Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

Chương 27: Sao em không được nhìn



Lục Nam Châu như vừa sống lại, co cẳng chạy tới trường Diệp Nhiên.

Thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, cây cối xanh tươi trải dọc hai bên đường.

Lục Nam Châu chạy qua hồ nước, bầu trời trong xanh như ngày đó anh hôn Diệp Nhiên.

Anh chợt nhếch môi nở nụ cười.

Anh biết hôm nay Diệp Nhiên có lớp nên đứng dưới lầu chờ cậu.

Thế là Diệp Nhiên tan học ra thấy Lục Nam Châu đứng đầu cầu thang cười với mình.

Diệp Nhiên: “……”

Diệp Nhiên quay người đi ngược lại.

“Nhiên……” Lục Nam Châu mở miệng định gọi cậu nhưng thấy người qua kẻ lại, sợ Diệp Nhiên xấu hổ nên đành phải đuổi theo.

Hành lang trên lầu không có ai, Diệp Nhiên ôm sách muốn đi tới cầu thang khác, ba lô sau lưng đột nhiên bị kéo một cái.

Cậu quay đầu lại thấy Lục Nam Châu tươi cười, “Chờ tớ với.”

Diệp Nhiên giật ba lô lại rồi tiếp tục đi tới phía trước.

Lục Nam Châu: “Nhiên Nhiên……”

Bước chân Diệp Nhiên dừng lại, chợt nhớ tới hôm đó ven hồ, Lục Nam Châu gọi mình như vậy, còn hôn mình một cái……

Mặt Diệp Nhiên như bị phỏng, càng bước nhanh hơn.

“Nhiên Nhiên,” Lục Nam Châu đuổi theo cười tủm tỉm hỏi, “Tớ gọi cậu thế này được không?”

Diệp Nhiên: “Không được.”

Lục Nam Châu: “Sao thế?”

Diệp Nhiên: “Không biết.”

“Nhưng tớ muốn gọi,” sau khi bày tỏ tình cảm, Lục Nam Châu không cần sĩ diện nữa mà trêu cậu, “Dù sao miệng cũng nằm trên người tớ mà, cậu muốn bịt không?”

Nói xong anh kề mặt lại gần Diệp Nhiên, “Nè, cho cậu bịt đó.”

Diệp Nhiên: “……”

Diệp Nhiên mặc kệ anh rồi đi lên phía trước.

“Nhiên Nhiên,” Lục Nam Châu chợt nói, “Cậu còn chưa trả lời tin nhắn của tớ đâu đấy.”

Diệp Nhiên sững sờ, nhớ tới câu trong điện thoại mấy ngày trước, tớ thích cậu.

“Tớ……”

Cậu dừng lại hồi lâu, vẫn không biết phải nói gì.

“Không sao,” Lục Nam Châu cười nói, “Cậu cứ từ từ suy nghĩ đi.”

“Nhưng trước khi nghĩ kỹ, cậu đừng tránh mặt tớ được không?”

Ngoài hành lang ánh nắng tươi đẹp, hôm đó Diệp Nhiên nhìn nụ cười trên mặt Lục Nam Châu, nhất thời không nói được câu từ chối nào.

Có lẽ ngay cả chính cậu cũng không biết ba chữ Lục Nam Châu đã nảy mầm trong lòng mình từ lâu.

Ăn cháo xong, Lục Tây Viên thấy Lục Nam Châu và Diệp Nhiên ướt sũng đi vào.

Lục Tây Viên: “Hai anh…… nghịch nước ngoài vườn à?” Mấy tuổi rồi chứ?

“Mau thay đồ đi,” Lục Nam Châu thúc giục Diệp Nhiên, “Đã bảo cậu đứng xa một chút mà không nghe, còn muốn giành nữa, cứ làm như chưa bao giờ nghịch nước vậy.”

Diệp Nhiên lẩm bẩm: “Thì em chưa từng nghịch nước mà.”

Cậu nhìn quần áo ướt đẫm trên người rồi lại nhìn sang Lục Nam Châu: “Em không đem nhiều quần áo, đồ giặt hôm qua vẫn chưa khô.”

“Không sao,” Lục Tây Viên thấy thời tiết đẹp nên muốn ra ngoài đi dạo một lát, vừa đi vừa thuận miệng nói, “Anh trai em nhiều đồ lắm, anh mặc đồ anh ấy là được rồi.”

Diệp Nhiên nhìn Lục Nam Châu lom lom.

Lục Nam Châu xụ mặt đi vào phòng.

Anh tìm một chiếc sơmi trong tủ, chưa kịp quay lại đã nghe tiếng cửa phòng cót két đóng lại.

Lục Nam Châu quay đầu thấy Diệp Nhiên đang cởi nút áo.

Lục Nam Châu: “…… Cậu làm gì thế?”

Diệp Nhiên mờ mịt nhìn anh, “Thì thay đồ mà.”

Lục Nam Châu ngó lơ chỗ khác, “Về phòng khách thay đi.”

Diệp Nhiên: “Tại sao?”

Lục Nam Châu: “Tôi…… Tôi cũng muốn thay.”

Anh còn chưa nói hết thì Diệp Nhiên đã hắt hơi một cái, “Hắt xì!”

“Cảm lạnh rồi à?” Lục Nam Châu chẳng còn đoái hoài đến chuyện gì nữa, “Mau thay đồ đi.”

Diệp Nhiên cởi áo ướt ra, thấy Lục Nam Châu ngó lên trần nhà, một tay đưa áo sơmi cho cậu, “Mau mặc vào đi.”

