Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

Chương 49: Hôn một cái là được



“Cậu nuôi á?” Trần Du thắc mắc, “Chẳng phải cậu nuôi gà sao? Còn nuôi thỏ nữa à?”

Lục Nam Châu: “…… Nuôi hết.”

Trần Du: “Cậu nuôi mà sao nó lại cắn cậu?”

“Thì…… mài răng ấy mà,” Lục Nam Châu ngắt lời hắn, “Không còn việc gì nữa đúng không? Cúp trước đây.”

“Cậu gấp cái gì?” Trần Du chưa nói hết thì đầu dây bên kia đã vang lên một tiếng “bíp”.

Trần Du: “Chạy bộ mà gấp vậy sao?”

Lục Nam Châu để điện thoại xuống rồi đưa tay sờ dấu răng cạnh cổ, “Shhhh, em tưởng đang gặm cà rốt hay sao mà ngoạm ác thế.”

“Có cà rốt nào bự bằng anh đâu?” Diệp Nhiên dạng chân ngồi trên đùi anh nói, “Anh đang chạy bộ à?”

Lục Nam Châu: “……”

Diệp Nhiên: “Chạy trong xe sao?”

“Em quan tâm anh chạy ở đâu làm gì?” Lục Nam Châu vô thức muốn xoa eo cậu nhưng cố kìm lại rồi nói, “Xuống đi.”

“Không chịu,” Diệp Nhiên bất mãn, “Anh còn nói em là thỏ nữa chứ.”

Lục Nam Châu: “Không phải thỏ mà sao hay cắn người ta thế?”

“Cắn nhiều bằng anh không?” Diệp Nhiên lẩm bẩm phản bác, “Còn cắn khắp người nữa.”

Lục Nam Châu lúng túng dời mắt đi chỗ khác, “…… Mau xuống đi, về nhà thôi.”

Diệp Nhiên nhìn anh hỏi: “Lúc nãy anh nói địa chỉ gì thế?”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí |||||

“Trần Du đã chọn mấy chỗ,” Lục Nam Châu đáp, “Lần trước hẹn tụi nó hai ngày nữa họp mặt ở Nguyên Thị rồi.”

“Nguyên Thị?” Mắt Diệp Nhiên sáng lên, “Lâm Nhược cũng ở đó.”

Lâm Nhược? Cái tên gọi em là “bé cưng” ấy à? Lục Nam Châu bực bội hừ một tiếng.

“Vậy em cũng muốn đi,” Diệp Nhiên quay người tìm điện thoại, “Để em nói với Lâm Nhược……”

Lục Nam Châu túm cậu lại rồi hung dữ nói: “Không được đi!” Đi tìm đàn ông khác mà vui vậy sao?!

“Sao không được đi?” Diệp Nhiên nói, “Lâu lắm rồi em chưa gặp Lâm Nhược mà.”

Lục Nam Châu: “Gặp cậu ta làm gì?” Để hắn gọi em là “bé cưng” thêm mấy lần à?!

Diệp Nhiên: “Chẳng phải anh cũng đi gặp bạn học sao?”

Lục Nam Châu bật thốt lên: “Tụi nó có gọi anh là “bé cưng” đâu!”

Diệp Nhiên: “À.”

Lục Nam Châu mất tự nhiên nói: “Dù sao cũng không được đi.”

Diệp Nhiên buồn cười nhéo mặt anh, “Anh còn định ghen tới khi nào nữa hả?”

Lục Nam Châu lẩm bẩm: “Em gặp anh có vui vậy đâu.”

“Sao lại không?” Diệp Nhiên nhìn anh, chân thành nói, “Gặp anh là vui nhất đó.”

“Vui đến nỗi nằm mơ cũng phải cười tỉnh.”

Lục Nam Châu lại nói: “Cười tỉnh hồi nào? Rõ ràng là khóc tỉnh mà.”

Anh còn nhớ ngày thứ hai Diệp Nhiên về đây đã phát sốt, nửa đêm mê man nắm tay anh thút thít kêu đau.

Anh không biết Diệp Nhiên mơ thấy gì nhưng lại nhớ rõ tiếng kêu đau đớn của Diệp Nhiên, khóc đến nỗi tim anh cũng đau thắt……

“Tại anh bỏ em ngủ một mình trong phòng khách chứ bộ,” Diệp Nhiên ôm Lục Nam Châu nói khẽ, “Anh ôm em thì em sẽ không vậy nữa.”

Lục Nam Châu dừng một lát rồi nói: “Chỉ biết gạt anh.”

“Thật mà,” Diệp Nhiên nói, “Không gạt anh đâu.”

Cậu nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu gạt anh thì em sẽ ăn rau hai ngày.”

Lục Nam Châu: “…… Thề độc quá ha.”

Diệp Nhiên: “Vậy ba ngày nhé?”

Lục Nam Châu gỡ tay cậu ra: “Xuống đi, anh lái xe đây.”

Diệp Nhiên nhìn anh, bỗng dưng hỏi: “Trước kia anh nói hôn một cái là được, giờ còn tính không?”

Lục Nam Châu khẽ giật mình.

Trước kia anh rất hay dụ Diệp Nhiên hôn mình — Bất cẩn bị đụng trán, hôn một cái sẽ hết; Chạy bộ mệt, hôn một cái sẽ khỏe; Buồn, hôn một cái sẽ vui……

Mặc dù hầu hết thời điểm Diệp Nhiên chỉ ửng đỏ vành tai chứ không để ý tới anh, nhưng lâu lâu vẫn dụ được Diệp Nhiên đau lòng hôn anh một cái.

Còn bây giờ thì sao? Lục Nam Châu im lặng thật lâu rồi chậm rãi nói: “Không……”

Còn chưa dứt lời thì Diệp Nhiên đã ôm anh hôn.

“Đừng giận nữa được không?” Diệp Nhiên cắn môi anh, “Nếu hôn một cái không được thì…… hôn hai cái nhé?”

Lòng bàn tay Lục Nam Châu chụp lấy cổ cậu kéo sát vào mình.

Khi trời nhập nhoạng tối họ mới về nhà.

Môi Diệp Nhiên sưng đỏ, lúc ăn cơm còn càm ràm với Lục Nam Châu hình như lại trầy da rồi.

Lục Nam Châu yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Buổi tối, điện thoại của Diệp Nhiên trên ghế salon reo lên.

Lục Nam Châu nhìn cửa phòng tắm rồi lại liếc sang điện thoại, trông thấy Lâm Nhược gọi tới.

Anh đã hứa sẽ dẫn Diệp Nhiên cùng đến Nguyên Thị, Diệp Nhiên muốn hẹn gặp Lâm Nhược gần chỗ Lục Nam Châu họp lớp.

Chẳng lẽ Lâm Nhược gọi tới để nói việc này sao?

Lục Nam Châu do dự một lát rồi nghe máy, “A lô.”

Lâm Nhược sững sờ, “Chào anh…… Tôi tìm Diệp Nhiên.”

Lục Nam Châu: “Cậu ấy đang tắm.”

Lâm Nhược: “À, vậy lát nữa tôi gọi lại sau.”

Đúng lúc này, chẳng biết TV trong phòng khách đang chiếu phim gì mà đột nhiên một giọng nam giận dữ hét lên: “Anh tìm cậu ấy làm gì? Anh không có vợ hay sao?!”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó Lâm Nhược nói: “Không có, tôi chỉ có chồng thôi.”

Lục Nam Châu: “……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.