạt hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới có chút thịt của Tiểu Thạch Đầu bị chị hai cậu kéo sang hai bên, lại xoa nắn thành hình tròn, miệng nhỏ bị nặn thành miệng heo, vẫn còn “Ô ô” muốn mở miệng giải thích. Thiếu niên mười mấy tuổi đã đỗ Trạng Nguyên trong tương lai đã bị chị hai của mình bắt nạt vô cùng đáng thương.

Dư Tiểu Thảo nghịch đủ khuôn mặt cậu bé mới đại phát từ bi tha cho cậu bé. Tiểu Thạch Đầu che lại khuôn mặt nhỏ nhắn bị bóp đỏ, bĩu môi nói: “Nhị tỷ, đệ sai rồi! Ai dám bắt nạt tỷ chứ, chỉ có tỷ bắt nạt người khác thôi!”

“Đương nhiên rồi!” Dư Tiểu Thảo tràn đầy đắc ý nói: “Mỗi người một gian trong cửa hàng, cứ quyết định vậy đi! Nếu như cửa hàng rẻ có thể mua thêm vài gian thì tốt rồi, sau này nếu chúng ta có thêm đệ đệ muội muội, cũng chuẩn bị sẵn cho chúng nó luôn!”

Liễu Mộ Vân ngồi dọc theo giường đất nhã nhặn cười mỉm nghe vậy, ngẩng đầu thấy ánh mắt trêu ghẹo của con gái nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn nhất thời ửng lên một rặng mây đỏ, nóng nảy nói: “Đứa nhỏ này, nhỏ mà lanh, còn trêu ghẹo cả cha mẹ nữa!”

Dư Tiểu Thảo cười ha ha nói: “Mẹ, con nói thật đó! Lần trước lúc đại phu Tôn khám lại cho đại ca, không phải cũng xem mạch giúp người sao? Nói sức khỏe người đã khá hơn nhiều, nghe nói là bệnh căn để lại từ khi ở cữ trước đây, phải dưỡng cẩn thận. Nếu như thân thể người muốn hết bệnh, vậy mau sinh thêm cho bọn con một đệ đệ hoặc muội muội đi! Không cần người chăm sóc, con và Tiểu Liên sẽ nhận nhiệm vụ chăm sóc tiểu bảo bảo!”

Dư Hải vừa nghe sinh con có thể giúp cho vợ mình khỏi hẳn bệnh, trong lòng nóng lòng muốn thử. Từ trước đến này chàng đều là người không quen che giấu tâm trạng của mình, sau khi Liễu thị nhìn thấy, rặng mây đỏ trên mặt nàng lại càng đỏ hơn. Nàng lặng lẽ nhéo eo Dư Hải, lại bị chồng mình bắt được tay, nắm lấy.

Tiểu Thạch Đầu nhìn hơn sáu mươi lượng bạc lóa mắt trên bàn, trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn không giấu nổi vui sướng từ trong lòng: “Nhị tỷ, tỷ thật sự có tài mà! Quả nhiên được thần tiên chỉ điểm có khác…”

Dư Hải vội vàng ngắt lời cậu bé, trách mắng: “Ra ngoài đừng nói bậy bạ nhé! Nhị tỷ con nhặt được một quyển công thức nấu ăn bản thiếu, lại thêm thiên phú nấu ăn, mới có thể nghĩ ra nhiều công thức nấu ăn như vậy! Sau này nếu có ai hỏi con thì cứ trả lời như vậy! Các con cũng nghe hiểu phải không?”

Dư Hàng và Dư Tiểu Liên nghiêm túc gật đầu. Tiểu Thạch Đầu lanh lẹ nói: “Cha yên tâm đi, con không ngốc! Sẽ không bán tỷ tỷ đâu! Con nghe bạn trong thư viện nói, bên nhà hắn khá ngu dốt lạc hậu, thiêu sống tỷ tỷ nhà hắn có khả năng nhìn thấy một số đồ vật kỳ quái. Nói tỷ ấy là quái vật, là điềm xấu, sẽ mang đến tai họa cho thôn làng…”

Liễu thị sợ tới mức vứt quần áo đang làm ở trên tay xuống, gắt gao ôm chặt Tiểu Thảo vào trong ngực, khẩn trương nói: “Con gái mẹ không phải quái vật, Thảo Nhi nhà chúng ta chỉ mang lại may mắn cho người khác! Nhà chúng ta không phải vì có Thảo Nhi nên cuộc sống mới ngày càng tốt hơn sao? Tiểu Thạch Đầu, lời kia sau này không thể nói bậy, biết không!”

“Dạ, dạ!” Tiểu Thạch Đầu cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, bị dọa đến mức không biết làm sao cho phải.

Tiểu Thảo không nỡ rời đi vòng tay mềm mại ấm áp của mẹ nàng, trên mặt cười tràn đầy hạnh phúc, nói lái đi: “Hơn sáu mươi lượng bạc này, mọi người chuẩn bị xử lý thế nào đây? Để dành hay là tiêu?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.