Bầu không khí chợt lặng ngắt mấy chục giây, Lục Nam Châu rụt rè nói: “Dạ, giường không rộng vậy đâu ạ.”
Diệp Nguyên Tùng trừng mắt, “Vậy cậu ngủ dưới gầm giường đi!”
Lục Nam Châu: “……”
“Đây là nhà Lục Nam Châu,” Diệp Nhiên nói, “Cha dựa vào cái gì mà đến đây ở? Anh ấy đã đồng ý đâu.”
Diệp Nguyên Tùng lườm Lục Nam Châu, “Cậu không đồng ý à?”
Lục Nam Châu: “Cháu……”
Diệp Nhiên kéo anh, “Đừng cho ông ấy ở đây.”
Lục Nam Châu do dự nói: “Nhưng ông ấy là cha em mà.”
Diệp Nhiên: “Vậy cũng không được.”
Diệp Nguyên Tùng: Đồ bất hiếu!
Ông tiện tay lấy ra một tấm thẻ đập xuống bàn: “Cùng lắm thì trả tiền, một đêm hai ngàn đủ chưa?”
Diệp Nhiên: “Chỗ này đâu phải khách sạn.” Ai trả tiền cũng ở được sao?
Diệp Nguyên Tùng: “Con ở được mà sao cha không ở được chứ?”
Diệp Nhiên: “Con làm công cho anh ấy, bao ăn bao ở mà.”
Diệp Nguyên Tùng sững sờ, “Làm công?”
Diệp Nhiên: “Vâng, con cho gà ăn.”
Diệp Nguyên Tùng quay đầu hung hăng trừng Lục Nam Châu, “Cậu bắt nó cho gà ăn à?!”
Lục Nam Châu bị ông trừng không khỏi hoảng hốt, “…… Dạ.”
Diệp Nhiên thản nhiên nói: “Cho gà ăn thì sao chứ?”
Diệp Nguyên Tùng nổi giận, “Đôi tay này của con là để vẽ tranh, cho gà ăn gì hả?!”
Diệp Nhiên: “Nhưng con chỉ thích cho gà ăn thôi.”
Mắc chứng gì vậy?! Diệp Nguyên Tùng tức đến nỗi trong đầu ong ong — Cái gì thích cho gà ăn?! Cố ý chọc mình tức chết đúng không?!
“Cha mau về đi,” Diệp Nhiên kéo vali của ông ra ngoài, “Gọi tài xế quay lại đưa cha về đi.”
Diệp Nguyên Tùng: “……”
“Cha không về!” Diệp Nguyên Tùng ngồi lì trên ghế salon, “Mày có giỏi thì kéo cha ra ngoài đi.”
Thấy họ càng cãi càng hăng, Lục Nam Châu đành phải thì thầm khuyên Diệp Nhiên: “Cha em tức đến nỗi mặt đỏ bừng rồi kìa, tuổi cao như vậy coi chừng đột quỵ đó.”
Diệp Nhiên im lặng giây lát rồi nói: “Dù sao em cũng không ngủ chung với ông ấy đâu.”
Lục Nam Châu: “Vậy để ông ấy ngủ phòng khách được không?”
Diệp Nhiên: “Rồi em ngủ đâu?”
Lục Nam Châu: “Có ba phòng lận mà……”
Diệp Nhiên tiếp tục kéo vali đi ra ngoài.
Lục Nam Châu kéo cậu lại rồi ấp úng nói: “Vậy…… ngủ phòng anh nhé.”
Lúc này Diệp Nhiên mới kéo vali vào rồi bảo Diệp Nguyên Tùng: “Hoặc là cha ngủ phòng khách, hoặc là bây giờ gọi tài xế tới đón cha về đi.”
Diệp Nguyên Tùng bất mãn nói: “Vậy mày cũng không được ngủ với nó……”
Ông còn chưa nói hết thì Diệp Nhiên lại kéo vali của ông ra ngoài, “Thôi cha vẫn nên về đi.”
“Đứng lại!” Diệp Nguyên Tùng sầm mặt, do dự hơn nửa ngày mới nghiến răng nói, “Phòng khách ở đâu?!”
“Bên này, bên này ạ.” Lục Nam Châu vội vàng kéo vali của ông vào phòng khách — Đáng sợ thật, nhìn ông cụ này cứ như sắp đốt nhà vậy.
Diệp Nhiên biết cha mình tới đây để ngăn cách cậu và Lục Nam Châu, dù là ba triệu kia hay đòi ở nhà Lục Nam Châu cũng chỉ vì muốn anh chia tay cậu mà thôi.
Cha cậu không khuyên nổi cậu nên muốn chuyển sang khuyên Lục Nam Châu.
Thế là Diệp Nhiên càng bám chặt Lục Nam Châu hơn, cả ngày như cái đuôi nhỏ, Lục Nam Châu đi đâu thì cậu theo đó, chỉ sợ lơ đễnh một chút sẽ để cha mình có cơ hội.
Mặt Diệp Nguyên Tùng càng đen hơn, đêm hôm khuya khoắt thấy con trai mình đòi vào ngủ trong phòng một gã khác thì sống chết không cho Lục Nam Châu về phòng, nói mình khó ngủ.
