“AAAA…”
Nếu đứng ở chỗ khác thì nó còn nghĩ đây là chảy máu cam, nhưng đây là viện của cậu cả, xưa nay vong cậu cả dữ như cọp, nào có tha cho ai tự tiện đi vào viện cậu bao giờ! Nếu không phải lệnh của bà lớn, còn lâu nó mới dám đặt chân bước vào nơi ma quái này!
Con hầu ôm mũi chạy mất dép, mặc cho Khao Miêu gọi với theo: “Có chuyện gì vậy? Ăn xong tôi qua đó liền!”
Cô không muốn qua đó nhìn bản mặt háo sắc đê tiện của cậu hai chút nào, bèn câu giờ ăn rất từ tốn thong thả. Nửa canh giờ sau cô mới dẫn theo con Đậu qua viện cậu hai, vừa bước chân qua bậc cửa đã có một chén trà nóng bỏng bay đến rơi ngay dưới chân cô, vỡ tan tành.
“Cuối cùng cũng chịu vác cái mặt qua!”
Bà lớn tức giận ném chén trà đến dưới chân Khao Miêu, bên trong là cậu hai với thân hình gầy tong teo, trên đầu và bàn tay phải được băng bó như khúc chân giò, máu đỏ tươi thấm qua lớp vải băng bó khiến người nhìn phải rùng mình. Ngồi bên giường cậu ta còn có một người phụ nữ, khuôn mặt tuy cũng thanh tú nhưng lại toát lên vẻ đanh đá chua ngoa.
“Đó là mợ hai.” – Con Đậu nói nhỏ vào tai cô.
Khao Miêu thoáng bất an, đừng nói bà lớn gọi cô qua đây chịu trách nhiệm mấy vết thương không biết từ đâu ra của cậu hai đấy chứ?
Rõ ràng lúc cô nói chuyện với cậu hai, cậu ta vẫn còn lành lặn.
Bà lớn hất cằm ra hiệu cho con hầu của mình và người hầu bưng đồ ăn cho Khao Miêu khi nãy nói: “Bẩm bà, bẩm hai mợ, chúng con chính mắt chứng kiến mợ cả lời qua tiếng lại với cậu hai.”
Khao Miêu không thể hiểu nổi hỏi lại: “Vậy thì sao? Các người có tận mắt chứng kiến tôi đả thương cậu ta không?”
Hai con hầu nín thinh không dám nói gì, chúng nó sợ bà lớn, cũng sợ mợ cả Khao Miêu này nữa. Mợ ấy có cậu cả chống lưng, bản thân mợ cũng mồm miệng lanh lợi, bật lại bà lớn như cơm bữa, lúc nào mợ cũng có lý lẽ để bật lại khiến bà lớn tức nghẹn không phản bác được.
“Cô không cần giảo biện nữa, chúng mày đâu, nhốt nó vào từ đường, ở trong đó ăn năn sám hối đến khi nào thằng hai tỉnh thì thôi!”
Bà lớn quát to ra lệnh, trước khi thằng A Phủ kịp trở về, bà phải nhanh tay xử lý con nhỏ Khao Miêu này, nó đã biết quá nhiều chuyện không nên biết.
“Chờ đến lúc thằng A Phủ thoát được khỏi trận pháp thì con nhỏ Khao Miêu chỉ còn là một thi thể mà thôi. Nó có gây chuyện mấy bữa thì lại cưới cho nó con vợ khác là xong.” – Bà lớn nghĩ bụng.
“Bà… bà ơi, nhất định phải g.iết mợ cả sao? Nhỡ cậu cả hỏi tội…”
Con hầu cầm trên tay dải lụa trắng, run rẩy hỏi. Nó bị bà lớn giao việc bí mật đi thắt cổ Khao Miêu, rồi dàn dựng thành một vụ treo cổ tự tử. Bà lớn bực mình dí dải lụa vào cổ nó:
“Mày không làm thì dải lụa này sẽ được dùng cho mày và cả nhà mày! Đừng quên tính mạng cả nhà mày đều đang nằm trong tay tao!”
Con hầu không dám cãi lời, tay cầm dải lụa trắng, chân run run đi về phía từ đường.
Lại nói Khao Miêu đang bị nhốt trong từ đường, trói chặt tay chân, miệng nhét giẻ. Nếu đã bắt cô vào đây ăn năn sám hối, thì sao phải trói cô như thế này? Chỉ có một khả năng, bà lớn muốn nhân cơ hội này thủ tiêu cô.
Khao Miêu nằm đó sợ hãi nhìn quanh, A Phủ đi đâu không biết, cô chỉ còn biết dựa vào chính bản thân mình thôi. Nhìn khắp từ đường, ánh mắt cô rơi vào những cây nến đang cháy, cố hết sức lê thân mình đến gần, giơ tay hơ sợi dây trói trên ngọn lửa.
Sợi dây từ từ nóng chảy cho đến khi đứt lìa, cô vội tháo giẻ nhét miệng và cởi dây trói chân. Đúng lúc này tiếng bước chân vang lên vọng vào tai, Khao Miêu tim đập bình bịch, vội nấp vào một góc nhìn theo.
Qua lớp giấy dán cửa, cô nhìn thấy một bóng người chầm chậm đi tới, khẽ đẩy cửa bước vào. Thôi xong, đừng nói đây là người bà lớn sai đến thủ tiêu cô đấy chứ?
Con hầu cầm dải lụa trắng bước vào trong, không thấy Khao Miêu đâu mà chỉ thấy miếng giẻ cùng dây thừng vứt lăn lóc, khuôn mặt nó lộ rõ vẻ hốt hoảng. Mợ cả sao lại biến đâu mất tiêu rồi? Đã bị trói rồi mà vẫn còn chạy trốn được?
Theo tình hình bên phía bà lớn, cậu cả vẫn chưa thoát ra khỏi trận pháp, làm gì có ai đến cứu mợ cả được chứ?
Con hầu còn đang đứng đó ngơ ngác thì “bụp” một tiếng ngã xuống ngất xỉu. Khao Miêu cầm một cái chân đèn từ đằng sau bổ lên đầu nó, tim cô đập loạn như đánh trống, đôi tay vẫn còn run run, đây là lần đầu tiên cô đả thương người khác.
Đám người này… sao cứ phải dồn cô vào chỗ chết như vậy? Nếu họ đã vô nhân tính, thì cũng đừng trách cô không nương tay.
Khao Miêu đóng vội cửa lại, dùng tốc độ thật nhanh trói con hầu và nhét giẻ vào miệng nó. Xong xuôi, cô nhìn quanh tính đường thoát thân, thì trong căn phòng im ắng tĩnh mịch, bỗng có một âm thanh “ruỳnh ruỳnh” vang lên, nghe như tiếng một vật bằng gỗ bị xê dịch.