Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

Chương 7: Trong đầu cậu nghĩ gì



Lục Nam Châu trợn mắt không thể tin nổi, lắp bắp nói: “Hôn, hôn gì mà hôn? Chúng ta chia tay rồi!”

“Đó là anh nói,” Diệp Nhiên buồn buồn, “Chứ em đã đồng ý đâu.”

Lục Nam Châu nhìn đôi môi mấp máy trước mắt rồi ép mình nhìn đi chỗ khác, “Mặc kệ cậu có đồng ý hay không, chia là chia.”

Diệp Nhiên im lặng một lát lại nói tiếp: “Hôn một cái tương đương bốn ngàn rưỡi tệ lận đó, anh cũng không lỗ mà.”

Lục Nam Châu càng cáu hơn, “Có phải tôi bán mình đâu!”

Diệp Nhiên: “Vậy không quy thành tiền cũng được.”

Lục Nam Châu: “……” Thế sao tôi phải hôn cậu?

“Lục ca,” Tiểu Trương từ ngoài cửa đi tới hỏi, “Còn bắt gà nữa không ạ?”

“Bắt chứ, mau lên đi,” Lục Nam Châu quay sang bảo Diệp Nhiên, “Cậu cũng bắt đi, ba chục con.”

Diệp Nhiên nhìn Tiểu Trương đi bắt gà rồi lại nhìn Lục Nam Châu, bừng tỉnh đại ngộ hỏi: “Bắt ba chục con gà sẽ được hôn anh đúng không?”

“Dĩ nhiên không phải rồi!” Lục Nam Châu tức nghẹn, “Trong đầu cậu đang nghĩ gì thế hả?!”

Diệp Nhiên: “Nghĩ đến anh.”

Lục Nam Châu: “……”

“Vậy, vậy cũng không được,” vành tai Lục Nam Châu ửng đỏ, “Mau bắt gà đi, nếu không trừ tiền cậu đấy.”

Diệp Nhiên bĩu môi: “Vậy em không đi.”

“Cậu không muốn làm chứ gì?” Lục Nam Châu nhìn thoáng qua Tiểu Trương đang huỳnh huỵch bắt gà phía xa, “Cậu nhìn Tiểu Trương mà xem, nói bắt gà là bắt gà, lấy đâu ra nhiều lời thế hả?”

“Cậu ấy năm ngàn còn em có năm trăm,” Diệp Nhiên bĩu môi nói, “Anh lại không hôn em, vậy chẳng em bị lỗ rồi sao?”

Lục Nam Châu: “……” Trước kia cậu hôn tôi còn ngại ngùng che mắt tôi cơ mà, sao giờ đòi hôn dễ dàng thế?!

Cho nên con người thực sự sẽ thay đổi đúng không?

Cuối cùng Lục Nam Châu đành tự mình đi bắt gà.

Diệp Nhiên ôm hai chú gà con đứng cạnh đếm gà cho họ.

“Đủ rồi.” Lục Nam Châu xách mấy con cuối cùng đi ra ngoài, thấy Diệp Nhiên đi theo thì bảo cậu, “Tôi đi giao hàng, cậu ở đây đi.”

Diệp Nhiên: “Em đi chung với anh được không?”

Lục Nam Châu: “Cậu đi làm gì?”

Diệp Nhiên: “Em ở lại đây hình như cũng chẳng có việc gì cả……”

Cậu quay đầu nhìn Tiểu Trương tất bật đuổi gà cho gà ăn quét lông gà, cứ sợ mình lười biếng sẽ bị đuổi việc, cảm thán nói: “Cậu ấy siêng thật đấy.”

“Vậy cũng không được đi,” Lục Nam Châu lầm bầm, “Mới hết bệnh mà chạy lung tung làm gì.”

Anh quay người định đi nhưng Diệp Nhiên gọi anh lại, “Lục Nam Châu……”

Anh tưởng Diệp Nhiên vẫn đòi đi theo, “Đã bảo không được đi rồi mà, cậu……”

“Không phải,” Diệp Nhiên nhìn anh nói, “Em ở đây đợi anh, nhưng em muốn ăn bánh kem, lúc về anh mua cho em được không?”

Lục Nam Châu: “Bánh kem gì?”

Diệp Nhiên: “Mousse dâu.”

Lục Nam Châu sững sờ — Lần đầu tiên dự sinh nhật Diệp Nhiên, anh đã mua bánh mousse dâu.

Bạn cùng phòng còn hỏi anh sao lại mua vị dâu, không sợ ngọt quá à.