Diệp Nhiên tròn xoe mắt hỏi: “Anh bị sái cổ à?”

Lục Nam Châu nhất thời không hiểu, “Sái cổ? Đâu có.”

Diệp Nhiên: “Vậy anh ngửa cổ lên làm gì?”

Lục Nam Châu: “…… Cậu cứ kệ tôi, mặc áo mau lên!”

Diệp Nhiên lại hắt hơi một cái, “Hắt xì!”

Lục Nam Châu quýnh lên, không nhìn trần nhà nữa mà quay đầu mặc áo cho cậu, “Đã bảo mau mặc áo vào cơ mà, lề mề gì hả?!”

Người trước mắt có vẻ trắng hơn năm năm trước, cũng gầy hơn anh tưởng tượng, áo sơmi mặc lên người rộng thùng thình.

Tim Lục Nam Châu chợt thắt lại, buồn bực nói: “Mấy năm nay cậu ăn uống thế nào vậy? Sao lại gầy thế hả?!”

Diệp Nhiên cài nút lẩm bẩm: “Tại áo anh lớn quá thôi.”

“Lớn gì mà lớn?” Lục Nam Châu cả giận, “Sau này mỗi bữa phải ăn hai chén cơm.”

Diệp Nhiên: “…… Ừm.”

Lục Nam Châu bực bội đến tủ quần áo tìm đồ thay, thấy Diệp Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ.

Lục Nam Châu: “Tôi phải thay đồ rồi.”

Diệp Nhiên gật đầu nhưng vẫn không nhúc nhích.

Lục Nam Châu: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Diệp Nhiên: “Tại sao?”

Lục Nam Châu nhịn không được nói: “Chẳng lẽ cậu muốn nhìn tôi thay đồ à?”

Diệp Nhiên: “Không được sao?”

Lục Nam Châu: “Không được.”

“Nhưng lúc nãy anh nhìn em rồi mà,” Diệp Nhiên nói, “Sao em không được nhìn anh chứ?”

Lục Nam Châu oan ức nói: “Tôi bảo cậu về phòng khách thay còn gì, tại cậu muốn thay ở đây mà.”

Diệp Nhiên: “Dù sao anh cũng nhìn rồi.”

Lục Nam Châu: “……”

“Cũng đâu phải chưa thấy,” Diệp Nhiên nhìn anh nói, “Anh sợ cái gì?”

Lục Nam Châu cố ý nói: “Tôi sợ cậu nhào vào tôi.”

Anh cứ tưởng Diệp Nhiên nghe vậy sẽ đỏ mặt đi ra ngoài, ai ngờ thấy cậu bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đúng ha, hôm nay còn bốn phút chưa ôm nữa.”

Lục Nam Châu: “……” Cậu muốn làm gì hả?!

Anh ngập ngừng hỏi: “Giờ cậu muốn ôm à?”

Diệp Nhiên lắc đầu, “Áo anh ướt hết rồi.”

“Vậy……” Lục Nam Châu ôm một tia hy vọng, “Cậu ra ngoài trước cho tôi thay đồ được không?”

Diệp Nhiên vẫn lắc đầu.

Lục Nam Châu thốt lên: “Chắc không phải cậu muốn tôi cởi áo ra cho cậu ôm đấy chứ?”

Diệp Nhiên: “Đúng vậy.”

Lục Nam Châu: “……”

Lục Nam Châu: “Nếu không thì sao?”

Diệp Nhiên: “Vậy hôn một phút nhé?”

Lục Nam Châu: “…… Không muốn.”

Diệp Nhiên: “Vậy em cởi giùm anh nhé?”

Lục Nam Châu: “Không cần!”

Anh đành phải đưa tay cởi áo ra rồi cứng rắn nói: “Chỉ bốn phút thôi đấy.”

Nhìn lồng ngực rắn chắc của anh, Diệp Nhiên bất giác đưa tay sờ một cái.

Ngón tay lạnh buốt lướt qua ngực, Lục Nam Châu nín thở chụp tay cậu hỏi: “Sờ cái gì? Có ôm không thì bảo?”

“Ôm chứ,” Diệp Nhiên vòng hai tay ôm eo anh, dựa sát vào ngực anh nói khẽ, “Nhưng anh gồng cứng quá à.”

Lục Nam Châu im lặng.

Hơi thở Diệp Nhiên phả vào cổ anh, rõ ràng đang là mùa thu lạnh lẽo mà hơi nóng bốc lên từng đợt.

Thời gian như trôi chậm lại, từng giây từng phút đều trở nên khó lòng chịu đựng.

“Cậu……” Yết hầu Lục Nam Châu nhấp nhô, khó nhọc nói, “Tránh xa cổ tôi một chút được không?”

Diệp Nhiên khó hiểu: “Sao thế?”

Lục Nam Châu nhìn đi chỗ khác nói: “…… Nhột.”

Diệp Nhiên dừng lại, bỗng dưng cắn cổ anh một cái, “Hết nhột rồi……”

Còn chưa dứt lời thì Lục Nam Châu đã đột ngột đè cậu lên cửa.

Giọng nói khàn khàn hòa với tiếng thở nặng nề, chẳng biết Lục Nam Châu nói cho cậu nghe hay cho mình nghe nữa, “Chỉ một phút thôi đấy.”

Diệp Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì môi đã nóng ran vì bị Lục Nam Châu bịt kín.

“Ưm……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.