Dịch giả : Hoabeo
Cánh tay thiểm điện thô kệch, giống như một cái rễ nối với bầu trời, trong toàn bộ không gian có vài con điện xà tách ra, mà ở giữa bức tường của tòa thành đó treo lơ lửng có hai người đang đứng kề vai.
– Nhị thúc người đã điều tra tiên ma yêu giới phải không?
Chu Hiển Lược lo lắng hỏi nam tử cao gầy đứng bên cạnh.
Nam tử cao gầy này chính là một trong Lôi Phạt thành tứ đại thần vương ‘Lôi Vũ Thần Vương’ Chu Thông, được coi là vị lợi hại nhất trong các thần vương.
Sự biến mất đột ngột của Tần Vũ, các vị thần vương trên thần giới cũng tìm không thấy, tự nhiên hoài nghi Tần Vũ có phải là đã trốn đến trong không gian vũ trụ bên dưới. Chu Hiển cũng biết Tần Vũ đến từ tiên ma yêu giới, tự nhiên đối với tiên ma yêu giới càng coi trọng.
– Hiển nhi, ta đến tiên ma yêu giới dò xét một lần, cả tiên ma yêu giới không hề có khí tức của hắn và Khương Lập.
Chu thông sắc mặt lạnh lùng nói:
– Bất quá Hiển nhi ngươi cũng không cần lo lắng, Tần Vũ đó, không ngờ coi thường Lôi Phạt Thành ta, công khai tranh giành tức phụ của Lôi Phạt thành, Lôi Phạt Thành ta bất luận ra sao sẽ không tha cho hắn.
– Đúng, vô luận như thế nào cũng không thể tha thứ. – Chu Hiển nói theo.
Lôi Phạt Thành là người tối siêu nhiên trong bát đại thánh ở thần giới. từ xưa đến nay, không một thế lực nào dám bất kính với Lôi Phạt thành. Nhưng lần này, tại Thánh Hoàng điện, Tần Vũ chẳng những công nhiên bất kính với Tây Bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc, còn tranh giành tức phụ của Lôi Phạt Thành, chuyện này đã giáng một “bạt tai” rất mạnh trên mặt Lôi Phạt Thành.
Tứ đại thần vương của Lôi Phạt thành, vô luận là ai cũng không chịu được khẩu khí này.
– Hiển nhi, ta chuẩn bị đến vũ trụ khác điều tra một chút, xem tên Tần Vũ này có ẩn trốn trong đó không. Lôi Vũ Thần Vương ‘Chu Thông’ nói, trong nháy mắt biến mất khỏi tường thành.
Chu Hiển lập tức khom người.
Đợi đến khi Chu Thông ly khai, Chu Hiển mới một mình đứng trên tường thành, lẳng lặng nhìn lôi điện vô tận chung quanh Lôi Phạt thành.
– A!
Chu Hiển đột nhiên nắm chặt hai tay. Trong mắt lôi điện lóe lên dữ dội, tiếng gầm nhẹ trong tiếng sấm dần dần tiêu tán.
Chu Hiển hắn, chỉ đứng thứ hai sau thượng bộ thiên thần của vu thần vương, lại là hoàng tử của Lôi Phạt thành. Vị trí chí tôn…. cũng là nhân vật hàng đầu tại thần giới.
Nhưng thanh danh của hắn hôm nay không dễ nghe chút nào. Dù sao dựa theo việc đối ngoại công khai của bát đại Thánh Hoàng, Khương Lập phải là thê tử của Chu Hiển, Tần Vũ lại giành mất.
Tần Vũ! Chu Hiển thầm kêu lên khe khẽ.
Hơn mười ngàn năm qua, Tần Vũ bất quá chỉ là một tiểu nhân vật của phàm nhân, Chu Hiển hắn muốn dẫm chết đều là chuyện phi thường dễ dàng. Nhưng trong chớp mắt, nhất thời không lưu ý… cả thần giới Thánh Hoành môn hợp lực, vậy mà đều không thể tóm được Tần Vũ.
Chu Hiển hắn, càng là một kẻ thất bại hoàn toàn.
Cây thương đó, Chu Hiển nhớ rõ Tần Vũ thích sát hắn một thương trước đó.
– Nếu không phải gia gia cho ta hộ thân chi bảo, ta có lẽ đã chết. gã Tần Vũ đó thực lực thật sự mạnh.
Trước mặt Tần Vũ, Chu Hiển hắn đã không có sức đánh trả.
– Không đến hai vạn năm ngắn ngủi, thực lực chênh lệch của ta và hắn đã hoàn toàn điên đảo. – Chu Hiển cảm thấy rất sỉ nhục, – Nhất định phải bắt lấy hắn, nhất định.
Cơ mắt Chu Hiển hơi co giật.