Diệp Nhiên: “Khó ngủ thì xem tivi đi ạ.” Liên quan gì Lục Nam Châu chứ?
Diệp Nguyên Tùng: “Không được.”
Diệp Nhiên: “Sao không được?”
Diệp Nguyên Tùng: “Dù sao cũng không được.”
“Vậy con cũng không ngủ.” Diệp Nhiên ngồi xuống ghế salon, ba người nhìn nhau.
Lục Nam Châu: “…… Vậy cùng xem TV đi.”
Đêm đã về khuya, âm thanh ồn ào phát ra từ TV.
Mí mắt Diệp Nhiên càng lúc càng nặng, buồn ngủ dựa vào vai Lục Nam Châu mơ màng thiếp đi.
Lục Nam Châu nhẹ nhàng ôm người vào lòng, vừa ngẩng đầu thì thấy Diệp Nguyên Tùng hung dữ trừng mình.
Lục Nam Châu: “…… Cậu ấy buồn ngủ rồi ạ.”
Diệp Nguyên Tùng nhẫn nhịn một lát rồi bình tĩnh lại, thử thăm dò nói: “Mấy ngày qua làm phiền cậu rồi, nếu cậu thấy nó phiền thì ngày mai tôi sẽ dẫn nó về.”
“Không sao,” Lục Nam Châu nhìn người trong lòng rồi nói, “Không phiền đâu ạ, cháu……”
“Sao không phiền?” Diệp Nguyên Tùng cả giận, “Nó lắm tật xấu thế mà!”
Lục Nam Châu: “Đâu có tật nào ạ?”
“Nó……” Diệp Nguyên Tùng nghĩ ngợi rồi nêu tật xấu đầu tiên, “Tính tình nó chẳng tốt gì cả!”
Lục Nam Châu không đồng tình, “Tốt lắm mà……”
Diệp Nguyên Tùng: “Tốt chỗ nào? Mỗi lần giận dỗi đều làm ngơ người ta.”
Lục Nam Châu: “Ai giận cũng vậy mà chú?”
Diệp Nguyên Tùng: “……”
Diệp Nguyên Tùng lại nói: “Nó kén ăn lắm, món này không ăn, món kia cũng không ăn.” Hết sức khó nuôi.
Lục Nam Châu gật đầu: “Cậu ấy không chịu ăn rau.”
Diệp Nguyên Tùng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, “Lớn thế rồi mà cứ như con nít vậy!” Đừng nuông chiều nó!
Lục Nam Châu: “Dạ, sau này cháu sẽ bảo cậu ấy ăn nhiều rau hơn.”
Diệp Nguyên Tùng: “Sau đó thì sao?”
Lục Nam Châu mờ mịt: “Sau đó?”
Diệp Nguyên Tùng tức chết, “Cậu không thấy nó phiền à?!”
Lục Nam Châu lắc đầu.
“Cậu!” Diệp Nguyên Tùng thấy anh nghe không vào thì tức váng đầu, nhất thời nghĩ không ra tật xấu nào khác, nhịn không được thốt lên: “Nó không sinh con được đâu!”
Giọng ông hơi lớn nên Lục Nam Châu vội vàng đưa tay bịt tai người trong lòng — Đừng đánh thức cậu chứ.
Hình như Diệp Nhiên bị quấy rầy nên cọ xát người anh một hồi mới yên tĩnh lại.
Lục Nam Châu vuốt tóc cậu nói: “Cháu cũng không sinh được mà.”
“Đúng vậy,” Diệp Nguyên Tùng nói, “Hai đứa đều không sinh con được thì làm sao đây?”
“Sao là sao ạ?” Lục Nam Châu khó hiểu, “Chẳng phải công bằng lắm sao?” Mọi người đều không sinh con.
Diệp Nguyên Tùng: “Vậy khỏi có con luôn à?!”
Lục Nam Châu bị ông làm giật nảy mình, nhỏ giọng phản bác: “Có phạm pháp đâu ạ?”
Diệp Nguyên Tùng: “Cậu muốn đoạn tử tuyệt tôn luôn à?!”
Lục Nam Châu gật đầu — Mình đã thích nam thì sợ gì đoạn tử tuyệt tôn?
Diệp Nguyên Tùng: “……”
Diệp Nguyên Tùng không nhịn được đập mạnh ghế salon mắng: “Khốn kiếp!” Cũng chẳng biết đang mắng ai nữa.
Sau đó ông đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng về phòng khách đóng sầm cửa lại.
Lục Nam Châu: “……” Không nhỏ giọng một chút sẽ đánh thức người ta thật đó.
Diệp Nhiên nằm trong ngực anh chẳng có phản ứng gì.
Lớn tiếng như vậy mà vẫn không dậy à? Lục Nam Châu xích lại gần gọi khẽ: “Diệp Nhiên?”
Diệp Nhiên ngủ say sưa.
Lục Nam Châu lại gọi, “Nhiên Nhiên?”
Diệp Nhiên vẫn không có động tĩnh gì.
Ngủ mê vậy sao? Lục Nam Châu chột dạ xoa mũi, chắc tại đêm qua mệt mỏi quá.
Anh rón rén bế người lên.
Diệp Nhiên dựa vào ngực anh, khóe môi nhếch lên một độ cong khó lòng nhận ra.