Cô quay sang nhìn A Phủ hỏi, ở đây trừ cô ra không ai nhìn thấy cậu. Thấy cô nói chuyện với khoảng không, thoáng chống mặt ai cũng tái xanh tái xám, sợ đến run cả chân:
“Dạ… dạ vâng thưa cậu thưa mợ…”
“Để chúng con bưng đồ về viện cho mợ, mợ đừng cầm lâu coi chừng phỏng tay…”
Thấy thái độ của đám người hầu này thay đổi quay ngoắt như vậy, Khao Miêu lắc đầu thở dài, sống ở đời, bạn càng yếu đuối, người ta càng có cớ đạp lên đầu bạn thôi.
Lúc đi ra cửa cô đụng phải một trong hai con hầu gái khi nãy rải muối trước cửa bắt cô giẫm lên, là hầu gái thân cận của bà lớn. Nhìn thấy cô, nó run sợ như trông thấy quỷ, cúi chào lễ phép rồi mới dám đi vào trong bếp.
“Canh dưỡng nhan của bà đã xong chưa?”
Đầu bếp nịnh nọt vâng dạ rồi bưng ra một cái khay đặt một bát canh đậy nắp kín, khói bốc lên nghi ngút, toả ra mùi thơm của dược liệu. Tuy nhiên trong góc chế biến lại có một mùi tanh, rất tanh, mùi thơm từ bát canh cũng không át đi nổi mùi tanh đó.
Khao Miêu nhớ đến khuôn mặt trẻ trung bất thường của bà lớn, trông không khác gì gái mười tám đôi mươi. Dù là uống canh dưỡng nhan thường xuyên, hay dùng nhiều thứ chăm sóc da đến nhường nào, một người tuổi trung niên cũng không thể có khuôn mặt trẻ bất thường như vậy được.
Cô lục lọi trong trí nhớ, có một món ăn ghê rợn lưu truyền trong giới thượng lưu, được cho là có công dụng bổ dương khí đối với đàn ông và dưỡng nhan, dưỡng thai đối với đàn bà. Tên của nó là đồng tử thang hay canh thai nhi, là canh được chế biến từ bào thai…
Cô đuổi theo con hầu đến đoạn gốc cây bưởi cành to tán rậm:
“Mợ… mợ cả… mợ còn có gì phân phó ạ…”
Thấy Khao Miêu cứ nhìn chằm chằm vào bát canh, con hầu của bà lớn chột dạ cuống cả lên, đôi tay theo bản năng cũng đưa bát canh giấu đi tránh ánh mắt của cô. Khao Miêu càng nghi ngờ hơn, lên tiếng hỏi:
“Đó là món gì vậy?”
“Thì… thì là canh dưỡng nhan của bà lớn thôi mợ…”
“Mùi thơm quá, món này được nấu từ những gì vậy? Ta cũng muốn nấu ăn thử…”
Thấy con hầu sợ mình như thế, Khao Miêu không bỏ lỡ cơ hội mà tiến đến gần toan mở bát canh, xem thực hư bên trong có đúng như những gì cô nghi ngờ.
“Á… mợ đừng có động vào! Bà lớn quở chết con!”
Con hầu sợ tái mặt kêu toáng lên, mà đúng lúc này bàn tay Khao Miêu bị một bàn tay thô kệch nổi đầy gân xanh tóm lấy ngăn lại:
“Chị dâu mới vào cửa mà gan lớn thật đấy.”
Theo đó là một tràng cười thô bỉ giọng đàn ông, Khao Miêu đau quá vội rụt tay lại, cổ tay trắng nõn đã bị bóp cho ửng đỏ lên. Người đàn ông kia dáng người cao nhẳng như cái sào, khuôn mặt hốc hác, thân thể gầy đến da bọc xương, trông cứ như người nghiện.
“Cậu… cậu hai…”
Con hầu tìm được cứu tinh nên mừng quýnh, vội bưng bát canh chạy mất dép, bỏ lại Khao Miêu cùng người đàn ông gầy tong teo đứng đó. Thì ra cậu ta là cậu hai của nhà này.
“Chú hai đấy à.”
Khao Miêu miệng chào cho có còn chân thì lùi lại chỉ muốn đi thật nhanh. Con Đậu nói với cô, trong phủ nếu gặp người nào gầy trơ như quỷ đói thì đó chính là cậu hai. Cậu ta mang bệnh lạ trong người, lại có thói háo sắc, những cô vợ trước của cậu cả đều bị cậu ta trêu chọc qua.
Cậu hai nhìn Khao Miêu bằng ánh mắt sáng như bóng đèn, đôi tay gầy trơ xương đưa lên miệng vuốt cằm:
“Chị dâu ở một mình có buồn không? Có cần tôi qua giúp gì không?”
“Tôi không ở một mình, tôi ở cùng anh của chú, không cần giúp gì đâu.”
Khao Miêu nói rồi quay lưng đi thẳng, quái lạ, A Phủ cậu ta đi đâu rồi? Lúc nào cũng ở cạnh cô mà lúc cấp bách thế này lại chẳng thấy mặt mũi đâu hết! Cô không biết ngay sau lúc cô đi khuất, một cành bưởi to đùng tự dưng rơi thẳng xuống đầu cậu hai.
Cậu hai người đầy máu me nằm thẳng cẳng dưới gốc bưởi, thân thể gầy gò bị cành bưởi to nặng nện cho vỡ đầu, gai bưởi đâm vào cào xước da thịt bao nhiêu là vết chi chít. Nhất là bàn tay khi nãy cợt nhả trêu chọc Khao Miêu, nó gập oặt xuống, có vẻ đã bị gãy xương cổ tay.
Đúng lúc trời đổ mưa, chẳng mấy ai đi ra ngoài nên không phát hiện ra cậu hai. Cậu ta cứ nằm đó, máu hoà lẫn với nước mưa nhuộm đỏ cả một khoảng sân…
“Cậu, cậu đâu rồi?”
Chỉ có mợ hai nghĩ tới mà dẫn theo người hầu đi tìm, lục khắp Hà phủ cuối cùng cũng tìm đến gốc bưởi nơi cậu hai nằm.
“Trời ơi, sao cậu lại ra nông nỗi này?”
Mợ hai gào ầm lên, con hầu bên cạnh lí nhí đáp: “Mợ ơi, hình như là cậu bị cành bưởi rơi trúng đầu…”
“Mày còn đứng đó? Mau đi gọi người cho tao!”
Mợ hai giận cá chém thớt đẩy con hầu ngã oạch một cái, nó cúi đầu uất ức nhưng vẫn phải cắn răng chạy đi bẩm bà lớn. Mà lúc này bà lớn cũng đang vừa ăn canh vừa nghe con hầu của mình bẩm lại:
“Bà ơi, mợ cả hình như đã biết cái gì đó! Khi nãy mợ ta cứ nằng nặc đòi mở canh ra xem, cũng may có cậu hai đến kịp, bằng không thì đã lộ mất…”