Lục Nam Châu ngẩng đầu nhìn trần nhà, giả ngu nói: “Phía…… Phía trước cái gì?”
Diệp Nhiên giơ màn hình di động lên trước mắt anh rồi nói: “Còn quan hệ thì sao?”
“Quan, quan hệ cũng có rất nhiều loại mà,” Lục Nam Châu yếu ớt nói, “Chẳng phải bạn bè, anh em cũng là……”
Diệp Nhiên: “Cũng là bao nuôi à?”
Lục Nam Châu: “……” Hình như không phải.
Lục Nam Châu nhất thời không cãi được. Anh dừng một lát rồi nói không đầu không đuôi: “Cậu đừng có nói mãi hai chữ kia nữa.”
Diệp Nhiên khẽ giật mình, “Sao cơ?”
Lục Nam Châu không trả lời mà vô thức mò thuốc lá trong túi, mò nửa chừng lại nhớ Diệp Nhiên chê mùi thuốc đắng.
Diệp Nhiên không thích anh hút thuốc, mỗi lần thấy anh định hút đều cướp điếu thuốc hoặc bật lửa đi.
Quản nhiều quá, anh bực bội nghĩ nhưng vẫn cất thuốc lá vào.
“Vậy……” Lục Nam Châu im lặng nửa ngày rồi hỏi, “Cậu muốn thế nào?”
Diệp Nhiên nhìn anh: “Em muốn thế nào cũng được à?”
“Dĩ nhiên không phải rồi,” Lục Nam Châu hàm hồ nói, “Không được quá đáng.”
Diệp Nhiên: “Quá đáng là sao?”
Lục Nam Châu nghiêm mặt, thật lâu sau mới thốt ra một câu: “Không biết.”
Diệp Nhiên nhìn anh chốc lát, đột nhiên dùng sức đè anh xuống ghế salon.
Lục Nam Châu giật mình, “Cậu làm gì vậy?”
Diệp Nhiên dạng chân ngồi trên người anh, mặt càng lúc càng gần, “Anh thử nói xem?”
Lục Nam Châu ôm mặt cậu rồi nhìn lảng đi chỗ khác nói: “Không được hôn.”
Diệp Nhiên: “Em có nói muốn hôn đâu.”
Cậu lại bừng tỉnh đại ngộ hỏi: “À, anh muốn hôn à?”
Lục Nam Châu: “……”
“Tôi đâu có!” Lục Nam Châu nói, “Tôi…… không hôn cậu lại gần thế làm gì?”
Diệp Nhiên: “Cứ lại gần là muốn hôn à?”
“Không phải,” Lục Nam Châu nói bừa, “Tóm lại cậu cách xa tôi chút đi.”
“Tại sao?” Lòng bàn tay Diệp Nhiên phủ lên mu bàn tay anh, “Anh sợ mình kìm lòng không được hôn em à?”
Lục Nam Châu biến sắc, lập tức rút tay về rồi chối phắt: “Không phải! Hôn gì mà hôn?! Tôi chẳng thèm hôn đâu nhé!”
Diệp Nhiên xoa tai mình nói: “Không hôn thì không hôn, anh nói to thế làm gì?”
Lục Nam Châu: “…… Giọng tôi lớn, không được à?”
Diệp Nhiên lẩm bẩm: “Anh có được hay không mình còn không biết sao?”
Lục Nam Châu: “……”
Diệp Nhiên chưa lẩm bẩm xong thì eo bỗng dưng bị nắm chặt, cả người bị Lục Nam Châu đè dưới thân.
Cậu không kịp phản ứng, “Lục Nam Châu?”
Lục Nam Châu nhìn cậu, lòng bàn tay mơn trớn trên eo rồi luồn vào dưới áo.
“Anh……” Diệp Nhiên đỏ mặt, đáy mắt lại lóe sáng, “Em……”
Lục Nam Châu đột nhiên vén áo cậu lên.
Sau đó cậu thấy Lục Nam Châu bất động nhìn chằm chằm bụng mình.
“Lục Nam Châu?”
“Vết sẹo này từ đâu mà có?” Lục Nam Châu nhìn vòng eo gầy gò của cậu, vết sẹo dài bằng ngón tay từ hông kéo dài đến bụng in dấu trong mắt anh.
Từ lần trước vô tình nhìn thoáng qua, anh vẫn rất để ý.
Anh biết Diệp Nhiên cực kỳ sợ đau, vết thương sâu như vậy phải đau đến mức nào chứ?
“Em……” Diệp Nhiên vô thức đưa tay muốn che, “Không, không cẩn thận bị ngã thôi.”
“Ngã thế nào?” Lục Nam Châu hoàn toàn không tin, “Ngã kiểu gì mà ra nông nỗi này?”
Diệp Nhiên: “Thì…… trượt chân ngã xuống cầu thang.”
Lục Nam Châu buồn bực, “Sao cậu không nói là mổ đẻ luôn đi?!”
Diệp Nhiên tròn xoe mắt: “Em nghe nói mổ đẻ là mổ giữa bụng cơ.” Không giống vết sẹo này của mình.
Lục Nam Châu: “……” Vậy nếu giống thì cậu định nói thế thật à?!
“Không sao nữa rồi,” Diệp Nhiên nhìn sắc mặt u ám của Lục Nam Châu, rụt rè nói, “Hết đau rồi, thật đó.”
Lại thế nữa, lửa giận bốc lên đầu Lục Nam Châu, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không kể với mình!
Anh buông người ra rồi đứng dậy sầm mặt đi ra ngoài.
Không nói thì thôi, ai mà thèm!
“Lục Nam Châu……”
Diệp Nhiên muốn đuổi theo nhưng lại nghe Lục Nam Châu nạt: “Không được tới đây!”
Cậu đành phải đứng ở cửa nhìn Lục Nam Châu đi tới đi lui ngoài sân.
Lục Nam Châu đi mấy vòng vẫn chưa nguôi giận, cuối cùng ra vườn hái mấy nắm rau.
Chẳng phải cậu ghét ăn rau à? Anh căm giận nghĩ, trưa nay nấu toàn rau cho cậu tức chết luôn!
Thế là đến bữa trưa, Diệp Nhiên nhìn mấy đĩa rau xanh mơn mởn trên bàn rồi yên lặng đặt đũa xuống.
Lục Nam Châu xới cơm, mắt cũng chẳng buồn ngước lên, “Mau ăn đi.”
Diệp Nhiên: “…… Em không đói.”
“Không đói cũng phải ăn.” Lục Nam Châu gắp một nhúm rau lớn vào chén cậu.
Diệp Nhiên nhìn nhìn rồi lại gắp rau về, “Anh ăn nhiều chút đi.”
Lục Nam Châu để bát xuống, đẩy hai đĩa rau tới trước mặt cậu nói: “Cả hai đĩa này đều là của cậu đấy, mau ăn đi.”
Diệp Nhiên: “……” Anh cố ý đúng không?
“Không muốn, em không ăn.”
Lục Nam Châu bất động, “Không được.”
Diệp Nhiên im lặng một lát rồi đột nhiên nhìn anh hỏi: “Anh đang quan tâm em đấy à?”
“Chỉ có bạn trai mới được quan tâm em thôi.”