Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

Chương 39: Cố ý đúng không



Mưa gió ngoài cửa sổ càng lúc càng to, tiếng mưa ào ào vọng vào gian phòng yên tĩnh nghe cực kỳ rõ ràng.

Trong nụ hôn dài dằng dặc, Diệp Nhiên nghe thấy tiếng mưa hòa với tiếng tim đập nện vào lồng ngực từng hồi.

Một tay Lục Nam Châu ôm eo cậu kéo tới gần hơn, tựa như chỉ có kề sát không thể tách rời mới lấn át được nỗi hoảng loạn của anh khi không tìm được người trong mưa.

Nhiên Nhiên……

Hơi thở nóng rực quyện vào nhau, Lục Nam Châu bế người lên đùi mình, đôi tay rắn chắc siết chặt thân thể mảnh khảnh trong ngực, nuốt hết tiếng thở dốc tràn ra giữa răng môi cọ xát.

“Ưm……” Diệp Nhiên bị hơi nóng không ngừng ập tới làm cho mụ mẫm, để mặc hơi thở quen thuộc bao trùm lấy mình, liếm mút cắn xé.

Chẳng biết qua bao lâu, Lục Nam Châu lui ra trong tiếng hít thở nặng nề, hai tay siết chặt, giọng nói khàn khàn: “Được rồi.”

Diệp Nhiên thở hổn hển, trên môi vừa đỏ vừa ướt. Cậu nhẹ nhàng tựa vào trán Lục Nam Châu rồi thấp giọng nói: “Nhưng em chưa được.”

Ánh mắt Lục Nam Châu trầm xuống, không nói một lời nhìn cậu.

“Lục Nam Châu,” Diệp Nhiên ôm cổ anh, khát vọng cuồn cuộn dâng trào trong lòng, “Em không muốn đợi thêm nữa đâu.”

Đầu ngón tay trượt từ cổ xuống ngực, Lục Nam Châu hít sâu một hơi rồi chụp tay cậu hỏi: “Em làm gì thế?”

Hơi thở Diệp Nhiên lướt qua gò má anh, “Anh không biết em muốn làm gì sao?”

Lục Nam Châu im lặng.

“Lục Nam Châu,” Diệp Nhiên chợt hỏi, “Em…… chưa từng nói thích anh đúng không?”

Lục Nam Châu sững sờ — Thích?

Diệp Nhiên rút tay ra rồi xoa cần cổ ấm áp của anh, chân thành nói: “Lục Nam Châu, em thích anh.”

“Từ năm năm trước đã thích rồi, thích cực kỳ.”

Lời thì thầm nổ tung bên tai, Lục Nam Châu ngơ ngác nhìn người trước mắt, bỗng nhớ lại lần đầu gặp nhau, gió nhẹ lướt qua tóc, Diệp Nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú……

Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, Diệp Nhiên khẽ cắn anh, ôm cổ anh dựa sát hơn. Anh nghe thấy Diệp Nhiên thở dốc nói: “Lục Nam Châu, anh bị bất lực đúng không?”

Sấm chớp lóe lên ngoài phòng ầm ầm.

Lục Nam Châu siết chặt người trong ngực rồi trầm giọng nói: “Em đừng hối hận đấy……”

Diệp Nhiên nhìn anh, không hiểu sao chợt thấy hơi sợ, “Em……”

Những lời còn lại đột ngột bị Lục Nam Châu nuốt vào miệng, “Hối hận cũng muộn rồi.”

Lâm Nhược đau lưng nhức eo nằm dài trên giường gọi điện cho Diệp Nhiên.

Nhưng đợi hồi lâu mà bên kia vẫn không nghe máy.

Sao không nghe nhỉ? Lâm Nhược buồn bực tự hỏi đang làm gì thế không biết?

Trong tiếng mưa rơi ào ào, điện thoại của Diệp Nhiên để đầu giường rung lên liên hồi nhưng chẳng ai ngó ngàng.

Sắc mặt Diệp Nhiên ửng hồng, vùi vào ngực Lục Nam Châu khẽ run rẩy.

Lục Nam Châu nắm tay cậu, trêu đùa cậu trong tiếng thở dốc, “Chẳng phải em nói muốn bắt gà sao?”

Diệp Nhiên mụ mị lắc đầu, “Không phải……”

“Giờ bắt được rồi đó,” Lục Nam Châu đè tay vào chỗ sâu rồi đặt một nụ hôn nóng rực lên cần cổ ửng đỏ của cậu, “Có phải nóng y như em không?”

Diệp Nhiên không chịu được nghẹn ngào gọi, “Lục Nam Châu……”

Cậu dần bị lột sạch trong tiếng mưa rả rích, cơn đau đã lâu chưa có lại từ từ ập đến, ngay cả hai chân cũng run lẩy bẩy.

“Đau……” Khóe mắt Diệp Nhiên trào nước, bàn tay đã sớm rã rời khoác lên bả vai ẩm ướt mồ hôi của Lục Nam Châu, cào ra từng vết đỏ.

Lục Nam Châu nhẹ giọng dỗ dành cậu trong lúc thân mật, “Ngoan, chờ chút là hết ngay.”

Diệp Nhiên gấp rút thở dốc.

Sâu quá.

Lục Nam Châu……

Cậu im ắng kêu lên, chôn vùi mọi tiếng thở dốc vào cổ Lục Nam Châu.

Người này là Lục Nam Châu.

Chỉ cần là Lục Nam Châu thì đều có thể.

Khi mưa tạnh đã là sáng hôm sau.

Diệp Nhiên mơ màng mở mắt ra trong nắng sớm chói chang.

Sau đó cậu thấy Lục Nam Châu bên cạnh hấp tấp nhắm mắt lại.

Diệp Nhiên: “…… Em thấy rồi nha.” Đừng giả bộ ngủ nữa.

Lục Nam Châu đành phải mở mắt ra, cứng cổ nói: “Anh…… Anh buồn ngủ chứ bộ.”

“Ừ.” Diệp Nhiên cũng lười vạch trần, nằm dưới chăn rúc vào ngực anh nhưng vừa khẽ động thì đau đến nỗi rên khẽ một tiếng.

Lục Nam Châu quýnh lên, “Không sao chứ?”

Diệp Nhiên khẽ cựa quậy rồi làu bàu nói: “Anh chẳng tiến bộ gì cả.”

Lục Nam Châu: “……”

“Anh biết đi đâu để tiến bộ chứ?” Lục Nam Châu thốt lên, “Anh đâu có……”

Anh dừng lại rồi im bặt.

Diệp Nhiên chồm sang hỏi: “Không có người khác đúng không?”

Lục Nam Châu yên lặng quay mặt đi chỗ khác.

Diệp Nhiên nép vào ngực anh thỏ thẻ: “Em cũng không có.”

Lục Nam Châu lại quay mặt về.

Anh im lặng một lát rồi mò lấy điện thoại của Diệp Nhiên ở đầu giường, ấp úng nói: “Lúc đó…… Anh lỡ tay ấn nhầm điện thoại…… Hình như bạn em nghe thấy rồi.”

Diệp Nhiên: “……”

Lục Nam Châu: “Anh cúp ngay mà.”

Cổ Diệp Nhiên đỏ rần, vớ lấy cái gối nện anh, “Lục Nam Châu!” Anh cố ý đúng không?! Rõ ràng điện thoại của em nằm xa thế cơ mà, sao lại lỡ tay ấn nhầm được chứ?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.