Khi Lục Nam Châu hái rau về thì thấy Diệp Nhiên nhìn chằm chằm nồi canh bắp ngô hầm xương với vẻ rất vui.
“Lục Nam Châu,” Diệp Nhiên quay đầu lại, trong mắt như chứa đựng ánh sáng, “Có canh này……”
Sao cứ làm như chưa bao giờ thấy canh vậy? Lục Nam Châu ngó lơ chỗ khác, mạnh miệng nói: “Nấu đại thôi.” Có gì vui đâu chứ?
Anh mất tự nhiên đuổi người: “Trong bếp chật lắm, ra ngoài chờ đi.”
Diệp Nhiên nghe lời ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại quay vào tủi thân nói: “Em kết bạn Wechat với anh rồi mà anh chưa chịu đồng ý nữa.”
Lục Nam Châu đang xào rau dừng tay lại — Hôm qua anh cho Diệp Nhiên số điện thoại, thế là cậu tiện tay kết bạn với anh trên Wechat.
Anh nhìn chằm chằm hai chữ “Nhiên Nhiên” đột ngột xuất hiện, im lặng hơn nửa ngày rồi tắt điện thoại, vờ như chưa thấy gì.
Không cần thiết, anh nghĩ đã đổi số thì cũng chẳng cần quen lại nữa.
Đồ ăn trong nồi sôi ục ục, Lục Nam Châu đảo mấy lần rồi nói: “Có việc gì cứ gọi điện thoại là được rồi.”
Diệp Nhiên: “Cước điện thoại đắt lắm. Không có tiền.”
Lục Nam Châu hời hợt nói, “Thế thì ít gọi lại đi. Đừng có hở chút lại gọi.”
Diệp Nhiên rũ mắt “ừ” khẽ một tiếng rồi lại đi ra.
Lục Nam Châu trút rau suýt xào khét ra khỏi nồi, đang định xem canh hầm chín chưa thì chợt nghe điện thoại reo.
Anh quay đầu nhìn, thái dương lập tức nhảy lên.
Anh cầm điện thoại ra khỏi bếp nhìn Diệp Nhiên ngồi trên ghế salon, “Đang ở đây mà gọi điện làm gì?”
Diệp Nhiên áp điện thoại vào tai nói với vẻ vô tội: “Thì anh nói có việc gì cứ gọi điện mà.”
Lục Nam Châu: “……”
“Được rồi,” Lục Nam Châu nén giận hỏi, “Chuyện gì?”
Diệp Nhiên: “Em đói quá.”
Lục Nam Châu cúp máy quay vào bếp, “Thế thì ngoan ngoãn đợi ăn cơm đi.”
Nhưng anh vào bếp chưa đầy một lát thì điện thoại lại reo lên.
“Gì nữa?”
Diệp Nhiên: “Có cần em phụ một tay không?”
Lục Nam Châu: “Không cần! Không được gọi nữa!”
Diệp Nhiên: “À.”
Điện thoại cúp máy, mấy phút sau lại reo tiếp.
Lục Nam Châu: “Đã bảo đừng gọi nữa cơ mà!”
Diệp Nhiên: “Nhưng em có nhiều lời muốn nói với anh lắm……”
Lục Nam Châu khựng lại rồi hỏi: “Nói gì?”
Diệp Nhiên bỗng dưng im lặng, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Không biết nữa.”
Lòng bàn tay Lục Nam Châu nóng ran, anh không nói gì mà chỉ trả lời: “Thôi, ăn cơm đi.”
Anh cúp điện thoại, sau khi im lặng một hồi thì mở Wechat ra chấp nhận lời mời kết bạn của Diệp Nhiên.
Ảnh đại diện của Diệp Nhiên là hình chú gà con lông xù sáng nay mới chụp ở trại gà.
Lục Nam Châu nhìn hai chữ “Nhiên Nhiên” bên cạnh ảnh đại diện, do dự một lát rồi bấm vào sửa lại thành “Diệp Nhiên”.
Vừa sửa xong, Diệp Nhiên gửi cho anh một bức ảnh — Là chú gà con trong ảnh đại diện kia.
Diệp Nhiên: “Dễ thương ha?”
Lục Nam Châu chỉ nhìn chứ không trả lời.
Anh cất điện thoại rồi bưng canh ra ngoài.
Lúc ăn cơm, Lục Nam Châu lại nhận được một lời mời kết bạn, là cô gái mà mẹ Lục nói trong điện thoại.
Lục Nam Châu nheo mắt, vô thức nhìn thoáng qua Diệp Nhiên đang ngồi ăn canh đối diện.
Anh có chút bất lực, khi nào mẹ anh mới thôi bắt anh đi xem mắt đây?
Anh đành phải chấp nhận lời mời, định vờ vịt cho qua chuyện như mấy lần trước.
Thế là anh lặp lại chiêu cũ.
Lục Nam Châu: “Xin chào, muốn mua gà phải không?”
Bình thường nghe anh nói vậy, đối phương hoặc là đồng ý mua gà hoặc là cảm thấy anh có bệnh nên block thẳng tay.
Nhưng lần này hơi khác.
Đối phương có vẻ không để ý đến tin nhắn của anh mà chỉ nói: “Chào anh, em là Phương Nịnh.”
Lục Nam Châu: “……”
Lục Nam Châu tiếp tục cố gắng, “Mua mười tặng một, lợi lắm đấy.”
Phương Nịnh: “Tối nay có rảnh đi ăn với em một bữa không?”
Lục Nam Châu: “…… Không được, buổi tối tôi phải cho gà ăn. “
Phương Nịnh: “Vậy đợi anh cho gà ăn xong rồi đi cũng được.”
Lục Nam Châu hơi nhức đầu.
Diệp Nhiên thấy Lục Nam Châu nhìn chằm chằm điện thoại thì cau mày hỏi: “Sao thế?”
Trong lòng Lục Nam Châu giật thót như đang ăn trộm, “Không có, không có gì.”
Nhưng nghĩ lại họ đã chia tay rồi mà, dù anh có đi xem mắt thì liên quan gì đến Diệp Nhiên chứ?
Thế là anh cố ý nói: “Cũng không có gì, chỉ là một cô gái hẹn tôi đi ăn cơm thôi.”
Diệp Nhiên yên lặng nhìn anh rồi đột nhiên nói: “Gạt người.”
“Ai gạt cậu,” Lục Nam Châu bất mãn đưa khung chat cho cậu xem, “Tự nhìn đi.”
Diệp Nhiên nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Anh định đi à?”
Lục Nam Châu thuận miệng nói: “Đi cũng được……”
Diệp Nhiên cướp lấy điện thoại của anh: “Vậy em trả lời giùm anh nhé?”
Lục Nam Châu: “……”
Lục Nam Châu bỗng nhiên nổi quạu, “Cậu muốn tôi đi à?”
“Không muốn,” Diệp Nhiên nói, “Nhưng anh có nghe lời em đâu.”
Lúc này sắc mặt Lục Nam Châu mới dịu xuống, “Tôi cũng đâu nói muốn đi.”
Đùa thì đùa nhưng cũng không thể làm trễ nải con gái người ta được.
“À,” Diệp Nhiên cầm điện thoại của anh lạch cạch gõ chữ, “Vậy để em giúp anh từ chối cô ấy.”
Từ chối kiểu gì? Lục Nam Châu tò mò lấy lại điện thoại xem, chỉ thấy bên trên trả lời: “Không được, tối nay phải ăn cơm với bạn trai rồi.”
Lục Nam Châu: “……”