Anh cười ngốc nói vì Nhiên Nhiên nhà mình ngọt như dâu vậy.

Sau đó bạn cùng phòng trợn trắng mắt bỏ đi.

Sao lại muốn ăn bánh dâu? Bỗng dưng anh rất muốn hỏi Diệp Nhiên có còn nhớ sinh nhật năm đó đã hứa gì với mình không?

Anh mấp máy môi, cuối cùng quay người ra ngoài, chỉ trả lời: “Chẳng biết có bán không nữa.”

Diệp Nhiên nhìn anh đi ra cửa, sau đó tiếng xe vang lên rồi xa dần.

Cậu đứng đó một hồi mới chậm rãi đi vào.

Tiểu Trương đang quét lông gà thì thấy Diệp Nhiên đi tới bắt chuyện: “Cậu tới đây lâu lắm rồi à?”

“Vâng,” Tiểu Trương nói, “Gần ba năm rồi, lúc đầu tôi không tìm được việc làm, đang rầu rĩ thì Lục ca nói trại gà thiếu người nên tôi đến làm luôn.”

Diệp Nhiên: “Vậy ở đây chỉ có cậu với Lục Nam Châu thôi sao?”

Tiểu Trương gật đầu: “Lúc trước có bác Lục phụ một tay nhưng Lục ca sợ bác ấy vất vả nên nói bác ấy vào thành phố ở. Nhưng bác ấy cũng chẳng chịu ngồi yên mà thường xuyên gọi Lục ca đi xem……”

Hắn nói nửa chừng mới nhớ ra người trước mắt là bạn trai cũ của Lục Nam Châu nên lập tức im bặt.

Diệp Nhiên: “Xem gì cơ?”

“Không có, không có gì,” Tiểu Trương cười khan, “Tôi nói bừa thôi chứ cũng không rõ lắm đâu, ha ha ha……”

Diệp Nhiên: “Hôm đó ở cổng thôn nghe một bác nói muốn giới thiệu bạn gái cho Lục Nam Châu thì phải?”

Tiểu Trương: “……”

Diệp Nhiên: “Một câu hỏi một trăm tệ.”

Tiểu Trương: “Đúng đúng đúng, nhiều người muốn giới thiệu bạn gái cho Lục ca lắm!”

Lục Nam Châu giao gà xong trở về, vừa xách bánh kem vào cửa thì nghe thấy Tiểu Trương nói: “Ngày nào bác Lục cũng nhắc nhưng Lục ca vẫn không chịu đi xem mắt……”

Lục Nam Châu: “……”

“Nói gì đó?!” Lục Nam Châu sầm mặt quát, “Rảnh quá đúng không?”

Tiểu Trương sợ run, nhanh chân bỏ chạy, “Em, để em đi xem gà ăn no chưa.”

Lục Nam Châu rất muốn đi tới đạp hắn mấy cái — Tôi thấy cậu mới là ăn no quá đấy!

“Lục Nam Châu,” Diệp Nhiên đến gần ngước mắt nhìn anh rồi nhẹ giọng hỏi, “Sao anh…… không đi xem mắt?”

Lục Nam Châu lạnh lùng đáp: “Tôi bận, không có thời gian.”

Diệp Nhiên: “À.”

“À gì mà à?” Lục Nam Châu nhét bánh kem vào ngực cậu, “Ăn bánh của cậu đi.”

Diệp Nhiên ôm bánh kem, đáy mắt hiện lên ý cười, “Anh ăn chung với em được không?”

“Tôi không ăn,” Lục Nam Châu đưa tay tìm thuốc lá trong túi như muốn nhắc nhở mình, “Tôi không thích đồ ngọt.”

Ý cười nơi đáy mắt Diệp Nhiên lại nhạt đi, nhớ hôm đó đến tìm Lục Nam Châu, mùi thuốc lá đắng nghét lượn lờ trong mũi.

“Lục Nam Châu,” cậu chậm rãi nói, “Đừng hút thuốc nữa.”

Lục Nam Châu khựng lại rồi quay sang thờ ơ nói: “Nếu cậu ngửi không quen thì đứng xa một chút.”

Anh cầm điếu thuốc, đang định lấy bật lửa thì nghe Diệp Nhiên thì thầm gọi: “Lục Nam Châu……”

Anh quay đầu lại, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

Diệp Nhiên đưa tay che mắt Lục Nam Châu rồi kiễng chân hôn lên môi anh.

– —————-

Lục Nam Châu: Quá đáng! Phải trừ tiền mới được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.