Đột nhiên mắt Chu Hiển sáng lên.
– Đúng rồi, đám thân nhân của Tần Vũ. Không, không được, phụ hoàng bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý dính líu tới thân nhân của Tần Vũ. – Chu hiển lắc đầu.
Hắn hiểu rất rõ, Lôi Phạt thành tứ đại thần vương không phải là kẻ cao ngạo, nếu không sẽ không đuổi giết Tần Vũ khắp thế giới. Nhưng sẽ không đụng đến thân nhân của Tần Vũ.
– A!
Ánh mắt Chu Hiển đột nhiên sáng ngời, ngay lập tức hóa thành một đạo lưu quang cực nhanh hướng quân doanh của Lôi Phạt thành bay đến, sau một hồi, Chu Hiển đã bay đến trước mặt một thượng bộ thiên thần.
– Điện hạ.
Vị thượng bộ thiên thần thấy Chu Hiển vội hành lễ.
– Lưu Sam, ngươi tuyển một trung đội thiên thần tinh anh, theo ta dạo một vòng tiên ma yêu giới, đến dạo chơi một vòng phàm nhân giới trong chốc lát.
Chu Hiển cười nhạt nói.
Lưu Sam mặc dù nghi hoặc, nhưng quyền điều phái một trung đội tinh anh, Chu Hiển cũng có.
– Dạ, điện hạ.
Chu Hiển gật nhẹ, lập tức mục quang nhìn vào hư không. Khóe miệng phát ra một nụ cười lạnh lùng:
– Tần Vũ, ta vẫn không tin, một chút ngươi cũng không tiếp xúc với thân nhân.
Không lâu sau đó, Chu Hiển lại mang theo một trung đội thiên thần tinh anh, thông qua thần giới không gian chi môn mà Lôi Phạt thành chưởng quản, tiến về tiên ma yêu giới
trong khi các vị thần giới Thánh Hoàng toàn lực truy tầm, Tần Vũ và Khương Lập chính là ở trong tân vũ trụ Tử Huyền tinh – Tử Huyền phủ cử hành hôn lễ long trọng.
Quá trình hôn lễ, hoàn toàn là dùng các phương thức bái thiên, nhập động phòng mà Tần vương triều trong quá khứ lưu truyền lại.
Tử Huyền phủ của Nặc Đại lơ lửng giữa không trung của hải dương, chung quanh mây mù vờn quanh, hai đầu của Tử Huyền phủ có hỏa diễm, hàn khí quấn quanh, mà bên trong tử huyền phủ lại có không ít người.
Trong Hoàn Vũ điện của Tử Huyền phủ mọi người tụ tập, ở giữa chính là Tần Vũ và Khương Lập mặc đại hồng hỉ bào.
– Nhất bái thiên! – Phúc bá đứng bên cạnh cao giọng hô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Tần Vũ và Khương Lập đều quay về bái bầu trời bên ngoài điện một bái, đứng bên cạnh có Hầu Phí, Hắc Vũ. Còn có thê tử Hắc Vũ cùng nữ nhân của mọi người, ai nấy đều trông rất vui vẻ, cười nói với nhau.
– Nhị bái cao đường. – Thanh âm của Phúc bá lại vang lên.
Tần Vũ và Khương Lập xoay người, bái hai người Khương Lan, Tần Đức ngồi đối diện phía trên, Khương Lan và Tần Đức trên mặt cười tươi như hoa
– Ha ha, hảo hảo. – Khương Lan cười to nói.
Tần Đức càng cười ha hả nói:
– Trong ba đứa con trai của Tần Đức ta, đứa thứ ba là kết hôn trễ nhất, ha ha…
Có phải như vậy không? Tần Phong và Tần Chính cả tằng tôn cũng có.
– Phu thê giao bái!
Tần Vũ và Khương Lập quay đầu đối mặt nhau bái một bái, không biết là khẩn trương như thế nào, hai người đụng đầu vào nhau một cái, thật sự làm tiếng cười vang lên trong Hoàn Vũ điện.
– Cùng nhập động phòng.
Mặc dù nói là cùng nhập động phòng. Bất quá Tần Vũ còn chưa kịp cùng Khương Lập nói gì nhiều, đã bị kéo đi bồi mọi người uống rượu.
– Chúc mừng đại bá.
Nữ nhân của Hắc Vũ Hắc Đồng` nâng chén, nhìn Tần Vũ cười nói.
– A, Tiểu Đồng.
Tần Vũ tự nhiên nhớ rõ đứa nhỏ Hắc Đồng này, nhất là trong lúc này. Một vị cô nương xinh đẹp đứng bên cạnh Hắc Đồng, nâng chén nói với Tần Vũ:
– Chúc mừng đại gia gia.
Tần Vũ ngớ ra.
– Đại bá, đây là con gái của ta và Quách Phàm ca ca.
Hắc đồng nói ngay.
– Chúc mừng đại gia gia.
Lại có một thanh niên hành lễ với Tần Vũ, Hắc Đồng cũng vội vàng nói:
– Đại bá, đây là con trai của ta và Quách Phàm ca ca.
Chính Tần Vũ mới vừa kết hôn, lúc đầu hắn chăm lo cho Hắc Đồng lớn lên, không ngờ hắn đã có hai đứa hài tử rồi.
Những người trong bàn nhìn vẻ mặt của Tần Vũ. Nhất thời cười rộ lên. Hầu Phí càng cười to, ôm bụng cười sặc sụa:
– Ha ha. Đại ca, biết là mình chậm rồi hay sao, bất quá đừng có lo, sau này cùng tẩu tẩu cố gắng. Sanh ra vài đứa con nít.
– Ngươi còn nói ta.
Tần Vũ nhìn ra không ngờ người nói câu đó chính là Hầu Phí.
– Tam đệ, ngươi đứng đó làm gì, nhanh đến đây, nơi này còn có một đám người đang chờ. – Tần phong cười kéo Tần Vũ đến bàn bên cạnh.
– Đây là con của con gái thứ ba của ta, đây là chồng của con gái ta, đây là…
Người trong bàn này đều là vãn bối của Tần Phong, trong lúc bồi tửu, Tần Vũ cảm thấy xấu hổ, dường như ngoại trừ Hầu Phí, huynh đệ của mình mỗi người đều có một đám con cháu rồi.
Đến nửa đêm, Tần Vũ mới thoát khỏi vòng vây của mọi người, bước vào động phòng. Ánh sáng từ ngọn nến đỏ phảng phất làm cho cả căn phòng như bị bao trùm bởi một màn sa mỏng, làm cho người ta trong lòng càng thêm một chút túy ý, nhìn Lập Nhi ngồi ở đầu giường lẳng lặng chờ mình, Tần Vũ cảm thấy rất thỏa mãn.
– Ta vậy mà cũng đã kết hôn rồi. – Tần Vũ ngẫm lại, cảm thấy thật là mơ hồ.
Đã bao nhiêu năm mong chờ ngày này, nhưng khi việc này trở thành sự thật, Tần Vũ dù sao cũng cảm thấy như mình đang trong giấc mộng.
Hít một hơi sâu. Tần Vũ bước tới bên cạnh Khương Lập, nhẹ nhàng vén khăn cô dâu, lộ ra khuôn mặt ửng hồng.
– Vũ ca. – Khương Lập dịu dàng nói.
Tần Vũ lại nhìn Lập Nhi đến ngây ngốc. Da thịt nàng trong suốt như bạch ngọc, đến gần có thể ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng tựa hồ càng thêm hấp dẫn hắn.
Tần Vũ và Lập Nhi bắt đầu hôn nhau. Hắn cởi bỏ quần áo của Lập Nhi, có chút run rẩy, Tần Vũ chậm rãi cởi bỏ quần áo của Lập Nhi, lộ ra da thịt nhu nhuyển như ngọc dương chi.
Đêm
Bị phiên hồng lãng, chỉ có vài tiếng rên rĩ mơ hồ vang lên.
Trong lúc hai người đạt đến cao trào, linh hồn nguyên anh của Tần Vũ cùng nguyên anh của Lập Nhi cũng kết hợp với nhau, suy nghĩ trong lòng của hai người đều không hề giữ lại.
Linh dục dung hợp.
Đột nhiên một giọt nước mắt từ linh hồn nguyên anh của Tần Vũ bay ra, muốn dung nhập vào linh hồn nguyên anh của Khương Lập.
– Vũ ca, chàng muốn làm gì?
Khương Lập suy nghĩ nhưng cũng đã biết.
Hai giọt sinh mệnh linh hồn chi lệ, ẩn chứa năng lượng bổn nguyên của sinh mệnh thần vương, một khi ngươi đã hấp thu được hai giọt, ngươi liền có toàn bộ sinh mệnh thần vương, tin rằng ngươi hiểu được không gian pháp tắc của sinh mệnh thần vương lưu lại. cũng có trợ giúp.
Linh hồn hai người kết hợp với nhau, ý niệm trong đầu hai người có thể dễ dàng cảm nhận được.
Lưu Tinh Lệ cũng chính là sinh mệnh linh hồn chi lệ. Mặc dù hàm chứa năng lượng sinh mệnh thần vương, hơn nữa loại năng lượng này thần kỳ phi thường. Bất quá Tần Vũ không thèm để ý, đem tặng cho Lập Nhi.
Dù sao Tần Vũ cũng có một vũ trụ.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa rũ xuống, Tần Vũ ngồi tựa trên giường, Khương Lập dựa đầu vào ngực Tần Vũ. Hai người nhấm nháp mùi hương cơ thể của nhau, cùng nhau rúc rích chuyện vợ chồng.
– Đúng rồi, Lập Nhi.
Tần Vũ đột nhiên nói chuyện nghiêm chỉnh,
– Lập Nhi, món “tử lâm vũ y” ta cho nàng có quan hệ với Phiêu Vũ thiên tôn. “Tử lâm vũ y” này nàng mang vào thần giới cũng không sao, đừng để người khác phát hiện. Bất quá, ta tặng nàng món Phá Thủy, là hồng mông linh bảo nhất lưu do ta tự mình chế luyện, chưa bao giờ xuất hiện tại thần giới, khẳng định sẽ gợi lên sự biến hóa của thần giới thiên.
Ban đầu, sau khi, Tần Vũ phát hiện mễ hồ khí tức chính là hồng mông linh khí, liền chế luyện ra một món quyền trượng vạn liễu, sau khi cùng hao phí tốn nhiều thời gian và vật liệu trân quý, chế luyện ra bảy mươi ba kiện hồng mông linh bảo, trong bảy mươi ba kiện đó, chỉ có một món là nhất lưu hồng mông linh bảo.
Món hồng mông linh bảo này chính là Phá Thủy thần kiếm. Trước lúc kết hôn, Tần Vũ đã đem phá thủy và vũ lâm tử y giao cho Lập Nhi. Tần Vũ còn nhớ rõ, vẻ mặt khả ái kinh ngạc của Khương Lập khi thấy hai món nhất lưu hồng mông linh bảo lúc trước.
– A, ta biết.
Khương Lập ngã vào lòng Tần Vũ thì thầm. Vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Hai món hồng mông linh bảo mặc dù trân quý, nhưng Khương Lập thấy được hai món này ẩn chứa tình cảm của Tần Vũ đối với nàng, nàng càng thấy cảm động.
– Lập Nhi, muốn luyện hóa hai món này, phỏng chừng mất bao lâu? – Tần Vũ dò hỏi.
Khương Lập nhíu mày, trầm tư suy nghĩ. Tần Vũ bất giác bị cảnh Khương Lập nhíu mày hấp dẫn, chỉ mỉm cười nhìn nàng.
– Hai món này đều là nhất lưu hồng mông linh bảo, hóa luyện so ra rất phiền toái. Phỏng chừng tối thiểu cũng phải vài thập vạn năm công phu.
Khương Lập mơ hồ nói.
– A. chàng nhìn cái gì? – Khương Lập lúc này mới phát hiện Tần Vũ đang thất thần.
– A. – Tần Vũ nói tiếp, – Không thấy cái gì, ta có nghe, đúng thật. A, nàng vừa mới nói hóa luyện món nhất lưu hồng mông linh bảo, tối thiểu cũng vài vạn thập niên công phu đúng không.
Khương Lập hoài nghi nhìn Tần Vũ. Tần Vũ trong lòng thầm thở phào:
– May mắn ta là chủ nhân tân vũ trụ, sự tình phát sinh trong vũ trụ ta chỉ cần một ý niệm trong đầu là biết.
– Lập Nhi, có một việc muốn nói cho nàng biết, hóa luyện hồng mông linh bảo có một phương pháp rất nhanh, chính là để hồng mông linh bảo bản thân hấp thu một ít hồng mông linh khí. – Tần Vũ nói tiếp.
– Hồng mông linh khí? nó ở đâu đến, đừng nói là hơn vài thập vạn niên chỉ sinh ra được một ít hồng mông linh bảo, chuyện đó quả là không đáng, Vũ ca, chàng từ nay về sau, nếu muốn cùng thần vương tranh đấu, không thể tùy tiện lãng phí hồng mông linh khí, – Khương Lập trái lại tính toán cho Tần Vũ.
Tần Vũ lúc này mới nhớ tới, mễ hồ khí tức là hồng mông linh khí, bản thân mình đến bây giờ cũng chưa nói cho Lập Nhi biết.
– Lập Nhi, nàng xem qua hồng mông linh khí chưa? – Tần Vũ dò hỏi.
– Đương nhiên đã xem qua. Lúc đầu, Tượng thần Xa Hầu Viên tại Phiêu Tuyết thành chế luyện một món hồng mông linh bảo hạng nhì, chúng ta cũng đứng bên cạnh quan sát – Khương Lập nói ngay.
– Ta đây sẽ mang nàng đến một nơi có rất nhiều hồng mông linh khí. – Tần Vũ mỉm cười nói.
– A.
Khương Lập nhìn Tần Vũ.
– Đừng có trố mắt ra như vậy, nhanh bận quần áo vào. – Tần Vũ cười thúc giục.